Edit: Sóc Là Ta
Vì là Chủ nhật nên bowling cũng không ít người. Tống Vũ Thành cố ý dẫn cô tới khu vực VIP để cho không khí thoải mái hơn một chút.
Trước đó, cô và Tống Vũ Thành cùng đi đến một cửa hàng chuyên bán đồ thể dục thể thao. Tống Vũ Thành và Tần Thanh cùng chọn trang phục có kiểu dáng giống nhau. Hiện giờ Tần Thanh cũng đã thay bộ đồ thể thao màu xanh da trời.
Tần Thanh nhìn Tống Vũ Thành, cô thật thích khi thấy anh mặc như thế này, nhìn anh khỏe mạnh mà tinh thần phấn chấn, tươi sáng hơn so với thường ngày rất nhiều.
Hơn nữa cũng bởi vì cô và anh mặc trang phục kiểu tình nhân nên trong lòng cảm thấy tràn đầy vui mừng.
Tần Thanh xoay qua lại để hoạt động gân cốt, sau đó lấy ra một quả bowling, khom lưng xuống, bước lên, hơi dùng sức để ném banh. “Phanh” một tiếng, quả banh rơi vào trong đường len, lăn không tới hai thước, liền chậm rãi trượt vào rãnh bên ngoài.
Tần Thanh cũng không quan tâm, lấy quả thứ hai nhưng quả này cũng có kết quả tương tự.
Tống Vũ Thành đứng bên cạnh nhìn cô, không khỏi tức cười, rốt cuộc anh cũng không nhịn được hỏi: “Em chắc chắn biết chơi bowling?”
Tần Thanh thành thực đáp: “Hôm nay là lần đầu tiên em cầm trái bowling.”
Tống Vũ Thành đứng chống nạnh, cười nói: “Vậy mà khi nãy em nói thích chơi bowling?”
Tần Thanh cúi đầu chắp tay: “Người ta nói chơi bowling rất dễ, mặc kệ ném bao nhiêu trái thì cũng sẽ có một hai lần trúng.” Nói xong, cô nhướng mày, gương mặt vui mừng nói tiếp: “Đây chính là nguyên nhân em thích.”
Nghe đến đây, rốt cuộc Tống Vũ Thành cũng cười ra tiếng.
Tần Thanh ngước lên nhìn anh, si ngốc nói: “Anh cười thật đẹp.”
“Anh cũng rất thích nhìn em cười.” Tống Vũ Thành đưa tay vuốt mặt cô, ánh mắt say đắm nhìn cô, nói: “Thật sự rất đẹp.”
Tần Thanh xấu hổ nhìn chung quanh một chút, sau đó cô đi tới nơi đựng banh lấy thêm một quả nhìn anh nói: “Anh cũng thử lấy một quả để ném đi. “
Tống Vũ Thành nhận banh, đi tới trước làn phân cách, một chân đứng thẳng một chân khuỵ xuống, thủ thế bắt đầu lấy đà và ôm banh chạy. Động tác anh cực kỳ ưu nhã, làm mọi thứ liền mạch, mà Tần Thanh nhìn về phía trước thấy quả banh kia giống như đang bị anh điều khiển, chạy thẳng vào len giữa đánh ngã mười quả banh một lúc.
Tần Thanh vỗ tay vui mừng la lên.
Tống Vũ Thành lấy một quả banh cho cô, nói: “Dựa vào sự may rủi ngẫu nhiên để ném sao được? Không có kỹ thuật ném bóng thì làm sao có niềm đam mê? Lại đây, anh dạy em ném.”
Tần Thanh dùng sức gật đầu: “Dạ.”
Tống Vũ Thành rất nghiêm túc làm mẫu cho cô: “Động tác ném bóng cần hạ tay xuống một chút để lực rơi không phát ra âm thanh. Tay phải cầm bóng đồng thời phải chú ý động tác bên tay trái. Ngoài ra phải giữ thân thể thăng bằng......”
Cứ như vậy, Tần Thanh bị anh dạy cho tới trưa, cuối cùng mệt mỏi trốn vào chiếc ghế bên cạnh, không chịu đứng lên nữa: “Không được, không được, cánh tay em muốn trật khớp luôn rồi.”
Tống Vũ Thành đưa chai nước cho cô: “Vậy hôm nay đến đây thôi, em mau thay quần áo rồi đi ăn cơm.”
Tinh thần Tần Thanh cũng tỉnh táo hẳn: “Được, nhưng bữa này để em mời.”
Tống Vũ Thành kéo cô đứng dậy: “Em coi anh giống như đồng nghiệp của mình, nhất thiết phải phân rõ ràng như vậy sao?”
Tần Thanh có chút lúng túng: “Không phải phân biệt rõ ràng cũng không phải vì muốn tiền bạc rõ ràng.” Cô cười vui vẻ hỏi: “Em cũng có thể mời anh ăn một bữa bình dân chứ sao?”
Tống Vũ Thành vừa đi vừa bỏ lại một câu: “Không thể được.”
Giọng Tần Thanh hơi nũng nịu nói: “Mình làm giống những cặp tình nhân khác, có qua có lại được không?”
“Những người khác sao? Ví dụ như?” Tống Vũ Thành lập tức hỏi.
Kết quả, Tống Vũ Thành bị Tần Thanh dẫn đến Pizza Hut.
Anh nhìn chung quanh, không hiểu hỏi: “Tại sao người ta thường đến đây hẹn hò? Anh thấy nơi này có gì tốt đâu, không khí cũng bình thường.” Anh quét mắt nhìn thấy đại đa số đều là những thực khách đồng tính, mở miệng: “Anh không thấy nơi này có nhiều cặp đôi nam nữ.”
Tần Thanh vừa há miệng to ăn món mình thích nhất – pizza sữa đặc vừa nhìn Tống Vũ Thành đang ngồi đối diện.
Cô cảm giác được một loại hạnh phúc khó có thể diễn tả thành lời.
Tần Thanh thuận miệng nói: “Em thích nơi này.”
Tống Vũ Thành gật đầu: “Em thích là được.” Anh thong thả ung dung ăn mì Ý, tiếp tục nói: “Lần đầu tiên anh thấy em ăn vui vẻ như vậy. Vậy mà lúc trước anh nghĩ em ăn như mèo con thôi.”
Đột nhiên Tần Thanh dừng lại, giống như nhận thức ra điều gì, trong mắt lóe lên tia lo lắng.
“Anh thích em như vậy, thật thà mà đáng yêu.” Tống Vũ Thành dịu dàng nói.
Tần Thanh cười ngọt ngào.
Thời gian hạnh phúc luôn trôi qua rất nhanh.
Ngày thứ hai đầu tuần, Tống Vũ Thành đang ngồi trong phòng làm việc xử lý một đống tài liệu lớn.
Trần Thụy gõ cửa bước vào, dáng vẻ có chút lo âu nói: “Thưa tổng giám đốc Tống, lúc trước chúng ta có tặng cho thư ký Hình một bức tranh. Theo nguồn tin tức mới nhất, cuối tuần bức này sẽ được đấu giá tại Đức Xương. Đó là một buổi đấu giá từ thiện. Mọi lợi nhuận sẽ được quyên góp cho hội cứu trợ trẻ em cô nhi Cơ Kim Hội.”
Tống Vũ Thành buông tài liệu xuống, đưa ngón tay chỉ chiếc ghế đối diện bàn làm việc, ý bảo anh ta ngồi xuống.
Theo thói quen Trần Thụy cũng ngồi xuống, nói tiếp: “Ông ta ẩn danh quyên góp theo hình thức cho thấy đây cũng không phải là dấu hiệu tốt. Chắc ông ta muốn dùng việc này vạch rõ giới hạn đối với chúng ta chứ?”
Tống Vũ Thành xoay cây bút trong tay, gõ nhẹ mặt bàn. Dường như anh đang suy nghĩ điều gì nên im lặng ngồi đó không nói lời nào.
Trần Thụy cau mày phân tích: “Sao lại vậy chứ? Lúc ông ta nhận được bức tranh kia, hai mắt ông ta cũng sáng lên, dáng vẻ yêu thích không buông tay mà giờ lại tự nguyện quyên góp nó?”
Đột nhiên Tống Vũ Thành mở miệng: “Cậu tính thử xem bức tranh kia đáng giá bao nhiêu?”
Trần Thụy cố gắng nhớ lại từng chi tiết: “Bức tranh được thu thập từ một người dân bình thường chỉ mất có 180 vạn thôi. Trong quá trình tìm bứctranh, chúng ta phải trả phí trung gian, phí hậu mãi tốn gần mười vạn. Cho đến bây giờ, bức tranh thực sự rất khó tìm mà ở ngoài trà trộn rất nhiều bức giả mạo.”
Tống Vũ Thành ném cây bút lên bàn, cả người áp vào thành ghế, thả lỏng nói: “Tháng sau cậu đi đến buổi đấu giá, cố giành được bức tranh “Trúc Vũ” này. Đồng thời, cậu cũng sắp xếp thêm mấy người đến dự, làm bộ tăng giá lên. Mức giá cuối cùng cao hơn mười triệu cũng được. Sau khi đấu giá xong, cậu đem nó trở về và tặng cho ông ta.”
Trần Thụy không hiểu rõ đầu đuôi ra sao, vẻ mặt vô cùng hoài nghi.
Tống Vũ Thành nhìn cậu ta, nói thật: “Ông ta cũng thật sự không muốn bán, ông ta chỉ muốn bức tranh kia sẽ có giá cao ở ngoài thị trường.” Anh khinh thường cười cười: “Ai cũng muốn cất giữ cho riêng mình những món đồ quý giá huống chi ông ta chính là dạng người ham hư vinh.”
Trần Thụy cũng còn chưa hiểu: “Chẳng lẽ ông ta muốn mua lại? Nhưng nếu bức vẽ kia bị người khác mua thì sao?”
Tống Vũ Thành rên lên một tiếng: “Đương nhiên ông ta sẽ không tự mình mua lại mà sẽ chờ cho chúng ta mua lại, được giá cao thì ông ấy mới bắt đầu ra tay.”
Lúc này Trần Thụy chợt hiểu ra, khóe miệng hiện ra ý giễu cợt: “Ông ta thật cáo già, sao ông ta biết mình sẽ mua lại và tặng lại cho ông ấy chứ?”
Tống Vũ Thành hơi trầm ngâm chốc lát, nói: “Nếu như tôi đoán không sai, tin đồn ầm ĩ ở khu dân cư mới Bắc Thành chính là do vị thư ký Hình này tạo ra. Đây chính là khối thịt béo bở mà ai cũng muốn giành lấy. Bây giờ muốn ông ta phê duyệt không chỉ có một hai nhà đầu tư, huống chi buổi đấu giá này lại có mục đích tuyên truyền cho công ty chúng ta thì sao chúng ta lại có thể bỏ qua?”
Trần Thụy gật đầu một cái, sau đó còn nói: “Buổi đấu giá từ thiện cuối cùng cũng không thể hoàn toàn nâng cao giá trị của món đồ được trưng bày. Vậy bức vẽ kia thực sự có ý nghĩa sao?”
Tống Vũ Thành cười lạnh: “Đây chính là sự thông minh của thư ký Hình. Đối với những loại tranh cổ, một khi được định giá công khai thì sẽ rất khó rớt giá. Dù giá thị trường có là giá khống thì những loại người ham mê danh lợi cũng sẽ thoải mái tự thưởng cho chính mình.”
Trần Thụy như có chút nghi ngờ, hỏi tới: “Nếu không thấp hơn mười triệu, vậy thì chúng ta nên định giá cao đến mức nào?”
Tống Vũ Thành thản nhiên đáp: “Cũng chỉ là một bức tranh mà thôi, có thể cao bao nhiêu? Đến lúc đó nếu có vấn đề gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi.”
Trần Thụy gật đầu đáp: “Được” Cậu ta nói tiếp: “Có một lão ở châu Úc gọi điện thoại tới, nói anh đi gặp ông ta ở Macao. Tôi đã hẹn ngày mai rồi.”
“Giữa Las Vegas và Macao chỉ được chọn một, vậy mà ông ta lại chọn Macao.” Tống Vũ Thành xoa bóp lông mày, thoải mái nói: “Xem ra có việc khó nói.”
Trần Thụy hiển nhiên gật đầu, hỏi: “Nếu đi Macao thì anh có muốn chuẩn bị gì không?”
Tống Vũ Thành suy nghĩ một chút, đột nhiên cười lớn tiếng: “Cậu mua giúp tôi vài bộ y phục nữ, kiểu dáng công sở nghiêm trang, mua cả váy và áo khoác. Cô ấy thích màu hồng, ngoài ra còn có đồ trang sức, giầy. Nói chung cậu quyết định là được.”
Trần Thụy cũng cười: “Dẫn theo tiểu thư Tần sao?”
Tống Vũ Thành tỏ vẻ đắc ý đáp: “Dĩ nhiên.”
Trần Thụy trêu ghẹo nói: “Chắc vé máy bay cũng không dễ mua.”
Tống Vũ thành cười không nói.
Trần Thụy nhẹ nhàng than thở: “Rốt cuộc không cần phí tâm chọn bạn gái cho cậu nữa rồi, tôi có thể yên tâm rồi.”
Ăn cơm tối xong, Tống Vũ Thành theo thường lệ đưa Tần Thanh về đến lầu dưới nhà.
Tần Thanh mở cửa xe để xuống xe, chuẩn bị vẫy tay chào tạm biệt.
Xoay người lại cô nhìn thấy Tống Vũ Thành cũng bước xuống xe cùng với cô.
Tần Thanh thấy vậy cũng khẩn trương, cô sợ anh sẽ yêu cầu muốn lên nhà mình, sợ không biết phải từ chối anh thế nào.
Tống Vũ Thành đi thẳng tới đuôi xe, lấy ra một chiếc rương màu hồng.
Anh xách hòm rương đến trước mặt Tần Thanh, thông báo nói: “Ngày mai em đi theo anh đến Macao một chuyến, khoảng ba bốn ngày sẽ trở về.”
“Đi Macao sao?” Tần Thanh cảm thấy ngạc nhiên. Cô giật mình hỏi lại, giọng nói có vẻ hưng phấn.
“Cái này là chuẩn bị cho em.” Tống Vũ Thành trêu cô, cười cười “Anh nói Trần Thụy đi mua, đoán chắc rằng cậu ta cũng không rành về trang phục của phụ nữ.” Anh liếc nhìn đồ trong rương, hơi nhíu mày: “Anh nói với cậu ta rằng em thích màu hồng, có lẽ cậu ta cũng chọn đồ toàn màu hồng. Nếu không hợp cũng có thể đổi.” Anh hơi trầm ngâm giống như đang suy nghĩ chuyện gì, lẩm bẩm: “Biết vậy dẫn em đi chọn là tốt nhất.”
Giờ đây suy nghĩ của Tần Thanh bắt đầu hỗn loạn, cô ngập ngừng nói: “Giờ em không còn là cô con gái nhỏ luôn thích màu hồng nữa.” Một lát sau, cô lại tiếp tục: “Em cũng có trang phục, anh không cần phải chuẩn bị cho em.” Một lát sau, cô lại nói: “Mà tại sao anh lại dẫn em đi? Cũng chỉ có hai chúng ta đi thôi sao?”
Tống Vũ Thành nhìn dáng vẻ cô băn khoăn lo lắng, không nhịn được giơ tay lên vuốt ve gương mặt cô.
“Chỉ có hai chúng ta thôi.” Anh vui thích đáp, trong mắt có tia dịu dàng “Bởi vì anh muốn mỗi ngày đều có thể gặp em.”
Trong lòng Tần Thanh hoảng loạn, lấy cớ nói: “Gần đây công việc em khá nhiều, em mới vừa nhận một hạng mục mới, không đi được.”
“Chuyện công ty tự anh sẽ sắp xếp, em không phải lo lắng.” Tống Vũ Thành không hề để ý nói.
“Em, hay là em không đi. Em chưa bao giờ đi, cũng không muốn đi, em sợ đi tới một nơi xa lạ.” Tần Thanh bắt đầu cà lăm.
“Sợ gì?” Tống Vũ Thành dở khóc dở nhìn cô, dụ dỗ nói: “Đừng sợ, có anh bảo vệ em.” Nói xong, mắt anh nhìn vào chiếc rương da, hỏi: “Anh mang rương này lên lầu giúp em?”
Tần Thanh khiếp sợ, nhỏ giọng nói: “Em không thích, em không cần những đồ này, anh mang đi đi.”
Tống Vũ Thành cúi đầu nhìn cô, cười nói: “Em xấu hổ gì chứ? Em với anh còn khách khí vậy sao? Anh tặng quà cho em mà em lại không cần.” Anh nâng cổ tay mình xem đồng hồ, nói: “Cũng không còn sớm nữa, em lên nhà nghỉ ngơi đi, ngoan, đừng lộn xộn.”
Tần Thanh ngây ngốc đứng đó, kéo rương từng bước nặng nề lên lầu. Lúc này đầu óc cô trống rỗng, không thể nghĩ ra điều gì.
Đi được mấy bước, Tống Vũ Thành gọi cô lại, đi tới hôn một cái vào trán cô: “Ngủ ngon.” Anh giơ tay vuốt lỗ tai cô, động tác vô cùng cưng chìu.
Vậy mà Tần Thanh lại bị nụ hôn của anh làm khuôn mặt cô đỏ bừng. Theo bản năng, cô cúi đầu tránh né không nhìn vào mắt anh.
“Lát nữa lên lầu nhớ mở cửa sổ vẫy tay với anh, sau đó anh mới đi.” Gương mặt Tống Vũ Thành lưu luyến.
Tần Thanh gật đầu bước đi nhưng lại bị kéo lại.
“Mật mã của chiếc rương là bốn số sau cùng của số điện thoại em đó.” Tống Vũ Thành bổ sung nói.
Hết chương 26