Edit: Sóc Là Ta
Cô lấy từ trong túi ra chiếc di động gọi Lưu Thư Tình nhưng cô gọi đến ba lần mà đối phương vẫn không nhận điện thoại.
Tần Thanh đau khổ đến cực điểm, dường như trên đời không còn ai quan tâm mình. Cô càng nghĩ càng khổ sở, không nhịn được khóc ra thành tiếng. Cô tìm số điện thoại của Lý Hạ và hẹn anh ra ngoài.
Cô cũng không muốn chờ, điện thoại vừa được nối thì cô liền cướp lời: “Anh đang ở đâu? Em muốn gặp anh.”
Lý Hạ giật mình bị doạ sợ, anh lập tức nói: “Tần Thanh, anh là Lý Hạ.”
“Em biết, Lý Hạ, em muốn gặp anh ngay bây giờ.”
Tần Thanh cũng không biết tại sao mình lại tuỳ hứng nói chuyện với Lý Hạ một cách thoải mái như vậy. Trực giác cho thấy Lý Hạ sẽ không làm tổn thương đến cô.
Lý Hạ đến nơi, anh bước từ trên xe taxi xuống, ncũng nhanh chóng chạy tới chỗ Tần Thanh.
Tần Thanh đứng lên đón, cũng nhào tới trên người anh.
Lý Hạ kinh ngạc đến ngẩn người, sau đó cũng đưa tay ôm cô vào lòng. Anh vỗ nhẹ lưng cô an ủi khiến cô cảm thấy lòng mình có chút ấm áp.
Tống Vũ Thành đứng phía sau cây đại thụ ngay quảng trường, đứng yên thật lâu. Sau khi nhìn thấy cảnh này, anh không nhịn được nắm chặt tay thành quyền, sau đó xoay người rời đi.
Tống Vũ Thành trở về phủ Tường Vân ở lầu hai. Anh ở trong phòng thể hình đánh quyền đến nửa đêm, dường như trên người có vô số sức mạnh muốn phát tiết ra ngoài. Anh mạnh mẽ đánh ra từng quyền từng quyền vào bao cá đang treo lơ lửng. Mãi cho đến tận khi cả người vô lực bủn rủn co quắp ngã xuống đất, miệng há lớn thở dốc như cá đang thiếu nước nằm thoi thóp.
Bên trong quán Pizza Hut, Tần Thanh há lớn miệng ăn bánh pizza phó mát trước mặt. Nhớ lại lần trước ngồi ăn ở đây, nước mắt cô lần nữa rơi xuống, cô cúi đầu ăn từng miếng để che lấp lúng túng và ngượng ngùng.
“Đừng ăn!” Lý Hạ kéo cánh tay cô nói.
Tần Thanh thản nhiên lau mặt, cũng giả vờ ung dung cười: “Bánh pizza này càng ngày càng khó ăn, không tin anh cũng nếm thử.”
Lý Hạ đưa tay nhận lấy mâm bánh Tần Thanh đưa cho mình, nhìn cô hỏi: “Cãi nhau sao?”
“Không, chia tay.” Tần Thanh không e dè đáp.
Lý Hạ nhìn cô chăm chú, anh dừng lại rất lâu mới mở miệng hỏi: “Anh ta là người như thế nào?”
“Một người ngông cuồng, tự cao tự đại, bạc tình bạc nghĩa, vì lợi ích của mình mà có thể làm đủ tội ác tày trời, một người đàn ông vô lại.” Tần Thanh nói ra một hơi những từ ngữ xấu xa để miêu tả về Tống Vũ Thành.
“Người đàn ông?”
“Nhảm nhí, anh nghĩ em yêu phụ nữ sao? Sao anh dễ bị lừa gạt thế?”
Lý Hạ bất đắc dĩ cười cười: “Anh ta nhiều khuyết điểm như vậy, sao em lại yêu anh ta?”
“Em yêu anh ấy bao gồm tất cả những khuyết điểm của anh ấy.” Tần Thanh tự giễu đáp, đôi mắt bao phủ tầng tầng sương mù.
Cô rất nhanh cố gắng che giấu, nói sang chuyện khác: “Hiện tại anh thế nào? Đã có bạn gái mới chưa? Đột nhiên tùy hứng gọi anh ra đây, không biết có làm phiền bạn gái anh hay không?”
“Anh vẫn một mình.” Lý Hạ đáp.
Tần Thanh thở dài: “Thời gian trôi quan lâu như vậy mà anh vẫn chờ chị ấy sao? So với em, anh cố chấp hơn đấy. Em nghĩ chỉ trong một thời gian ngắn nữa thôi, em sẽ quên được anh ấy.” Cô oan ức nhếch môi, trong mắt lại tràn ngập nước mắt, thù hận nói: “Em sẽ không vì một thân cây mà bỏ cả một cánh rừng.”
“Không phải anh vẫn chờ cô ấy.” Lý Hạ nhàn nhạt nói: “Chỉ là vì vẫn chưa gặp được người thích hợp.”
“Hai chúng ta đều ngốc như nhau.” Tần Thanh đột nhiên nói.
Lý Hạ cười: “Chỉ có em ngốc, anh không ngốc.” Suy nghĩ một chút, anh lại gật đầu “Thực ra anh cũng ngốc.”
Hai người ăn ý đều nở nụ cười vui vẻ.
Từ quán Pizza Hut đi ra, Tần Thanh hắt xì một cái nói: “Lạnh quá!” Cô nói.
“Anh đưa em về.” Lý Hạ định cởi áo khoác phủ lên người cô.
“Không cần! Không cần!” Tần Thanh vội vàng lắc đầu nói: “Em tự bắt xe về cũng được.”
Cô xoay người, chân thành nói với Lý Hạ: “Hôm nay, thật sự rất cảm ơn anh vì đã đến đây với em. Sau này em cũng sẽ không tuỳ tiện như thế nữa.”
“Sao lại khách khí với anh như vậy, anh lúc nào cũng mong được em quấy rầy như vậy.”Lý Hạ vò đầu cô nói “Khoảng thời gian này anh nghỉ đông vẫn luôn hi vọng em gọi điện thoại cho anh. Cuối cùng hôm nay em cũng gọi cho anh.” Lý Hạ giả vờ nói thêm một câu “Em không có chút nào quan tâm đến anh, hoàn toàn chưa hề xem anh là bạn.”
“Không phải.” Tần Thanh vội vàng nói: “Tong lòng em trước đây luôn xem Lưu Thư Tình là chị gái, hiện tại” Cô dừng một chút: “Em coi anh như anh trai.”
Lý Hạ cười nói: “Được, anh trai cũng được.”
Tần Thanh kiên trì không cho Lý Hạ đưa mình về nhà, kết quả dọc đường đi Lý Hạ cứ điện thoại cho cô mãi. Đến tận khi cô vào trong nhà, Lý Hạ mới yên tâm cúp điện thoại.
Do tâm tình buồn rầu lo lắng và thời tiết thay đổi thất thường nên Tần Thanh bị bệnh.
Ban đêm đột nhiên cô tỉnh lại, cô cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cả người rét run, lại thực sự không muốn uống thuốc. Cô cố gắng chịu đựng như vậy đến sáng ngày hôm sau, trong người cảm thấy khó chịu nghĩ mình chắc không xong rồi.
Có thể khiến một người tinh thần đang rất tốt lại trở nên yếu đuối chỉ có là ốm đau.
Sống cảnh đơn chiếc trong một gian phòng, điếu khiến con người hật sự sợ hãi chính là đột nhiên sinh bệnh.
Tần Thanh cô gắng gượng dậy, lại phát hiện trong nhà không có thuốc cảm. Cô cũng không còn nhớ lần trước bị bệnh cảm mạo là khi nào, có lẽ thuốc cũng đã hết.
Tâm tình cô đang hạ xuống tới cực điểm, ngồi yên một lát, cô quyết định gọi điện thoại đến công ty xin nghỉ bệnh. Sau đó cô vào nhà bếp nấu bát đường đỏ và gừng hấp cách thủy, uống xong lại bủn rủn quay về trên giường ngủ tiếp. Cô ngủ lúc lạnh lúc nóng, đất trời tối tăm, tỉnh lại bị đói bụng. Cả người cô bủn rủn vô lực, ngồi xuống lại có cảm giác đầu đau như búa bổ. Cô muốn đứng dậy nấu bát cháo trắng nhưng dường như sức lực đều không có.
Giờ phút này cô đột nhiên ý thức rằng mình chỉ có thể thể chết ở phòng này, đợi chủ nhà trọ đến thu tiền thì mới phát hiện ra xác cô.
Nghĩ đi nghĩ lại cô liền ấm ức khóc ra thành tiếng, càng khóc càng có cảm giác oan ức, có cảm giác không cam lòng. Cô cầm điện thoại lên cấp tốc bấm một dãy số, e sợ và do dự khiến dũng khí trong người cô hoàn toàn tan biến.
Trong điện thoại truyền tới một âm thanh “Bíp bíp”, cùng với âm thanh này là tiếng “bịch bịch” xuất phát từ trái tim cô. Dường như thế gian cũng chỉ còn sót lại hai âm thanh này, chấn động đến mức khiến cả người cô run rẩy.
Nhưng cô phải dùng hết toàn bộ dũng khí mới dám điện thoại, đến giờ điện thoại vẫn chưa thông.
Tần Thanh nhắm mắt lại, rơi vào nỗi thống khổ cùng tuyệt vọng trong lòng.
Không biết qua bao lâu, dường như rất lâu nhưng cũng dường như chỉ là một lát, điện thoại vẫn cứ vậy vang lên.
Cuối cùng Tần Thanh cũng nghe có người bắt máy, đối phương chỉ nhẹ nhàng nói “Này” một tiếng liền khiến nước mắt cô rơi như mưa.
Cô không nói lời nào, trong điện thoại cũng chỉ có tiếng cô trầm thấp khóc rấm rứt truyền đến.
Khoảng chừng nửa giờ sau, Tống Vũ Thành xuất hiện ở cửa phòng trọ của Tần Thanh.
Anh thở hổn hển, nôn nóng bất an nhìn cô. Anh thấy sắc mặt cô trắng bệch, dáng dấp lảo đảo thì anh tựa như mất khống chế muốn ôm cô vào lòng.
“Em đừng làm anh sợ, không được làm chuyện điên rồ. Anh nói rồi anh sẽ không mặc kệ em nữa, em đừng nên như vậy.” Tống Vũ Thành vội vã nói.
Tuy ngoài mặt Tần Thanh chảy nước mắt nhưng trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.
“Anh vẫn còn quan tâm đến em, em biết anh luôn quan tâm em mà.” Tần Thanh lẩm bẩm nói.
Tống Vũ Thành ôm cô thật chặt, cảm thấy thân thể cô rất nóng. Theo bản năng, anh đưa tay sờ trán cô.
“Sao lại nóng như vậy?” Anh vội vã nói: “Mau thay đồ và đi theo anh.”
Tần Thanh đứng tại chỗ, không nhúc nhích nhìn anh. Cô rất yếu, yếu đến nỗi không thể cử động được.
Tống Vũ Thành đã mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo khoác dày nhất và mặc vào cho cô, hỏi: “Em muốn đem theo gì không?”
“Đi đâu?” Tần Thanh ngây ngất hỏi.
“Em không thể ở lại đây một mình.” Tống Vũ Thành kiên quyết nói.
“Vậy thì nghỉ ngơi ở đâu?”
Tống Vũ Thành hơi chần chờ, đáp: “Tạm thời ở chỗ của anh.”
Trên đường đi, Tống Vũ Thành còn gọi bác sĩ riêng của nmình đến. Lúc họ về đến nhà thì bác sĩ đã chờ sẵn ở phòng khách.
Sau khi kiểm tra sau, Tần Thanh được bác sĩ chích thuốc, dặn dò nằm nghỉ ngơi trên giường.
Quản gia trong phòng bếp nấu nhiều món ăn bổ dưỡng, Tống Vũ Thành dặn dò vài câu liền vội vàng rời khỏi đó.
Tần Thanh nằm trên giường trong phòng dành cho khách, nhìn dấu vết của kim tiêm trên tay mình cô nhớ lại cảnh Tống Vũ Thành với khuôn mặt vội vàng chạy đến chỗ ở của mình. Từ đầu đến cuối, anh cũng không nói mấy câu nhưng vẻ mặt lại thể hiện sự lo lắng tột độ, hành động có chút hoảng loạn khiến lòng cô tràn đầy mừng rỡ.
Hai ngày sau, mi64 buổi chiều bác sĩ đều đến khám bệnh cho cô. Quản gia cũng sẽ nấu nhiều loại cháo loãng dinh dưỡng cho cô nhưng Tần Thanh chẳng lưu ý đến những điều này mà cô chỉ quan tâm đến người kia. Mỗi ngày anh đi sớm về trễ khiến cô muốn gặp mặt anh cũng khó.
Cảm thấy mình không quen sống ở đây, cô cũng khó ngủ yên giấc. Ban đêm tỉnh lại, cô mở đèn đầu giường, đánh giá cách bày trí trong nhà này. Nhà có bốn phòng dành cho khách mà phòng cô đang ở chính là căn phòng cách xa phòng Tống Vũ Thành nhất. Mọi cách bày trí trong phòng này đều theo màu chủ đạo là xanh lam. Rèm cửa sổ màu lam đậm, ga trải giường màu lam nhạt, đèn bàn được làm bằng sứ Thanh Hoa cũng có cùng màu xanh lam kết hợp với vải nhung bọc sô pha. Thậm chí những đồ vật trong phòng vệ sinh cũng là màu xanh lam.
Đang nằm nghỉ ngơi, Tần Thanh cảm thấy có chút khát nước, cô đứng dậy rón rén đi ra khỏi phòng.
Rèm cửa sổ phòng khách vẫn mở, ánh đèn sáng từ ngoài đường chiếu vào khiến căn phòng cũng bừng sáng.
Tần Thanh dựa vào ánh sáng thuận lợi đi tới nhà bếp, cô mở tủ lạnh định uống nước nhưng nhớ lại mình không được uống nước lạnh liền chuyển bước tới nhà ăn lấy nước lọc uống. Đột nhiên cô nhìn thấy ngay bức tường ở quầy bar có một bóng đen lay động.
Cô cả kinh, lập tức trấn định lại, cầm ly nước bước đến quầy bar.
“Sao không bật đèn?” Tần Thanh rất tự nhiên nhẹ giọng hỏi.
Tống Vũ Thành đang ngồi ở quầy bar, trên tay cầm ly rượu, trước mặt còn có một chai rượu.
Cô tìm được công tắc mở đèn, một ánh sáng mờ ảo bỗng làm chiếu sáng cả quầy bar.
Vì quen ngồi trong bóng đêm nên Tống Vũ Thành nheo mắt, ngẩng đầu nhìn cô tỏ vẻ mệt mỏi hỏi: “Ngủ không được sao?”
“Không phải, chỉ muốn uống nước thôi.”
“Khỏi bệnh rồi sao?”
“Đã tốt hơn nhiều rồi.”
Tống Vũ Thành cũng không tiếp tục hỏi nữa, anh tự mình rót rượu uống tiếp.
Tần Thanh đi đến gần anh, ân cần hỏi: “Gặp phải chuyện không vui sao?”
Tống Vũ Thành không đáp, cũng không nhìn cô.
Lúc này Tần Thanh mới nhìn anh rõ hơn, anh mặc một bộ áo ngủ có cột dây màu lam đậm, dây lưng có nới lỏng để lộ ra lồng ngực rắn chắc khoẻ mạnh.
Tần Thanh rất muốn buộc chặt dây lưng giúp anh nhưng không dám bước tới làm vậy.
Tống Vũ Thành đổ hết chai rượu vào ly mình, ngửa đầu uống xong, sau đó đặt ly rượu lên bàn, xoay người về phía phòng ngủ của mình, vừa đi vừa nói: “Ngủ ngon.”
Tần Thanh cũng thăm thẳm đáp: “Ngủ ngon!”
Cô đứng ngây ngốc một lúc, nổi giận trở lại phòng mình.
Anh cố tình xa cách khiến cô bất an. Rõ ràng anh gần như thế nhưng cô lại cảm thấy anh rất xa không thể với tới được.