Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phàm Tiên Chi Lữ

Chương 41




Cha mẹ Phạm Ngọc thật sự vô cùng lo lắng mấy ngày nay. Lúc đầu Bác sĩ Nguyễn Giang Hàn nói con họ sẽ tỉnh lại sau ít bữa nhưng đến ngày thứ năm ông đành phải nói sự thật.

Khi đó ông ta còn đến cùng hai người.

Một vị đại tướng quân mà bọn họ lần đầu tiên được gặp ngoài đời. Hơn thế nữa còn có một ông lão nhìn qua rất bình dị nhưng vị đại tướng quân kia cùng bác sĩ Nguyễn Giang Hàn lại tỏ vẻ rất tôn kính ông lão ấy. Do đó họ đoán ông lão này chắc là một vị chức vụ rất cao đã về nghỉ.

Bọn họ sau đó ghé thăm tình trạng của Phạm Ngọc. Ông lão kia sau khi nghe Bác sĩ Hàn kể lại thì tự tay bắt mạch cho Phạm Ngọc theo phương pháp y học dân tộc. Bắt mạch hồi lâu ông lão chỉ nói một câu : Thật kỳ lạ sau đó rời đi cùng vị đại tướng quân kia.

Ở lại chỉ còn Bác sĩ Hàn và cha mẹ Phạm Ngọc. Bác sĩ Hàn lại lên tiếng an ủi họ và hứa rằng nếu sau bảy ngày mà Phạm Ngọc không tỉnh lại sẽ sử dụng biện pháp kích thích thần kinh làm cho hắn tỉnh lại.

Hôm nay đã sắp hết ngày thứ bảy rồi. Bác sĩ Hàn cũng đến để chuẩn bị các thủ tục cần thiết cho biện pháp trị liệu kia.

Đúng lúc này thì Phạm Ngọc bất ngờ tỉnh dậy sau tiếng hét lớn.

Khắp người Phạm Ngọc cảm thấy ướt át rất khó chịu.

Chuyện gì vậy? Mình đang ở đâu. Phạm Ngọc băn khoăn tự hỏi.

- Ngọc, Con của mẹ.

Mẹ Phạm Ngọc đến bên ôm chặt lấy hắn.

- Không sao là tốt rồi.

Cha hắn bên cạnh cũng khẽ vỗ vai bà.

- Con bị làm sao vậy? Con đang ở đâu?

Thấy cha mẹ như vậy Phạm Ngọc hỏi.

- Phạm Ngọc, chúc mừng cậu tỉnh lại. Tôi là Bác sĩ Hàn. Cậu đang ở bệnh viện Thăng Long. Cậu vào đây do tu luyện xảy ra sự cố khiến hôn mê.

Bác sĩ Hàn theo phía sau cũng tiến lên hồ hởi nói. Sau đó ông nhanh chóng nhắn tin. Một đám y tá cùng robot dọn dẹp nhanh chóng tới thao tác trên mấy thiết bị y tế trong phòng và dọn sạch chúng.

Khi biết chàng trai này vậy mà dẫn tới sự để ý của vị kia thì Bác sĩ Hàn cũng thêm coi trọng. Trần Thanh Văn còn nói với ông rằng vị kia dặn dò phải chú ý đặc biệt tới tình trạng của Phạm Ngọc. Nếu không được cần có biện pháp mạnh khiến cậu ta tỉnh lại.

Cũng chính vì vậy mà ông mới quyết định áp dụng biện pháp trị liệu đắt giá kia mà không do dự. Hội đồng quản lý bệnh viện sau khi biết cũng đồng ý. Tuy vậy biện pháp cưỡng ép thần kinh đó cũng không phải lựa chọn tốt, nhất là với người tu luyện. Nhưng thật may cậu này đã tỉnh lại kịp lúc.

- Đúng vậy, con đã hôn mê bảy ngày rồi.

Cha Phạm Ngọc cũng lên tiếng xác nhận.

- Hôn mê bảy ngày?

Phạm Ngọc tự hỏi sau đó kiểm tra tu vi bản thân. Hắn nhìn xem tinh không linh hồn của mình.

Tinh không Linh hồn của Phạm Ngọc lúc này đã như một Vũ trụ thu nhỏ, nói chính xác là một Vũ trụ đơn hệ có một hệ sao duy nhất. Hơn trăm tiểu tinh cầu quay quanh Linh hồn tinh tâm của hắn. Chính xác là một trăm lẻ tám tiểu tinh cầu, cũng mới bước đầu hình thành Vũ trụ nhỏ linh hồn thôi. Quy luật mô phỏng Vũ trụ tràn ngập, những đám bụi cùng tinh vân khắp nơi cũng đang gắn kết lại chuẩn bị diễn sinh ra tiểu tinh cầu mới.

Tinh không biến thành Vũ trụ nhỏ.

Phạm Ngọc ngạc nhiên sau đó vui mừng. Hắn vậy là đã có đột phá, tu vi chính thức tăng cao. Tuy vậy hắn cũng không sử dụng được lực lượng của cấp độ này. Cái kén Khoá Linh trận kia cũng theo tu vi hắn đột phá càng lớn thêm, bây giờ thậm chí bao luôn cả tinh không linh hồn của hắn.

- Con thấy trong người thế nào?

Thấy con mình trầm tư mẹ Phạm Ngọc lên tiếng hỏi. Bà thấy khắp người hắn ướt đẫm mồ hôi.

- Con, con khỏe mẹ à.

Phạm Ngọc sực tỉnh trả lời sau đó hắn mới để ý tới cơ thể của mình.

- Aaaaa

Vừa quan sát Phạm Ngọc kinh hoàng kêu lên.

- Con làm sao vậy?

- Cậu có vấn đề gì à?

Cha mẹ cùng bác sĩ Nguyễn Giang Hàn thấy thế gấp gáp hỏi.

- A, con không sao, chỉ là....

Phạm Ngọc biết mình toàn họ lo lắng lên nhanh chóng trả lời trấn an. Tuy vậy hắn không biết diễn tả như thế nào.

Ba người thấy hắn chưa nói hết câu thì lo lắng chờ đợi.

- Chỉ là, cơ thể con mạnh hơn thì phải.

Phạm Ngọc trả lời mà trong lòng muốn khóc. Nhưng hắn cũng không biết nói sao.

- Ồ, có gì lạ đâu. Cậu vừa đột phá mà. Xem ra mới tỉnh lại nên đầu óc có chút mơ hồ.

- Ừ, chắc là vậy.

Cha cùng Bác sĩ Hàn cùng lên tiếng như vậy.

- Cậu tỉnh rồi.

Một giọng nói quen thuộc vang lên. Đại tướng quân Trần Thanh Văn bước vào thăm hỏi.

- Vâng. Vừa mới tỉnh lại.

Phạm Ngọc nhận ra người này nên đáp lại rất kính trọng. Đại tướng quân thấy vậy gật đầu.

Đi theo phía sau đại tướng quân có một ông lão ăn mặc bình dị có đôi mắt sáng. Ông này đứng trong phòng vậy mà cứ như không có mặt vậy.

- À, tôi xin giới thiệu với các vị, đây là...thầy của tôi.

Trần Thanh Văn lên tiếng giới thiệu. Giọng có chút ngập ngừng khi giới thiệu chức danh của ông lão. Sau khi liếc qua thấy ông lão lắc đầu thì mới dùng danh nghĩa thầy để giới thiệu.

Phía bên cạnh Bác sĩ Hàn nghe thế có chút hâm mộ. Có thể gọi vị kia một tiếng thầy thì người đó vô cùng vinh hạnh. Nói theo cách nói cổ thì là tích phúc ba đời mới có.

Cha mẹ cùng Phạm Ngọc ngược lại thấy ông lão dễ gần hơn.

- Cậu đã tu luyện nó chưa?

Ông lão sau khi quan sát một lúc mới hỏi.

- Dạ, chưa.

Nhìn thần thái của ông lão Phạm Ngọc bỗng cảm thấy kính trọng nên lễ phép trả lời. Hắn cũng biết ông hỏi là cái gì. Trên người ông cũng có một chút khí tức quen thuộc của Cửu Long Quyết. Dù Phạm Ngọc chưa tu luyện nưng nhờ vào linh hồn cường đại vẫn có thể nhận ra ít nhiều.

- Ừ, hãy mau tu luyện nó, sẽ rất có ích. Mong sớm gặp lại cậu.

- Dạ.

Ông lão nói xong thì nhẹ nhàng đi ra ngoài. Đại tướng quân Trần Thanh Văn liền chào mấy người Phạm Ngọc rồi kính cẩn theo sau.

- Thôi, cậu đã khỏe rồi. Các chỉ số đo được đều rất tốt. Tôi phải đi ra làm thủ tục xuất viện cho cậu đây. Cậu có thể tắm rửa một lúc trước khi ra về. A, tôi được biết cậu là đại diện cho trường Thăng Long trong cuộc thi Liên bang sắp tới. Cố lên nhé.

Bác sĩ Nguyễn Giang Hàn xem xét màn hình một thiết bị đo đạc y tế sau đó nói vài lời động viên rồi cũng đi ra.

- Ngọc, cha và mẹ cũng xuống dưới một lát đợi con nhé.

- Dạ.

Cha mẹ vui vẻ dắt nhau đi xuống dưới chờ.

Còn một mình ở trong phòng, Phạm Ngọc lặng yên quan sát cơ thể mình, đôi mắt lộ ra vẻ phức tạp. Hắn đã lột xác rồi, không biết dùng từ đó có chính xác hay không?

Trong cơ thể các mạch máu căng lên xẹp xuống đưa máu đi theo một lực đẩy quán tính đều đặn mà trái tim phát ra. Các cơ quan sắp xếp phức tạp. Không còn một chút nào của Sinh Linh Ngọc thể, một loại tiên thể đỉnh cấp nữa. Chỉ có một Tinh Vân rất lớn nằm tại một không gian phía ngực đang phát ra thần lực của cấp chiến tướng.

Phạm Ngọc cử động cánh tay đưa lên nhìn. Trên đó lấm tấm ướt.

Mồ hôi???

Hắn run run sờ lên mí mắt và chạm vào một giọt chất lỏng đang đọng trên đó. Cái này xuất hiện khi hắn thông qua Tiên thức chứng kiến người tên Bính kia bị giết.

Nướt mắt???

Phạm Ngọc vẫn cố không tin vớ lấy một vật kim loại bên cạnh sau đó vận lực chém xuống.

Hắn run rẩy cảm nhận một cơn đau nhẹ truyền tới. Giữa cánh tay một giọt chất lỏng màu đỏ tươi đang chảy ra.

Máu???

Phạm Ngọc gần như muốn la lên khi nhớ tới hai chữ đó.

Máu, Mồ hôi và Nước mắt, ba thứ đại diện cho phàm nhân yếu nhược mà hắn đã được học trong cuốn Thái Thuỷ Kinh vĩ đại kia.

Phạm Ngọc thử vận công pháp gia truyền của Phạm giới lên. Không có dấu hiệu phản hồi. Hắn thử vận dụng lực lượng linh hồn, chỉ được chút ít. Ngay cả Tiên thức cũng bị khoá lại rồi. Phạm Ngọc bàng hoàng nghĩ tới một khả năng.

Hắn đã lột xác thành phàm nhân.

Linh hồn đột phá nhưng không dùng được. Tiên thể cường đại kia cũng đã mất đi. Nó bị thay thế bằng xác thịt của phàm nhân. Tuy nó không tệ lắm nhưng nghĩ tới chặng đường tương lai Phạm Ngọc thấy lo lắng vô cùng. Biết bao giờ hắn mới có đủ thực lực quay về giải cứu Phạm giới, hồi sinh cho Vân nữ.

Phạm Ngọc bị chìm vào một sa mạc không có lối thoát, uể oải và chán chường.

- Ta chỉ muốn ngươi mãi là Ngọc Thái tử vui vẻ của ta...

Câu nói ấy lại hiện lên trong đầu Phạm Ngọc khiến hắn tỉnh lại.

- Hãy sống an bình con nhé...

Đôi mắt của người tân Bính xa lạ kia trước lúc chết nhìn trời nhưng Phạm Ngọc không hiểu sao có cảm giác như anh ta, giây phút đó, có thể nhìn thấy hắn. Câu nói ấy như để nhờ vả hắn vậy.

- Ngọc, con của mẹ.

Rồi hình ảnh của mẹ hiện ra làm hắn thấy ấm áp trở lại. Hắn phải làm cho cha mẹ sống tốt ít nhất là đến lúc có thể trả Phạm Ngọc thật về cho họ.

Nghĩ đến đây cùng những gì đã chứng kiến trong bảy ngày qua Phạm Ngọc xiết chặt nắm tay. Hắn nếu so sánh với những con người "dân đen" nơi nay thật là kém cỏi và yếu nhược.

Họ không có gì cả, làm những công việc tầm thường, cả đời chỉ quanh quẩn vậy mà vẫn kiên cường. Họ những kẻ chém giết ngày qua ngày nơi khắc nghiệt vẫn chịu đựng chỉ để có ngày mai. Họ chống trời, chống đất, chống người. Còn hắn vậy mà chán chường?

Không! Hắn không hèn nhát! Hắn sẽ làm được! Sẽ vui vẻ, sẽ quay lại! Phàm nhân thì sao chứ? Không phải Phạm Tổ, Đại Phật và nhiều đại năng giả khác đều có lúc như thế?

Ở trong trái tim xác thịt đang đập này, Phạm Ngọc hét lên như thế. Hắn khẽ mỉm cười nhìn ngắm lại thân thể mới này, cảm nhận thần lực lưu chuyển trong Tinh Vân kia, sau đó bước xuống hướng về phía cánh cửa.

Khi Phạm Ngọc mở cửa ra ánh dương sáng lạn chiếu trên khuôn mặt hắn.