Tần Thanh do dự một lát, cuối cùng cũng không từ chối.
Trong lòng cô âm thầm tự nhủ, mình chỉ vô tình gặp gỡ và đây chỉ là phép xã giao thông thường thôi
"Dạo này Lục Kiếm Thăng còn đến tìm cô không?" Tống Vũ Thành đột nhiên hỏi.
"Không có." Tần Thanh cười nói: "Chắc anh ấy theo đuổi người khác rồi."
Tống Vũ Thành cũng tỏ vẻ đồng ý, gật đầu nói: "Sau này, nếu anh ta tìm cô thì cô cũng không cần để ý đến nữa."
Tần Thanh nghi ngờ nhìn Tống Vũ Thành, cũng không hiểu anh muốn nói gì.
Tống Vũ Thành nói tiếp: "Con người cậu ta không phải không tốt, chỉ là tuổi trẻ quá cao ngạo nên có lúc rất dễ nóng giận." Anh lại hơi cười nói: "Lúc tôi còn trẻ, tôi cũng hay nóng giận, chẳng qua là tôi biết kiềm chế."
"Tổng giám đốc tự nói mình già rồi sao?" Tần Thanh mỉm cười nói: "Anh cũng không hơn cậu ta bao nhiêu tuổi đâu."
"Tóm lại cô cũng không cần để ý đến cậu ta nữa." Tống Vũ Thành vẫn như cũ nói.
“Tôi biết rồi." Tần Thanh không kiềm chế đáp.
Tống Vũ Thành dẫn Tần Thanh đến một khách sạn die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn..có thời gian tồn tại cả trăm năm lịch sử.
Ở đây có đầy đủ tất cả các món ăn từ thời lịch sử đến nay, mỗi một nơi, mỗi một món ăn đều thể hiện nét tự hào theo bề dày lịch sử của nó.
Tần Thanh thận trọng ăn mì, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cửa sổ ngăn cách đường cái bởi một con sông.
Du khách đứng dạo chơi trên bờ sông đông đúc như mắc cửi.
"Cô ăn rất ít, thức ăn không hợp khẩu vị sao?" Tống Vũ Thành quan tâm hỏi.
Tần Thanh lắc đầu, trên mặt có chút buồn rầu.
"Cô vẫn còn cảm thấy không vui vì chuyện lúc nãy sao? Mặt còn đau không?" Tống Vũ Thành ân cần hỏi.
Tần Thanh miễn cưỡng cười nói: "Cám ơn anh vì vừa nãy thay tôi giải vây."
"Đó là chuyện phải làm." Tống Vũ Thành mơ hồ nói.
Tần Thanh cũng không nói lời nào, cô cúi đầu tiếp tục ăn. Trong lúc lơ đãng cô lại chú ý đến chiếc nhẫn trên tay Tống Vũ Thành. Lúc này, cô cũng không còn tâm trạng để tiếp tục ăn nữa nên cô bỏ dao nĩa xuống bàn yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Cô muốn đi dạo ngoài bờ sông một chút không?" Tống Vũ Thành hỏi.
Tần Thanh gật đầu nhưng sau đó lại lắc đầu: "Cũng không còn sớm nữa, tôi muốn về nhà."
"Dù gì chúng ta cũng đã tới đây, cũng nên đi dạo một chút." Tống Vũ Thành gọi phục vụ đến tính tiền.
Ra khỏi khách sạn, hai người sóng vai đi về phía bờ sông. Không khí sau cơn mưa dường như ẩm ướt và trong lành hơn.
Đây là con sông đẹp nhất ở thành phố này, nó đã từng chứng kiến vô số chuyện tình lãng mạn tươi đẹp giữa hai bên bờ sông này.
Còn bờ sông bên kia chỉ có vài toà cao ốc với lối kiến trúc cổ kính, mà vào ban đêm nơi này càng kỳ diệu hơn với ánh đèn lập loè chói mắt và quyến rũ.
Tay Tần Thanh nắm chặt hàng rào, lướt mắt nhìn qua bờ bên kia, vui vẻ nói: "Cảnh đêm ở đây thật đẹp."
Người phía sau không nói gì.
Cô cũng không để ý, mặc kệ gió đêm thổi qua mặt mình, mái tóc dài phấp phới trước gió, tung bay trong khoảng không khiến lòng người cảm thấy rộn rạo. Xa xa một chiếc du thuyền đang đến gần, toàn thân tàu ánh sáng lung linh, huyền ảo, đâu đó còn vang lên tiếng động cơ cùng tiếng gió rít trên mặt sông. Nước sông nhộn nhạo gợn sóng, ánh đèn chiếu xuống mặt sông tạo thành một cảnh vật vô cùng diễm lệ.
Tần Thanh vui vẻ, cất giọng nói: "Nhìn xem, du khách trên thuyền đang ngoắc tay về bên này."
Nói xong, cô theo bản năng giơ tay lên muốn vẫy tay chào nhưng cuối cùng cô chợt tỉnh táo cảm thấy mình hơi hưng phấn và cũng vì thế bàn tay cô cũng lơ lửng giữa không trung.
Cô có chút ngượng ngùng xoay người lại, lúc này mới phát hiện ra hai cánh tay Tống Vũ Thành đang để bên thành lan can, đôi cánh tay mạnh mẽ có lực như đang ôm trọn cả người cô. Ngực anh dán rất gần, cằm nhọn cũng dán chặt vào trán cô. Trong lúc đó, bởi vì cô xoay người lại quá nhanh nên khuôn mặt cô gần như đụng vào cằm anh.
Hầu như trọn cả thân thể của cô vùi trong ngực anh. Khi chạm vào lồng ngực ấm áp, cô như nghe được tiếng tim đập.
Tần Thanh ngạc nhiên vì tình huống mập mờ như thế này. Cô chỉ đứng đó trố mắt nhìn mà không để ý đôi môi mình đang bị một lực đè xuống.
Cô quả thật bị hù dọa, ở tình huống như thế này, tại một nơi như thế này, chung quanh lại có nhiều người như vậy mà cô lại bị cường hôn. Cô khiếp sợ đến nỗi quên cả giãy giụa như thế nào, chỉ trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai đang tiến sát gần mình kia.
Lông mi của anh rất dài, ánh đèn đường hắt tia sáng mờ ảo xuống càng khiến gương mặt vốn cương nghị giờ lại trở nên sắc sảo và quyến rũ.
Nụ hôn của anh rất dịu dàng, chỉ nhẹ nhàng hôn phớt qua đôi môi của cô.
Trong lúc thân thể cứng đờ vì toàn thân đang bị người khác ôm vào lòng, giữa lúc ý loạn tình mê, cô bỗng thức tỉnh nhận ra một vấn đề nghiêm trọng.
Tần Thanh chợt dùng hết sức lực tránh thoát lồng ngực của Tống Vũ Thành.
Vì động tác quá đột ngột này nên Tống Vũ Thành ngơ ngẩn: "Sao vậy?"
Tim Tần Thanh đập rộn lên, cô nhất thời không thể nói lời nào, chỉ có thể đưa mắt nhìn chằm chằm Tống Vũ Thành. Cô nhìn trên gương mặt anh lúc này tràn đầy nét quyến rũ say đắm lòng người. Đột nhiên vẻ mặt cô dần biến đổi môt cách khác thường.
Tống Vũ Thành nóng bỏng nhìn vào ánh mắt cô, nhẹ giọng hỏi: "Không muốn sao?"
Tần Thanh cúi đầu, dần khôi phục trạng thái bình thường, sâu kín nói: "Tôi chỉ là một người bình thường, cũng chưa có sự nghiệp gì lớn lao. Còn vật chất thì càng không nói, tôi cũng chẳng có gì trong tay. Còn tình cảm thì… " Cô hơi ngưng lại, nói: "Tôi hi vọng mình có thể đơn giản một chút." Cô dũng cảm ngẩng đầu lên, nhìn váo ánh mắt của anh, tiếp tục nói: "Tôi chỉ nghĩ mình là một người bình thường có cuộc sống bình thường."
Tống Vũ Thành thật sự không hiểu ý cô nói: "Có ý gì? Em muốn nói gì?"
Tần Thanh đỏ mặt, hít một hơi nói: "Tôi không thể làm người thứ ba được, không chịu nổi tai tiếng rằng mình chính là người thứ ba."
Tống Vũ Thành nghe xong, cười thành tiếng, tiến tới sát bên tai cô, nói: "Ai nói em là người thứ ba?”
Tần Thanh quẫn bách, trên mặt như có lửa thiêu. Cô muốn giải thích nhưng lại không tìm được lời nào thích hợp để nói, chỉ có thể cúi đầu nhìn mặt sông.
Tống Vũ Thành không còn cười nữa, vẻ mặt anh nghiêm túc: "Anh chưa từng kết hôn, mà em cũng không phải làm người thứ ba, cũng không cần sợ mang tiếng xấu là người thứ ba."
Bỗng nhiên Tần Thanh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tống Vũ Thành, chỉ thấy anh đang rút chiếc nhẫn vô danh cân nhắc: "Em đang nói chiếc nhẫn này?"
Anh vừa nói vừa nhét chiếc nhẫn vào tay Tần Thanh.
Theo bản năng, Tần Thanh giơ tay lên nhìn chiếc nhẫn đang phát ra ánh sáng kỳ diệu chói mắt.
"Đây cũng chỉ là một chiếc nhẫn mà thôi." Tống Vũ Thành giải thích.
Vừa dứt lời, anh cầm chiếc nhẫn không do dự ném xuống mặt sông.
Tần Thanh hoảng hốt nhìn theo hướng tay anh thét lên: "Sao lại ném?"
Sau đó cô rõ ràng nhìn thấy trên mặt sông yên lặng, đèn đường chiếu sáng ngời mà vật nhỏ kia khi rơi xuống nước bỗng tạo ra vô số vòng tròn. Cuối cùng nó như mất hút trong lòng sông không để lại dấu vết gì.
Tống Vũ Thành nhẹ nhàng nói: "Vậy tại sao không muốn?"
Tần Thanh thoáng ổn định cảm xúc, nghiêm túc hỏi: "Vậy anh có thể nói chiếc nhẫn này từ đâu tới?"
Tống Vũ Thành nhìn bộ dáng cô nghiêm túc, không khỏi tức cười nói: "Lúc đầu anh chỉ nghĩ đơn giản, đó là không muốn bị phụ nữ quấy rầy. Sau đó, anh lại phát hiện, dù anh có đeo nhẫn hay không thì cũng không có người phụ nữ dám đến gần anh." Anh lại đến gần Tần Thanh, nói tiếp: "Có lẽ cũng chỉ có người này đang quan tâm đến chiếc nhẫn này."
Tần Thanh trầm tư trong chốc lát, cuối cùng phẫn hận nói: "Em cũng biết hỏi như vậy với anh thì thật sự không lễ phép." Cô do dự nói: "Anh có thể chỉ muốn chơi đùa thôi vì từ trước đến giờ anh vốn không có kinh nghiệm về tình cảm nam nữ mà. Em chỉ..... chỉ muốn hiểu nhiều về anh một chút thôi."
Tống Vũ Thành cẩn thận dò xét nhìn nét mặt cô, cuối cùng anh gật đầu một cái. Anh cau mày, nhớ lại nói: "Lúc còn học đại học, anh cũng có qua lại với người phụ nữ khác nhưng chuyện cũng đã trôi qua năm sáu năm rồi. " Anh nắm tay Tần Thanh, mỉm cười nhìn vào mắt cô: "Có thể khiến anh động lòng quả thật là chuyện không dễ."
Gương mặt Tần Thanh thoáng chốc đỏ hồng, cô nói nhỏ đến mức không thể nghe được: "Vậy tại sao anh thích em?"
Tống Vũ Thành bị hỏi khó, hồi lâu mới đáp: "Em khiến anh có cảm giác đặc biệt, khiến anh biết nhớ nhung, lúc nào cũng muốn gặp em."
"Bắt đầu từ lúc nào?" Tần Thanh ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Em nhớ anh đã từng nói, anh không có hứng thú với em."
Tống Vũ Thành cười lớn ôm cô vào lòng, nói dối: "Không phải anh nói không có hứng thú với em mà ý anh là anh không có hứng thú với cách chúng ta làm quen với nhau."
Tần Thanh ngả đầu vào vai anh, cô cười trộm hỏi tới: "Vậy lúc nào anh nhận ra rằng anh thích em?”
"Mặc kệ bắt đầu lúc nào, em chỉ cần biết, từ giờ trở đi, anh sẽ đối xử với em thật tốt, được không?" Giọng anh quyến rũ vẫn thầm thì bên tai cô.
Tần Thanh không tự chủ được giơ hai cánh tay ôm eo anh.
Tống Vũ Thành đưa Tần Thanh đến trước cửa, đứng ở dưới lầu nhìn chung quanh.
Lúc này đầu óc Tần Thanh vẫn còn rất hỗn loạn, cô vẫn im lặng không nói gì.
Tống Vũ Thành cúi đầu hôn lên mặt cô: "Đang nghĩ gì thế? die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn..Sao ngẩn người ra vậy?”
Tần Thanh bị anh hôn nên xấu hổ lui về sau một chút. Cô e lệ nói: "Cám ơn anh đã đưa em về. Em lên nhà đây."
Không để ý đến anh đang nhìn mình bằng ánh mắt nóng bỏng, cô quay người bỏ chạy lên lầu.
Vào trong nhà rồi, cô dựa lưng vào cửa phòng, lúc này cô mới dám hít sâu và thở ra một hơi.
Đột nhiên điện thoại di động trong túi xách cô vang lên, Tần Thanh lấy ra nhận điện thoại.
"Vào phòng rồi sao?" Tống Vũ Thành hỏi.
"Ừ, vào rồi."
"Em phải chú ý an toàn, đóng kỹ các cửa, cũng đừng tùy tiện mở cửa cho người lạ, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho anh." Tống Vũ Thành dặn dò.
"Ừ."
Tần Thanh bất chợt cười vui vẻ.
Đêm nay, cô nhất định không ngủ được.
Tần Thanh nằm trên giường, trằn trọc trở mình.
Cô nhớ Tống Vũ Thành, chỉ duy nhất nhớ về anh.
Trong đầu không ngừng ẩn hiện hình ảnh anh dịu dàng hôn cô.
Cô như cảm thấy anh đang dùng lực hút nguy hiểm tấn công cô, hấp dẫn cô khiến cô không cách nào thoát ra được.
Ý nghĩ ấy khiến cô vừa hạnh phúc lại vừa thấp thỏm.
Sáng sớm, Tần Thanh dậy rất sớm. Tuy đêm qua ngủ rất ít nhưng hôm nay tâm tình cô lại cực kỳ tốt.
Cô đến công ty rất sớm, cô đứng trước cửa ngước nhìn lên. Toà cao ốc như bức tường pha lê màu xanh đậm hoà với mây trắng của bầu trời khiến nó trở nên sống động. Bốn phía được xây dựng theo lối kiến trúc hình thoi, càng lên cao càng hẹp dần. Đến lúc này, cô cũng không thể tự chủ, gương mặt tươi sáng đang tưởng tượng có một ngày mình sẽ được đứng ở tầng cao nhất trong toà cao ốc này.
Bây giờ khi bước vào tòa cao ốc này, Tần Thanh lại có cảm giác khác lạ, cảm giác thân thiết không nói nên lời, tựa như niềm vui luôn phảng phất đâu đó, lúc nào cũng tồn tại trong lòng cô.
Cô không nhịn được nhìn khắp mọi nơi, lại bối rối với tình huống nếu gặp anh ấy thì nên chào hỏi hay trốn tránh.
Thế nhưng có chuyện không ngờ lại xảy ra.
Buổi chiều, Tần Thanh trở về từ cục xây dựng thành phố. Cô đứng ở cửa thang máy chờ, vô tình cô nghe được câu chueyn65 của hai nữ nhân viên đang vui vẻ nhỏ giọng nói: "Nhìn kìa, bên kia." Sau đó họ thể hiện khuôn mặt hoa si nói: "Thật là một người xuất sắc lại quá đẹp trai. Tổng giám đốc Tống quả thật rất đẹp trai."
Tần Thanh nghe tiếng nhìn qua, thấy Tống Vũ Thành đang đi cùng một thanh niên trẻ tuổi và đang đi về hướng này. Người thanh niên kia trông giống người châu Á, cũng có chiều cao tương tự Tống Vũ Thành. Hai người đi cùng với nhau trông thật quyến rũ, chói mắt.
Tần Thanh không dám nhìn lâu, cô đứng đó làm bộ như không nhìn thấy anh nhưng thật ra trái tim cô đang nhảy loạn xạ trong lồng ngực.
Đúng lúc có thang máy đến, Tần Thanh bước nhanh vào, cô cũng không quên nhìn vào chiếc thẻ vàng ở mặt bên, xác định là mình đã đi đúng thang máy.
Ai ngờ Tống Vũ Thành lại theo cô vào, người thanh niên gốc châu Á này dĩ nhiên cũng theo vào. Còn những người khác cứ đứng ngẩn ngơ nhìn bọn họ mà không ai dám bước vào.
Đúng lúc này Tống Vũ Thành bước đến nhấn nút đóng cửa, không cho ai có thể bước vào.