Phàm Tình Tục Ái

Chương 11




Bên trong đông đúc, tiếng người nói cười ồn ào, không khí lại nóng bức khiến người khác cảm thấy khó chịu. 

Lục Kiếm Thăng đứng ở cửa, nhíu mày, xoay người lại nhìn Tần Thanh. Còn cô giấu nụ cười sau đuôi mắt, đi một mạch thẳng vào trong.

Lục Kiếm Thăng đi trước vượt qua mặt cô, chọn vị trí trong góc tường, lại lịch sự kéo ghế mời Tần thanh ngồi xuống. 

Lẩu tương ớt nóng được bày trên bàn, quả ớt nổi lên phía trên khiến cô cũng há hốc mồm. Cô cũng không ngờ món này lại cay đến vậy, sau đó cô ngẩng đầu nhìn Lục Kiếm Thăng đang ngồi đối diện. Nhìn thấy anh thản nhiên cầm đũa lên dùng bữa, lại gắp từng miếng thịt sống bỏ vào trong nồi lẩu thì cô hoàn toàn sợ hãi. 

Bây giờ, không biết cô đang chọc ghẹo người nào đây nữa?

Tần Thanh hờn giận quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ. Từ cửa sổ lầu ba của khách sạn, có thể thấy người ta buôn bán ở vỉa hè, lấn chiếm lòng lề đường dành riêng cho người đi bộ được coi như một việc rất bình thường. Thậm chí có nhiều người xếp hàng thành đôi, thành nhóm để tụ tập ăn uống, cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt. Ban ngày mọi người vội vã tấp nập đi làm, đi học, buổi tối mọi thứ dường như có sức sống hơn. 

Thì ra thành thị vào ban đêm lại sống động, náo nhiệt hơn ban ngày khiến lòng người cũng cảm thấy sôi sục. 

Ngẫm lại thường ngày, chính mình cũng chỉ tuỳ tiện xem việc ăn cơm tối như việc chống đói mà thôi. Không đói bụng thì uống ly trà sữa là xong, còn đói bụng thì cũng chỉ tùy tiện ghé quán cơm nhỏ ngay góc đường ăn Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, một phần cơm rang mà thôi. 

Mà hiện tại, trong không khí náo nhiệt này, nồi lẩu sôi ùng ục trước mặt đang toả ra hơi nóng mãnh liệt, mùi vị cay nồng thật sự rất tốt. 

"Không ăn cay được?" Lục Kiếm Thăng cười đùa hỏi.

Tần Thanh quay đầu, chợt phát hiện Lục Kiếm Thăng đã ngồi cạnh mình không biết từ khi nào.

Tần Thanh xích qua một chút, nói: "Chỉ muốn thử một chút."

"Kết quả thế nào?"

"Không lạc quan lắm."

"Vậy có muốn chuyển chỗ hay không?"

Tần Thanh lắc đầu: "Không cần như vậy, ăn một chút là hết thôi." Nói xong, cô cầm đũa lên gắp củ sen, cúi đầu vừa thổi vừa ăn.

Vừa ngẩng đầu lên, cô chỉ thấy Lục Kiếm Thăng cầm một chiếc hộp đưa tới trước mặt cô. Cô cũng cẩn thận nhìn lên, phát hiện ra đó là một hộp màu đỏ nhung. 

Tần Thanh nghi hoặc nhìn anh.

Lục Kiếm Thăng nhu tình nói: "Tặng cho em."

Tần Thanh không nhận, hỏi: "Đây là gì? Sao lại tặng tôi?"

"Quà tặng." Lục Kiếm Thăng nở nụ cười, nói: "Mở ra xem đi, xem có thích hay không?"

Tần Thanh ngạc nhiên, cô nhận lấy và bắt đầu mở ra.

Khi chiếc hộp vừa được mở ra thì một ánh sáng chói ngời phát ra đến chói mắt, bên trong là một sợi dây chuyền bạch kim, phía dưới còn có đính một viên kim cương nhỏ như hạt đậu. Sợi dây chuyền đung đưa bao quanh chiếc hộp, ánh sáng lung linh trông thật đẹp mắt.

Lúc này Tần Thanh lại nhìn Lục Kiếm Thăng lần nữa. 

Trong mắt Lục Kiếm Thăng dường như đang mong đợi điều gì.

Tần Thanh cài nút hộp, đẩy tới trước mặt anh, nói: "Thật xin lỗi, tôi không thể nhận."

Lục Kiếm Thăng có chút ngạc nhiên, nụ cười trên mặt thoáng chốc cứng đờ: "Tại sao? Em không thích à?"

"Sao tôi lại phải nhận? Tôi không có lý do để nhận." Tần Thanh bình tĩnh nói.

Lục Kiếm Thăng phiền não nhìn cô: "Đàn ông tặng quà cho phụ nữ thì có lý do gì chứ? Nếu có lý do thì chính là vì anh thích em nên muốn tặng quà cho em."

Tần Thanh nhìn vào mắt anh, hỏi: "Anh yêu thích tôi điểm nào?"

"Vì em xinh đẹp, có tính cách rất đặc biệt." Lục Kiếm Thăng dứt khoát đáp lời.

"Vậy những nữ minh tinh kia có xinh đẹp không?" Tần Thanh hỏi.

Lục Kiếm Thăng cười hả hê: "Em và họ không giống nhau. Anh chỉ muốn vui đùa với họ một chút, còn đối với em thì rất nghiêm túc."

Tần Thanh cũng mỉm cười, khinh thường nói: "Anh đã từng nói với ai như vậy chưa?"

Nụ cười trên gương mặt Lục Kiếm Thăng vụt tắt, vẻ mặt anh nghiêm túc. Anh bước đến muốn nắm tay Tần Thanh nhưng bị Tần Thanh né tránh. Cuối cùng, anh mở miệng nói: "Anh thật sự nghiêm túc với em. Em nhất định phải tin anh."

Tần Thanh có cảm giác trong người mình chợt nóng lên, cô khoát tay nói: "Anh ngồi vào chỗ của mình đi, tôi muốn đi toilet."

Trong lúc đó, điện thoại của Lục Kiếm Thăng chợt reo không ngừng, anh bước về chỗ ngồi nhìn vào màn hình và sau đó ngước nhìn vào mắt Tần Thanh. 

Tần Thanh cũng nhìn thẳng vào Lục Kiếm Thăng, nhìn thấy anh đang nghe điện thoại nên cô thừa cơ xách túi lên và đi về phía toilet.

Mười lăm phút sau, Tần Thanh bấm số gọi điện thoại cho Lục Kiếm Thăng.

"Sao lại đi lâu như vậy?" Lục Kiếm Thăng vội vàng hỏi.

"Tôi đang trên đường về nhà, tôi cũng thanh toán hoá đơn luôn rồi. Sở dĩ hôm nay tôi mời anh ăn cơm là vì muốn cám ơn anh đã tặng cho tôi nhiều hoa như vậy. Nhưng từ nay về sau, anh không được phép tặng hoa cho tôi nữa, nếu không tôi sẽ trực tiếp trả về cho cửa hàng hoa hoặc là nói tiếp tân không nhận bất kỳ hoa nào anh tặng nữa."

"Em......" Điện thoại chợt nghe tiếng “tút”.

Tần Thanh nói xong cũng nhanh chóng cúp điện thoại.

Hôm sau đến công ty, Tần Thanh cảm giác mọi người nhìn mình với ánh mắt là lạ. Loại cảm giác này giống như là họ đang muốn lăng trì người khác khiến lòng cô cảm thấy e ngại, rụt rè.

May mắn thay, Lữ Đan lại đang ở trong phòng. Vì vậy, không ai đề cập đến chuyện xảy ra ngày hôm qua cả. 

Quả thật hôm nay Lục Kiếm Thăng không còn tiếp tục tặng hoa cho cô nữa.

Buổi tối sau khi tan ca, Lục Kiếm Thăng lại xuất hiện ở cổng chính công ty.

Tần Thanh hết sức kinh ngạc vì Lục Kiếm Thăng lại đến nơi cô làm việc, anh đứng ngay trước cửa nên cô cũng không biết làm cách nào cho phải. 

Hôm nay, nếu ai chú ý thì sẽ biết Lục Kiếm Thăng không giống ngày hôm qua. Anh dừng xe ở khúc quanh bên cạnh cổng chính, vừa nhìn thấy Tần Thanh bước ra thì anh liền gọi điện thoại cho cô. Sau đó, anh còn vẫy tay với cô, bước xuống xe và mở cửa xe cho cô.  

Tần Thanh nhìn khắp mọi nơi một lượt, sau đó bước nhanh về phía xe anh đậu.

Lục Kiếm Thăng đi vòng qua đầu xe và ngồi vào chỗ ngồi. 

Tần Thanh vừa ổn định chỗ ngồi thì trực tiếp hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Lục Kiếm Thăng vừa cài dây nịt an toàn vừa đáp: "Lần đầu tiên trong đời, anh được một người phụ nữ mời mình ăn cơm. Em nói xem sao anh có thể bỏ qua cho em được?" Nói xong, anh ta cười ha ha "Cảm giác này thật tốt, tốt nhất em nên đợi sau này mời anh một bữa."

Tần Thanh có chút tức giận, nói: "Anh cho là tôi giàu có lắm ư? Tôi không có nhiều tiền để mời anh ăn cơm nữa đâu."

Lục Kiếm Thăng bắt đầu khởi động xe, cười nhạo nói: "Nhìn em rất có tiền đồ đấy, em lo gì chứ? Chỉ trăm vạn mà có thể trở thành người giàu có sao?"

"Vậy theo như lời anh nói, tôi chính là người nghèo khổ. Đã vậy anh còn đến lừa tôi sao?"

Lục Kiếm Thăng nhìn sát vào khuôn mặt cô, nói: "Nói không chừng ngày nào đó em chính tỷ phú đấy."

Tần Thanh chê cười, nói: "Tôi không dám mơ mộng làm lớn như vậy."

Lục Kiếm Thăng bỗng chuyển sang chủ đề khác, nói: "Vậy em nên suy nghĩ một chút, giờ chúng ta đi xem phim gì đây?"

"Sao? Xem phim à?"

"Chúng ta ăn cơm trước, sau đó đi xem phim. Anh mời em."

Tần Thanh vội nói: "Không được, không được, ngày mai tôi còn phải đi làm. Tôi không có thời gian xem phim. Mỗi ngày hơn mười giờ đêm tôi phải đi ngủ, nếu không sẽ dậy muộn mất."

"Vậy nếu ngày mai không đi làm?"

"À?"

"À cái gì? Nếu em vì công việc mà từ chối thì anh sẽ nói với dượng anh một tiếng. Em muốn đi làm thì đi còn không đi làm cũng không sao.”

Tần Thanh kinh ngạc hỏi: "Dượng anh là ai?"

"Chính là giám đốc tài chính ở công ty em đấy. Lần trước ăn cơm em cũng đã từng gặp ông ấy rồi đấy."

Tần Thanh suy nghĩ một chút, nói: "Chính là giám đốc tài chính Tống Viễn Hưng? Cũng chính là dượng anh à?"

"Đúng, dì dượng không có con nên xem anh như con ruột." Trong lời nói, Lục Kiếm Thăng biểu lộ mấy phần thỏa mãn.

Tần Thanh do dự hỏi: "Dượng anh họ Tống, vậy ông ấy có quan hệ với tổng giám đốc Tống Vũ Thành sao?"

Lục Kiếm Thăng gật đầu nói: "Bọn họ chính là cậu cháu."

Ăn cơm xong, Lục Kiếm Thăng nhất quyết kéo Tần Thanh đi xem phim. 

Mà Tần Thanh suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng tốt. Hôm nay cô ngủ trễ một chút cũng không sao, dù sao đã lâu cô không được xem phim điện ảnh rồi.

Trong đại sảnh, mọi áp-phích đều dán những bộ phim mới. 

Tần Thanh nhìn từng tấm áp-phích, khi đứng trước một bức hình có quảng cáo một bộ phim quen thuộc thì cô vội dừng bước. 

Đó là bản áp-phích về bộ phim 3D Titanic, bộ phim này được công chiếu sớm nhất. Khi Tần Thanh còn nhỏ, cô chỉ được thuê dĩa về xem, tuy vậy cũng làm cô cảm thấy rung động không ít. 

"Muốn xem bộ phim này à?" Lục Kiếm Thăng đứng bên cạnh hỏi.

Cũng không đợi Tần Thanh đáp, anh tự quyết định nói: "Vậy thì  xem bộ phim này đi." Nói xong, anh xoay người đi mua vé.

Phòng chiếu phim mờ tối, Tần Thanh cầm gói popcorn (bắp rang ấy) còn mắt nhìn chằm chằm phía trước không chớp.

Trên một con thuyền, hai người không cùng đẳng cấp vô tình gặp nhau và yêu nhau. Cô ấy tình nguyện bỏ lại những giàu sang phú quý để đi theo anh. Còn anh, anh cũng tình nguyện vì cô bỏ mạng giữa biển cả bao la rộng lớn. Đối mặt với tử thần, họ cũng vẫn lạc quan suy nghĩ về một tương lai tốt đẹp đang chờ đợi họ phía trước. 

Trên đời này tình yêu luôn đẹp nhất, đẹp ở chỗ anh yêu em và em cũng yêu anh nhưng lại không thể ở bên nhau được. 

Lúc phim kết thúc thì trời cũng đã khuya lắm rồi.

Tần Thanh hối hận vì mình đã chọn xem bộ phim này. Một là vì bộ phim này quá dài, hai là xem xong trong lòng cô bỗng cảm thấy nặng nề.

Lục Kiếm Thăng đứng bên cạnh đùa cợt, nói: "Cũng không ngờ bộ phim cảm động đến nỗi khiến em khóc đấy."

Tần Thanh liếc mắt nhìn anh ta, sau đó đành lắc đầu.

Trước cửa rạp chiếu bóng, có rất nhiều người đứng xếp hàng, có người không cẩn thận đụng phải Tần Thanh.

Tần Thanh lui về phía sau, Lục Kiếm Thăng đứng bên cạnh thuận thế ôm cô về phía mình. 

Tần Thanh cảm thấy lúng túng, muốn né tránh.

Lục Kiếm Thăng cười, nói: "Giờ anh đưa em về."

"Không cần, để tự tôi về cũng được."

"Sao có thể như vậy? Bây giờ trời cũng đã khuya, cứ để anh đưa em về.” Lục Kiếm Thăng kiên quyết nói.

Tần Thanh cũng không muốn đôi co với anh ta.

Xe đến dưới lầu nơi Tần Thanh sinh sống, Lục Kiếm Thăng xoay người, cười tà nói: "Không mời anh lên ngồi một chút sao?"

Tần Thanh cởi dây nịt an toàn ra, xách túi nhanh chóng xuống xe, nhìn anh nói: "Nhà tôi quá nhỏ, cũng không dám mời người cao quý như anh đây lên chơi."

Nhưng vừa đi mấy bước, cô lại quay trở lại.

Lục Kiếm Thăng đang định cho xe chạy nhưng nhìn thấy cô quay trở lại, anh vội vàng cười hỏi: "Không bỏ anh được à?"

Tần Thanh cúi người xuống, giữ khoảng cách với anh, nói: "Từ nay về  sau, anh không nên đứng ở trước cửa công ty chờ tôi, có được hay không?"

"Vậy làm sao anh tìm em được?"

Lúc này Tần Thanh không đáp.

"Vậy anh đến đón em nhé?" Lục Kiếm Thăng không vui nói.

"Như vậy quá lộ liễu rồi, tôi không thích." Nói xong, Tần Thanh xoay người đi lên lầu.

Quả nhiên ngày thứ ba, Lục Kiếm Thăng lại đến đón Tần Thanh tan ca.

Còn chưa tới giờ tan ca, Tần Thanh đứng trước cửa sổ ngoài hành lang nhìn ra ngoài. Cô quả nhiên thấy được chiếc xe màu đỏ Ferrari đang đậu trước cổng.

Lúc này Tần Thanh nhất thời đứng ngồi không yên. Không phải cô không muốn gặp Lục Kiếm Thăng mà là cô không muốn những người khác dị nghị, không muốn mình làm đề tài cho những cuộc trà dư tửu hậu để mọi người đàm tiếu.  

Một công tử giàu có theo đuổi một người phụ nữ bình dân. Từ trước đến giờ cô chỉ thấy người khác ghen ghét chứ chưa từng thấy ai thật lòng thật dạ chúc phúc cho hạnh phúc của người khác. 

Tần Thanh cũng không phải sợ bị những đồng nghiệp nam nhìn thấy mà cô sợ bị những nữ đồng nghiệp ghen ghét. Bản thân cũng là phụ nữ nên cô hiểu những người phụ nữ luôn khắt khe, cay nghiệt với những người mạnh hơn mình. Nếu mình mạnh hơn họ thì họ sẽ ghen ghét. Còn nếu mình yếu hơn họ thì họ sẽ khiến mình không thể gượng dậy nổi. Đã từ lâu, Tần Thanh đã nhận ra phụ nữ không nên quá nổi bật đặc biệt là đối với người khác phái lại càng nên cẩn thận.

Cô bấm điện thoại gọi Lục Kiếm Thăng.

"Này, anh đang đứng chờ em ở cổng, khi nào em mới tan ca?" Điện thoại vừa thông, Lục Kiếm Thăng liền cướp lời.

Tần Thanh hạ thấp giọng, nói: "Nếu anh không có ý định bêu xấu tôi trước toàn thể công ty thì anh hãy nhanh chóng lái xe đển cổng trạm xe điện ngầm và đứng chờ tôi ở đó."

Lục Kiếm Thăng có hơi lớn tiếng: "Bêu xấu em? Em cho rằng anh đến đây là muốn bêu xấu em?"

"Đừng có la to như vậy được không? Sẽ bị người khác nhìn thấy đấy?"

"Tại sao em lại sợ bị người khác thấy?"

Tần Thanh hơi giận dỗi, đành nói: "Vậy tùy anh."