Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại....., die,n; da.nlze.qu;ydonn..
"Nếu đã không có cảm giác thì chia tay thôi, dù sao đây không phải lần đầu tiên chị nói chia tay với bạn trai. Có gì ghê gớm lắm đâu, đầu năm thất tình cũng là chuyện bình thường, ai lại cẩn thận suy xét xem lý do tại sao mình chia tay cơ chứ?" Lưu Thư Tình đáp vô cùng tự nhiên.
Tần Thanh nghe xong sững sờ, không biết tiếp tục câu chuyện như thế nào nữa.
Lưu Thư Tình bỏ trái đu đủ xuống bàn, rút một miếng khăn giấy trong hộp vừa lau tay vừa nhìn Tần Thanh nói: "Cũng chỉ có em cố chấp kén chọn người tài giỏi thì mới yêu. Em cũng hai mươi ba tuổi rồi, chị khuyên em đừng nên lãng phí tuổi thanh xuân. Thời gian tươi đẹp của con gái chỉ có mấy năm này thôi, phải biết quý trọng, phải biết lợi dụng để làm nhiều việc có ích. Có vậy sau này em mới không hối tiếc, biết không?"
Tần Thanh cúi đầu ăn trái cây, gương mặt vẫn bình lặng.
Lưu Thư Tình bước tới, nắm bả vai của cô nói: "Chị biết em sợ bị thương tổn, đúng không?"
Không đợi Tần Thanh đáp lại, Lưu Thư Tình tự nhiên nói tiếp: "Tình yêu trong thế giới này chia ly rồi hợp nhau là chuyện rất bình thường. Cảm giác thất tình cũng không ghê gớm như em vẫn tưởng tượng. Sau này khi em nhớ lại thì nó sẽ là một kỷ niệm khó quên đấy. Nếu không tin, em cứ tìm một người đàn ông nào đó thử một chút cảm giác đó đi."
Tần Thanh im lặng không lên tiếng.
Lưu Thư Tình khoác vai cô, tiếp tục khích lệ: "Thật đó, thử một lần để xem chị nói có đúng hay không?"
Tần Thanh liếc nhìn cô một cái, bước đến giơ ngón tay cái lên, khích lệ nói: "Chị nói lúc nào cũng đúng."
"Không cần khen chị." Lưu Thư Tình chụp vai cô đè xuống, bắt cô ngồi và nói: "Đúng rồi, gần đây người nhà có gọi điện thoại cho em không?"
Vẻ mặt Tần Thanh ảm đạm: "Trước khi đến đây, mẹ em mới vừa gọi điện."
"Mẹ em lại cho tiền?"
"Dạ."
"Em nên biết mình thật hạnh phúc. Có biết bao người hâm mộ được giống như em đấy. Mẹ em cũng không tệ, mặc dù đã tái hôn nhưng vẫn chu cấp tiền bạc cho em. Có mấy gia đình có khả năng chu cấp tiền ăn học cho con cái như em cơ chứ?"
Tần Thanh thì thầm: "Lần này mẹ em cho nhiều hơn Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, những lần trước, em đoán chừng sau này sẽ không cho nữa. Số tiền kia chính ba em khi còn sống đã để lại, bà ấy không được giành của em."
"Cũng không thể nói như thế, nếu bà ấy không đưa cho em thì em làm sao?"
"Sao lại không? Vậy em phải đối xử với bà ra sao khi mà bà ta chưa từng xem trọng em?" Giọng nói của Tần Thanh có chút khó nghe.
"Chị vẫn muốn hỏi em, có phải em vẫn luôn trách vì bà ấy tái hôn? Nếu thật là vậy thì em cũng không đúng, ba em qua đời lúc em mười bốn tuổi. Khi ấy mẹ em cũng còn trẻ nên làm sao một mình bà ấy có thể nuôi dạy em được?"
"Em không trách bà ấy tái hôn, chỉ là ….“
Lưu Thư Tình cắt đứt lời cô, nói: "Chẳng qua em cảm thấy mình bị coi thường, bị cô lập. Em cảm thấy cô độc, vô dụng, cảm giác mình bị vứt bỏ rồi, có đúng hay không?"
Tần Thanh giật mình trợn to mắt nhìn người trước mặt, Lưu Thư Tình chưa từng nói chuyện với thái độ bén nhọn như vậy khiến Tần Thanh không kịp ứng phó.
Lưu Thư Tình vẫn còn đang nói: "Mẹ em tái giá với một lão giáo sư, hai đứa con cũng ở nước ngoài, thật tốt biết bao."
Sắc mặt Tần Thanh trở nên khó coi.
"Đúng rồi, ba em bất quá chỉ là một thầy giáo trung học cấp hai, tại sao lại có nhiều tiền như vậy? Ông ngã bệnh mấy tháng cũng đã tốn không ít tiền mà." Lưu Thư Tình xem như không nhìn thấy sắc mặt thay đổi của Tần Thanh, cô vẫn bình thản hỏi.
Tần Thanh mím môi, nhẹ nhàng hít hơi, đáp: "Mẹ em nói khi ba em còn sống, ông có mua cổ phiếu và gửi ít tiền tiết kiệm. Sau đó có một ít lãi trong ngân hàng."
Rốt cuộc Lưu Thư Tinh cũng đổi đề tài: "Em nói đã tìm được việc, vậy em làm việc gì?"
Tần Thanh trấn định lòng mình, đáp: "Em được tập đoàn Đỉnh Thành nhận vào làm việc. Em theo giúp họ làm nhân viên trong hạng mục cho công trình bất động sản."
Lưu Thư Tình nghe xong, ánh mắt sáng lên, giọng cũng to hơn vài phần: "Tập đoàn Đỉnh Thành sao? Gia đình nhà họ Tống cấp cao thuộc tập đoàn Đỉnh Thành sao?"
Tần Thanh kinh ngạc: "Thế nào? Công ty này có vấn đề gì sao?"
Lưu Thư Tình hăng hái: "Có vấn đề, rất có vấn đề, chị nghe nói tập đoàn này sẽ không nhận bất cứ sinh viên nào mới ra trường khoá này. Nếu nhận cũng phải là sinh viên ưu tú mới được. Làm thế nào em được nhận vào thế?"
Tần Thanh khinh thường: "Trình độ học vấn cao có nghĩa gì đâu, rõ ràng họ không cần tuyển người có trình học vấn cao như vậy."
Lưu Thư Tình cười: "Xã hội bây giờ không phải như vậy."
Tần Thanh hỏi: "Chị còn làm thiết kế thời trang cho công ty cũ kia sao?"
"Đúng vậy, cũng hai năm rồi, chị mới từ phụ tá thiết kế thăng cấp lên thành phó thiết kế, còn phải theo hầu hạ cái tên kia nữa, hoàn toàn không có quyền tự chủ." Lưu Thư Tình ai oán nói.
Tần Thanh đánh giá nói: "Hiện giờ không phải chị cũng tốt rồi sao?"
Lưu Thư Tình ôm gối vào ngực, cảm khái nói: "Nhớ lúc mới vừa tốt nghiệp, chị cảm thấy kiếm tiền bao nhiêu không quan trọng, có thể làm từ thấp lên cao. Sau này lại phát hiện, lý tưởng này càng ngày càng xa, thực tế càng ngày càng hung ác, mỗi ngày đi sớm về tối, tăng ca làm việc, nhưng ngay cả thời gian muốn tiêu tiền cũng không có, chịu nhịn nhục bi ai. Cuối cùng, chị cũng không biết mình sống để làm gì?" Cô âm thầm tổng kết, "Phụ nữ đó, tuổi trẻ thì có giới hạn, cố gắng làm lụng đến một ngày nào đó cũng sẽ ngã gục mà thôi."
Tần Thanh nhìn cô, cảm thấy thật xa lạ.
Lưu Thư Tình nhìn Tần Thanh, đột nhiên đứng lên: "Tiểu Thanh, em cũng không muốn tương lai sẽ được gả vào một gia đình bình thường, mỗi tháng không đủ trả tiền thuê nhà, sống cuộc sống cực khổ đúng không? Lúc trườc, chị và người bạn học chung lớp cũng từng sống chung, cũng có những ngày tháng như thế. Gặp nhau chỉ có oán trách, thậm chí cũng không dám sinh con sợ nó sẽ khổ như chị." Cô lắc đầu thở dài, "Nếu suy nghĩ một chút sẽ cảm thấy cuộc sống này thật vô nghĩa."
Tần Thanh lại nhìn chằm chằm Lưu Thư Tình, thái độ thành khẩn nói: "Lý Hạ tương lai nhất định sẽ không kém."
Khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Thư Tình hiện lên vẻ chán ghét: "Tương lai sao? Khi nào tới? Bao nhiêu năm về sau? Chờ anh ấy thành công phát đạt, thì chị sẽ thành dạng gì đây? Đời này có quá nhiều phụ nữ ngốc, dùng tuổi thanh xuân của mình chăm sóc cho người đàn ông, không dám hưởng thụ, không dám tiêu xài chỉ vì một người đàn ông mà thôi." Cô nhìn chằm chằm Tần Thanh, "Tiểu Thanh, ngàn vạn lần không nên bị dụ dỗ bởi lời ngon tiếng ngọt của đàn ông, vẫn nói Thiên Hoa Loạn Trụy (ý nói một người có tài ăn nói cũng có thể làm cả thiên hạ đại loạn) không có gì tốt đẹp. Sống ở trên đời, đừng bao giờ nghĩ rằng mình sẽ không dính phải khói bụi trần gian. Thực tế mình có làm được hay không mới là vấn đề, những lời hứa hẹn qua loa, nếu không thực hiện được thì chính là không thực tế." Cô dừng một chút, "Dù sao em cũng nhỏ hơn chị hai tuổi, em nghĩ Lý Hạ như vậy là được nhưng chị thì không được."
Tần Thanh cố gắng tiêu hoá những lời nói kia một lúc lâu, nhưng cô vẫn chưa có ý định từ bỏ hỏi: "Vậy lúc trước hai người yêu nhau như vậy đều là giả?"
Lưu Thư Tình than thở, dùng ngón tay điểm cô: "Nói nãy giờ mà em lại không hiểu, em thật khó thuần phục." Sau đó cô giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, cười nói: "Tiểu Thanh, có người nói đàn ông thông minh giống như thời tiết, có nhiều thay đổi; phụ nữ ngốc giống như tin tức khí tượng, thời tiết thay đổi cũng sẽ không nhìn ra được. Chúng ta cũng không thể trở thành loại phụ nữ ngốc, nhiều thay đổi phải là phụ nữ mới đúng."
Tần Thanh gần như sắp bị thuyết phục, nhất thời không phản bác được.
Lưu Thư Tình cũng mất hứng, cầm điện thoại di động lên đùa bỡn.
Trong phòng hết sức an tĩnh, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng truyền đến tiếng cưa điện đơn điệu mà phiền não.
Tần Thanh tiện tay cầm quyển tạp chí dưới bàn trà, giở từng trang, đột nhiên mắt cô trừng thật to, miệng chữ O, há hốc mồm kinh ngạc.
Đang ngồi trên sô pha chơi điện thoại di động, Lưu Thư Tình phát hiện sự khác thường của cô, giương mắt hỏi: "Sao vậy? Thấy cái gì vậy?" Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, Cô lại gần nhìn, sau đó cười hỏi: "Người đàn ông này đẹp trai chứ?"
Tần Thanh kinh ngạc ngẩng đầu: "Chị biết anh ấy là ai?"
"Chủ tịch thị trường kiêm Tổng giám đốc của tập đoàn Đỉnh Thành – Tống Vũ Thành - dáng dấp và phong cách cao quý như vậy, ai mà không biết?" Lưu Thư Tình mập mờ nhìn về phía Tần Thanh "Tập đoàn Đỉnh Thành."
Tần Thanh lặp lại từng chữ: "Tống - Vũ - Thành?"
Lưu Thư Tình cười cười, bất đắc dĩ nói: "Đúng thế, nhìn em đơn giản như thế, chắc chắn là không biết anh ta" Cô lại cầm quyển tạp chí, trở về sô pha, "Em có biết có bao nhiêu phụ nữ muốn làm việc ở tập đoàn Tống Thị này không? Vậy mà em may mắn được nhận vào nơi đó làm việc."
Tần Thanh không hiểu: "Tại sao phụ nữ muốn tới đó làm việc?"
Không ngờ Tần Thanh lại có thể hỏi như vậy, Lưu Thư Tình chỉ vào hình trên tạp chí đáp: "Đương nhiên là vì có một ông chủ như vậy. Nhìn xem, anh ta có dáng dấp và khí chất cao quý vô cùng." Cô đọc nội dung trong sách, "Anh là một trong mười nhân vật tài giỏi nhất trong giới thương mại." Cô chậc chậc ra tiếng "Là một nhân vật rất trẻ lại ưu tú, có mấy tỷ tài sản trong tay. " Lưu Thư Tình than thở, "Đây mới gọi là người có tiền."
Lưu Thư Tình lật tiếp trang sách, nói: "Dĩ nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất chính là Đỉnh Thành trả lương rất cao mà nếu may mắn lại câu được một con rùa vàng. Đây chính là một bước lên trời." Cô vứt tạp chí lên bàn trà, "Nhưng rốt cuộc anh ta có muốn kết hôn hay không thì đó vẫn là một bí mật."
Tần Thanh im lặng không lên tiếng, mắt từ từ chớp chớp.
Lưu Thư Tình nhìn Tần Thanh, đùa giỡn nói: "Thế nào? Em cũng cảm thấy hứng thú?" Cô cười cười, "Đàn ông như vậy, nếu chưa kết hôn thì cũng sẽ có rất nhiều mối tình."
Tần Thanh vội vàng phủ nhận: "Hứng thú gì chứ? Em chỉ thấy ngạc nhiên vì trong thang máy em đã từng gặp qua anh ấy."
"Cảm giác thế nào đây?" Khuôn mặt Lưu Thư Tình đầy mong đợi hỏi.
"Không có gì đặc biệt, cũng chỉ có hai con mắt." Tần Thanh đáp hời hợt.
Lúc này, điện thoại của Lưu Thư Tình chợt reo vang.
Tần Thanh thấy cô nghe điện thoại thì cũng tiếp tục cầm quyển tạp chí lên xem.
Trong tạp chí, có hai mục giới thiệu về Tống Vũ Thành, ba mục nói về cổ phiếu, anh ấy đứng trên đài nói chuyện rất tự tin và uy nghiêm. Anh lại cùng một đám người bắt tay khiêm tốn cười ôn hoà. Còn có một buổi lễ ký hợp đồng, hợp tác cùng đối phương. Thật là một chàng trai trẻ tuổi anh tuấn.
Phía dưới còn chụp hình anh mặc y phục tây âu màu đậm trông thật lịch lãm.
Tần Thanh lại không dám nhìn kỹ, cô buông tạp chí xuống, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Lúc vào phòng rửa tay, cô thấy bồn rửa tay có kem cạo râu dành cho nam, Tần Thanh tò mò cầm lên nhìn, cuối cùng cẩn thận thả lại chỗ cũ.
Đợi khi cô vừa mới từ phòng vệ sinh bước ra, Lưu Thư Tình đã đổi xong giày cao gót, trang điểm gọn gàng, tóc xoăn đen nhánh xoã ra hai bên vai.
Tần Thanh ngạc nhiên hỏi: "Chị đi đâu à?"
Lưu Thư Tình chớp chớp đôi mắt yêu kiều của mình, cảm giác vui vẻ tràn đầy trên khuôn mặt cô, vui sướng nói: "Chị đi mua đồ, em sắp đi làm rồi cũng không nên giả trang thành một nữ sinh nữa. Hôm nay chị em ta đi dạo một chút."
Hai người đón xe đến trung tâm thành phố, Lưu Thư Tình dẫn Tần Thanh vào một cửa hàng chuyên bán đồ trang điểm.
Tần Thanh cau mày: "Quá mắc, không cần vào những nơi này mua đâu. Trên mạng cũng giống vậy nhưng giá chỉ bằng một phần ba thôi."
Lưu Thư Tình cầm một chiếc váy màu đen ướm thử trên người Tần Thanh: "Nước Pháp có câu: phụ nữ mặc màu đen là phụ nữ không có tương lai. Điều này chứng tỏ đầm màu đen thích hợp với em, chị tặng em." Cô đem váy nhét vào tay Tần Thanh, đẩy cô vào phòng thử đồ, "Em không thiếu tiền, sao phải lên mạng tìm đồ rẻ làm gì?"
"Không phải thiếu tiền hay không mà là chúng ta không cần phải tốn nhiều tiền như vậy." Tần Thanh xốc váy lên cẩn thận nhìn: "Thật xinh đẹp, nhưng cổ áo quá thấp, hơn nữa em không thích màu đen." Nói xong, cô liền chuẩn bị trả váy về chỗ cũ.