Edit: Sóc Là Ta
Tần Thanh ở lầu mười hai, cô đợi mãi đến chín giờ năm mươi lăm phút mới đi vào.
Một cô gái ăn mặc đoan trang đứng ở đại sảnh, lễ phép cười một tiếng: “Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?”
Tần Thanh mỉm cười đáp: “Chào cô, tôi đến phỏng vấn.”
“Phỏng vấn?” Nụ cười trên khuôn mặt cô gái kia vẫn không thay đổi, “Thật xin lỗi, chúng tôi đã hết tuyển dụng. Chúng tôi sẽ tiếp tục đăng bảng tuyển dụng trên website chính thức. Mong cô trở lại sau.”
Tần Thanh nhìn hàng ghế màu lam chật kín người thì cô bỗng nghi ngờ liệu mình có đến nhầm địa chỉ để phỏng vấn hay không?
“Xin hỏi trưởng phòng Chu có ở đây không?” Tần Thanh mờ mịt hỏi.
“Cô có hẹn trước không?”
“Ông ấy hẹn tôi đến đây.”
“Xin hỏi cô họ gì?”
“Tôi họ Tần, tên đầy đủ là Tần Thanh.”
“Xin chờ một chút.”
Cô gái nhấc điện thoại lên, lễ phép hỏi người trong điện thoại để xác nhận thông tin.
“Tiểu thư Tần mời đi bên này.” Cô gái kia nhanh chóng để điện thoại xuống, lập tức nói, “Trưởng phòng Chu đang chờ cô.”
Tần Thanh đi theo sau cô gái kia. Trên đường đi, cô thấy mọi người ai nấy đều bận rộn, chung quanh đều là những tiếng nói chuyện ồn ào, tiếng chuông điện thoại reo vang, tiếng đánh máy trên bàn phím nghe lách cách. Đây lần đầu tiên Tần Thanh được thấy cảnh làm việc tất bật như thế này nên cô có chút ngỡ ngàng.
Đi đến trước một cánh cửa được sơn một màu đỏ chói mắt, sau khi bên trong người nói “mời vào” thì cô gái kia thay cô đẩy cửa và mời cô vào. Sau đó cô ấy rời khỏi đó.
Tần Thanh âm thầm hít một hơi thật sâu và bước vào.
Trưởng phòng Chu đang ngồi sau bàn làm việc, vừa thấy cô bước vào thì ông ta cũng đứng dậy, lịch sự bắt tay chào cô: “Tiểu thư Tần, hân hạnh được gặp cô.”
Tần Thanh kinh ngạc, vội vươn tay bắt tay lại: “Trưởng phòng Chu, chào ông.”
Trưởng phòng Chu đưa tay ra có ý mời cô ngồi và nói: “Mời ngồi.”
Đợi đến khi Tần Thanh ngồi xuống ghế, trưởng phòng Chu mới mở miệng nói: “Xin hỏi cô có mang theo sơ yếu lý lịch không?”
Tần Thanh lễ phép đưa cho ông ta sơ yếu lý lịch sơ lược của mình.
Đối phương cầm lấy, cẩn thận lật xem, sau đó hỏi: “Dự án lần này rất vất vả, có khi phải cần tăng ca, cô có đồng ý không?” Trưởng phòng Chu chầm chậm lên tiếng hỏi với giọng thương lượng.
Lúc này Tần Thanh mới nhớ rằng mấy ngày trước mình đã sửa đổi lý lịch sơ lược của mình. Cô sửa chức vụ mình muốn làm là thư ký hạng mục công trình.
Tần Thanh lập tức gật đầu.
Trưởng phòng Chu thuận miệng hỏi: “Tiểu thư Tần biết gì về công ty chúng tôi?”
Trong lòng Tần Thanh âm thầm cảm tạ ông trời, sau đó cô nghiêm nghị đọc thuộc những thông tin mà mình đã tra trên Baidu.
Sắc mặt trưởng phòng Chu vẫn bình thản, nhìn Tần Thanh hỏi: “Cô còn có yêu cầu gì không?”
Khuôn mặt Tần Thanh mờ mịt: “Dạ không có.”
Trưởng phòng Chu xem xét cẩn thận, sau đó nói với Tần Thanh: “Khi nào cô có thể đi làm?”
Tần Thanh vội đáp: “Cuối tháng này, tôi sẽ lấy được bằng tốt nghiệp và chính thức rời trường.”
Trưởng phòng Chu gật đầu một cái: “Được, công ty sẽ xem xét hồ sơ của cô, sau đó sẽ cho cô một câu trả lời chính xác.”
Tần Thanh có chút kinh ngạc, nghĩ thầm trong lòng, vậy là phỏng vấn xong rồi hả?
Trưởng phòng Chu nhìn cô, do dự đáp: “Bình thường thì khoảng một tuần, phòng nhân sự sẽ gửi thư mời.”
Tần Thanh vội vàng đứng lên nói cám ơn và chào trưởng phòng Chu. Còn ông ấy cũng lịch sự đứng dậy tiễn cô đến cửa.
Vừa bước ra ngoài, Tần Thanh quan sát khắp mọi nơi, cô cũng không thấy bất cứ ai đến phỏng vấn.
Thật là một cuộc phỏng vấn hiếm thấy.
Tần Thanh vui vẻ cất bước rời khỏi tập đoàn Đỉnh Thành, không khí mát lạnh từ máy điều hoà trong đại sảnh toả ra hoà với không khí nóng rực bên ngoài khiến cô có cảm giác ấm áp, lòng cô cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Ra khỏi tập đoàn Đỉnh Thành, cô tìm được một trạm xe buýt gần đó, đang ngửa đầu đọc tên những địa danh quen thuộc thì điện thoại lại vang lên.
“Tần Thanh, gần đây em khỏe không?” Lý Hạ ở bên kia điện thoại nhiệt tình hỏi thăm.
Tần Thanh nhìn bảng chỉ dẫn những tuyến đường xe buýt, không chút để ý đáp: “Em vẫn khoẻ. Anh thì sao?”
“Anh rất khỏe.” Giọng Lý Hạ vui vẻ, “Lúc nào em rảnh? Chúng ta đi ăn cơm.”
Tần Thanh vội hỏi: “Có phải công ty anh ở trung tâm thành phố?”
“Đúng vậy, ở đường Nam Hải, sao vậy?”
Tần Thanh cười: “Bây giờ em đang ở đây, em mới vừa đi phỏng vấn xong.”
Lý Hạ cũng nói: “Vậy thì tốt, cùng ăn cơm trưa thôi.”
Hẹn xong địa điểm gặp mặt, Tần Thanh cúp điện thoại, tìm đến nhà hàng Khẳng Đức Cơ gần đây. Cô kêu một ly nước trái cây lạnh, nhìn dòng người qua lại tấp nập lại nhớ đến tình huống phỏng vấn khi nãy.
Uống ly nước trái cây xong, cô nhìn đồng hồ rồi đi đến chỗ hẹn.
Tại quảng trường Nhân Dân, người nào cũng cố bám vào ô che nắng, còn cô cứ để đầu trần đứng đợi Lý Hạ ở đó.
Đột nhiên cô có cảm giác hình như có ai đó ở phía sau vỗ nhẹ bả vai mình, cô quay đầu lại nhìn thấy một khuôn mặt cận thị, dáng người cao gầy, chính xác là Lý Hạ.
Lý Hạ vui vẻ hỏi: “Muốn ăn cái gì? Anh mời, em ăn món tây được không?”
“Nhìn anh vui mừng như vậy, có tin tốt sao?”
“Có chuyện tốt hay không thì đợi ăn xong đã.”
Tần Thanh không khách khí: “Em không muốn ăn món tây, em muốn ăn cơm.”
“Được, không thành vấn đề.”
“Sao hôm nay lại gọi điện thoại cho em? Chuyện lần trước......” Tần Thanh suy nghĩ, “Hình như là hai tháng trước?”
Lý Hạ giải thích: “Lần đó anh vẫn đi công tác, hôm qua mới về.”
Tần Thanh thuận miệng hỏi: “Công việc rất vất vả sao?”
Lý Hạ mỉm cười đáp: “Cũng chỉ bận rộn một chút.”
Hai người vừa nói vừa đi vào một nhà hàng Trung Quốc.
Lý Hạ gọi xong đồ ăn, đưa thực đơn cho phục vụ, quay đầu hỏi Tần Thanh: “Tháng này em chính thức tốt nghiệp sao?”
“Ừ, cuối tháng này phải trả phòng rồi, luận văn cũng xong rồi, chỉ còn lĩnh bằng tốt nghiệp và bằng học vị thôi.” Tần Thanh tỏ vẻ phiền muộn.
“Tìm việc thế nào rồi? Em muốn tìm công việc gì? Có yêu cầu cao quá không hay là đã tìm được việc làm rồi?” Lý Hạ ân cần hỏi.
“Hiện nay có quá nhiều người tài giỏi, em nào dám có yêu cầu quá cao.” Tần Thanh thở dài, “Đừng nói về em, nói chuyện của anh đi.”
“Anh được điều đến Tổng Công Ty rồi, cho nên bận rộn hơn trước, cũng đi công tác nhiều hơn trước.” Lý Hạ nhàn nhạt đáp.
Tần Thanh lập tức giơ lên ngón cái lên khen ngợi: “Wow, anh thật giỏi. Mới tốt nghiệp hai năm mà từ một nhân viên nghiệp vụ đã nhanh chóng thăng cấp lên làm quản lý rồi.”
Lý Hạ khiêm tốn nói: “Cũng không phải là quản lý, chỉ là không gian làm việc phát triển hơn một chút.”
Chỉ cần gặp được Lý Hạ, Tần Thanh sẽ nghĩ ngay tới một người, cô thoải mái nói: “Chị Thư Tình gần đây cũng rất bận, nửa năm gần đây em cũng rất ít gặp chị ấy.” Tần Thanh thử hỏi: “Hay là tìm một ngày nào đó chúng ta cùng gặp mặt.”
Lý Hạ nghe đến đó, ly trà trong tay cũng dừng lại, sau đó rất tự nhiên đặt ly trà lên bàn.
Cho đến khi Tần Thanh kể xong, anh mới lắc đầu một cái và nói: “Anh và cô ấy cũng không gặp lâu rồi.”
Tần Thanh nuối tiếc nói: “Hoàn toàn không thể sao? Làm bạn cũng không được sao?”
Lý Hạ trầm mặc không nói, ánh mắt anh vẫn nhìn ly trà có một chút mất hồn, giống như đang suy tư.
Tần Thanh ngẩng đầu quan sát cẩn thận vẻ mặt của người đối diện. Cô mạo hiểm xung phong nhận việc nói: “Tối nay em gọi điện thoại nói chuyện với chị ấy một chút, tiện thể nói thay anh một chút.”
Lý Hạ ngẩng đầu nhìn Tần Thanh chốc lát, nhàn nhạt nói: “Không cần, không cần phải vậy.”
Tần Thanh suy nghĩ một chút, giọng nói nhẹ nhàng: “Em và chị Thư Tình từ nhỏ cùng nhau lớn lên, em sẽ giải thích với chị ấy. Từ nhỏ chị ấy đã được nhiều nam sinh theo đuổi rồi nên lần này anh nhất định phải nắm chặt chị ấy, không cho người khác thừa nước đục thả câu.”
Lý Hạ cười cười.
Nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, một bàn ăn được đặt trước mặt hai người, Tần Thanh sợ hãi than: “Oa, đều là những món em thích ăn.”
Hai người ăn xong, từ quán ăn bước ra ngoài. Vì Lý Hạ phải đi làm nên hai người nói tạm biệt ở đây. Tần Thanh bắt xe buýt trở về ký túc xá ở trường học.
Vừa bước vào cửa, không thấy ai trong phòng ngủ, lại thấy trên mặt đất có mấy bao lớn bao nhỏ, giống như sắp sửa được chuyển đi.
Trong lòng Tần Thanh than thở, trước mắt cô cần dọn đi khỏi chỗ này gấp.
Buổi lễ tốt nghiệp cũng kết thúc, những màn ca múa nhạc kịch và những tiểu phẩm hài khiến mọi người một phen náo nhiệt, vui vẻ.
Trở lại phòng ngủ, Tần Thanh muốn rót nước nóng từ phích nước, nhưng mới rót đã phát hiện nước bên trong chỉ còn gần nửa bình và cũng không còn nóng nữa.
Tần Thanh xuống lầu nấu nước nóng. Cô vào phòng tắm định lấy nước thì nghe tiếng người bên trong huyên náo.
Cô mới vừa bước vào, liền nghe có người la hét hỏi: “Tần Thanh, nghe nói hôm nay cậu đi phỏng vấn ở tập đoàn Đỉnh Thành rồi hả? Thật vậy sao?”
Mọi người nghe vậy, cũng nhìn sang với ánh mắt phức tạp.
Chuyện này Tần Thanh vốn không muốn ai biết, vậy mà không ngờ mọi người đều biết.
Dĩ nhiên chuyện tốt cũng có thể truyền ngàn dặm?
Tần Thanh đáp qua loa lấy lệ: “Không tốt lắm mà cũng không đáng phải bàn tán.”
Một đám nữ sinh ồn ào lộn xộn trò chuyện. Dù sao phòng tắm vẫn là nơi loan truyền tin tức nhanh nhất.
Tần Thanh nhanh chóng rửa mặt xong, lấy phích nước nóng và vội vã đi ra ngoài. Cô bỏ ngoài tai mọi câu chuyện trong phòng tắm kia ở phía sau.
Tần Thanh trở lại phòng ngủ, nằm trên giường một lát, đột nhiên nhớ rằng mình phải gọi điện thoại cho chị Lưu Thư Tình.
Điện thoại reo tới lần thứ tư, đối phương mới bắt máy.
Giọng nói của Lưu Thư Tình vẫn hiền hoà: “Tiểu Thanh, thật xin lỗi vì lúc nãy chị không mang theo điện thoại.” Giọng nói cô vang lên mang theo vẻ áy náy.
Trong lòng Tần Thanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Không sao, em cũng không có chuyện gì đặc biệt, vì lâu không liên lạc nên nhớ chị thôi.” Không biết bắt đầu từ khi nào, hai người nói chuyện lại khách sáo như vậy, “Gần đây chị khỏe không?”
Lưu Thư Tình đáp: “Cũng ổn, chị mới dọn đến nhà mới. Nếu em rảnh thì ghé đây chơi.”
Tần Thanh nói xong, suy nghĩ xem làm sao để hẹn gặp Lưu Thư Tình, thuận tiện nói thay anh Lý Hạ.
Nói chuyện được một lúc thì Tần Thanh chào Lưu thư tình và cúp điện thoại. Sau đó điện thoại di động cô hết pin và tự động tắt nguồn.
Đúng lúc, Tiểu Kim Hoa đẩy cửa bước vào, la ầm lên: “Tần Thanh, nhanh lên, lớp trưởng đang dưới lầu chờ cậu, nói rằng gọi điện thoại cho cậu không được.” Nói xong vẻ mặt mập mờ cười cười.
Tần Thanh “Ừ” một tiếng, coi thường vẻ mặt của cô ấy, thản nhiên cầm dây sạc pin cắm vào điện thoại.
Tiểu Kim Hoa vẫn đứng bên cạnh thúc giục: “Làm ơn, quả nhiên cậu không phải là người bình thường. Cậu xem có biết bao nhiêu cô gái theo đuổi anh ta, không những anh ta đẹp trai lại có tài sản kếch sù. Cậu hãy nhanh chóng nắm bắt cơ hội này đi.”
Tần Thanh tìm dây cắm sạc điện, không nhịn được giải thích: “Tớ cũng cầu xin cậu, tớ đã nói rất nhiều lần rồi, tớ và Dương Tấn chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.”
Vốn đang cầm hộp điều khiển ti vi, đột nhiên Đại Lưu đang nằm bên cạnh bỗng lên tiếng, cô buồn bã nói: “Kẻ ngốc nào cũng đều nhìn ra được cậu ấy thích cậu. Cậu không thích người ta thì cứ nói rõ ràng chứ đừng dây dưa không rõ.”
Tần Thanh nghe vậy ngẩn người, sau đó cười một tiếng: “Ai nhìn thấy thì mặc ai, cậu ấy không nói thì tớ làm sao? Tự nhiên tớ đến trước mặt cậu ấy nói từ chối, rồi người ta nghĩ tớ tự mình đa tình sao. Chuyện này tớ làm không được.”
Nói xong, Tần Thanh mở cửa đi ra ngoài.
Dương Tấn đứng ở bãi đất trống thật lâu, nhìn quanh khắp nơi. Sau đó anh cúi đầu xoay xoay vật trong tay mình.
Nội quy trường học rất nghiêm, nhẹ nhất là bị giám thị cảnh cáo. Nặng nhất là bị nhốt vào phòng kín. Mà bị nhốt cũng rất thê thảm, không khác ở tù là mấy.
Cũng có rất nhiều nội quy khác như nam sinh không được ở lâu trong ký túc xá nữ và ngược lại. Ký túc xá nam và nữ phân biệt rõ ràng, nếu không tuân thủ sẽ bị đuổi khỏi trường học. Quy luật này không chỉ để hù doạ sinh viên mà sẽ được áp dụng thật nghiêm túc.
Nhưng trong ký túc xá còn có một nơi không những là phòng khách còn cho phép nam sinh nghỉ chân ở đó. Có rất nhiều nam sinh tặng đồ ăn vặt cho bạn gái mình ở đây. Việc này khiến các nữ sinh khác dòm ngó, náo loạn một phen.
Dương Tấn thường xuyên đến tìm Tần Thanh, nhưng lần nào cũng đứng xa xa không dám lại gần.
“Này….” Tần Thanh đi tới trước mặt cậu, nhanh nhẹn lên tiếng chào.
Hết chương 2.