Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phàm Tiên Chi Lữ

Chương 116




- Tất cả các vị hãy mau vào. Hai chúng ta sẽ ở đây canh giữ.

Thạch Giáp Vương tiến lên phía trước nói.

- Tất cả chúng ta sao?

Đám học sinh chiến sĩ thấy vậy thì phấn khích vô cùng. Hai vị Vương không trả lời mà ra hiệu đồng ý. Mục đích của đợt huấn luyện này ngay ở trước mắt đám chiến sĩ trẻ. Truyền thừa cực mạnh tới từ Vũ Trụ đang chờ đón họ.

Ngay cả những ngôi sao như Hùng Sơn, Lâm Phi Long cũng không giấu nổi lửa nóng trong mắt. Hội đồng tỉ mỉ sắp đặt, ngụy trang cùng bố trí cũng vì kỳ vọng lần này. Mà bản thân họ với tư cách những kẻ được chọn có trách nhiệm hoàn thành nó.

Cả đám lục tục đi về phía trước.

- Anh Phong?

Thấy Thiên Phong đang đi bỗng nhiên dừng lại Trần Vân Thăng sửng sốt hỏi. Ánh mắt vị thần tượng tuổi trẻ luôn ung dung này bỗng toát ra vẻ sắc lạnh khiến hắn bất ngờ.

Hai vị Trùng Thú Vương cũng ngẩng đâù nghi hoặc. Ngay lập tức mặt bọn chúng biến sắc. Thân thể tại chỗ biến mất.

- Cẩn thận!!!!!!!

Một tiếng hô lớn từ phương xa truyền lại.

Tiếng hô chưa dứt thì một vệt sáng với tốc độ khủng bố bay đến trước đám chiến sĩ. Vệt sáng đó vụt lớn thành một quầng sáng trong đồng tử co rút của đám học sinh chiến sĩ đang quay đầu lại nhìn.

- Ầm !

Chùm sáng đó đâm vào ngực một chiến sĩ trẻ trong đôi mắt kinh hoàng của kẻ này. Hắn chưa kịp phản ứng thì thân hình đã thành hoa máu. Chấn động khủng bố lan sang làm hai chiến sĩ khác gục xuống.

- Văn Khoa !!!!

- Hòa !!!

- Trường !!!!

Tất cả hoảng loạn. Trong số đó có mấy người chạy lên đón lấy thi thể của đồng đội. Ánh mắt tràn ngập vẻ đau thương.

- Đáng chết!

Xuất Khoa Vương và Thạch Giáp Vương đồng thời xuất hiện. Cả hai hét lớn cùng lúc đánh về phía quầng sáng kia. Thần lực bạo phát khiến không gian rung lên.

- Oành !!!!!

Tiếng va chạm cực lớn vang lên. Đám chiến sĩ trẻ hoảng sợ lui lại phía sau. Sau đó thân hình của Xuất Khoa Vương và Thạch Giáp Vương bị chùm sáng đánh bật ra. Cả hai chật vật hạ xuống. Lúc ngẩng đầu lên đã mang theo vẻ thù hận vô cùng.

- Kim Ngân.

Xuất Khoa Vương gằn lên hai chữ. Thạch Giáp Vương thì không nói nhưng ánh mắt lạnh lùng. Bọn họ vận dụng cả bí thuật cũng không ngănlai5i đối phương nên có chút tức giận.

Bụi mù qua đi.

Xuất hiện trước mặt đám người là một chiếc thuyền nhỏ cỡ bắp tay chạm khắc đầy hoa văn sặc sỡ. Thuyền tuy nhỏ nhưng nhìn qua rất khí thế với đầy đủ các chi tiết mạch lạc góc cạnh. Cột buồm tinh xảo, mũi thuyền nhọn như lưỡi kiếm đâm ra phía trước. Nó bọc màu vàng kim đang lơ lửng du động nhẹ nhàng trong không trung.

Chiếc thuyền khẽ rung lên.

- Xoát ! Xoát ! Xoát !

Từ trên chiếc thuyền rất nhiều tia sáng bắn ra. Những tia sáng đó lớn dần biến thành một đám sinh mạng kì dị. Chúng như được đúc ra từ vàng ròng toàn thân toát lên vẻ sắc bén cùng diễm lệ. Tất cả có bảy tên cùng với một kẻ đứng phía trước có khí tức rất mạnh mẽ.

- Xuất Khoa, Thạch Giáp, quả thật các ngươi đã quyết định rồi.

Kẻ đứng đầu này tỏa ra khí thế vương giả. Làn da hắn cũng không chỉ là vàng ròng mà còn như phủ lên một chất màu u mị huyền bí. Hắn nhìn qua hai vị Trùng Thú Vương cùng đám học sinh chiến sĩ khẽ cười nói.

- Kim Ngân Chu, Ám Kim Thể. Xem ra Kim Ngân ngươi sau khi kích phát Tử Linh hạt giống đã hoàn thành truyền thừa. Chắc hẳn ngươi rất tự tin?

Xuất Khoa Vương không trả lời mà hỏi lại. Tuy giọng điệu hàm ý mỉa mai nhưng bản thân hắn cũng cảm thấy kinh nghi. Tu vi của bảy kẻ trước mắt khiến hắn cảm thấy áp lực. Còn Kim Ngân Vương thì hắn không nắm chắc được.

- Hừ, cũng chỉ là tội nhân diệt tộc mà thôi.

Thạch Giáp Vương không hề sợ hãi đáp một tiếng. Khuôn mặt rực rỡ của Kim Ngân Vương nghe vậy tối sầm lại.

- Thạch Giáp quả nhiên cứng rắn không đổi. Xem ra ta cần cho ngươi mềm xuống.

Kim Ngân Vương toát ra vẻ lạnh lẽo.

Tiếp theo đó toàn thân hắn bùng phát khí thế. Giọng nói mang theo sự phẫn nộ tột cùng.

- Để xem thực lực của ngươi ra sao.

Chưa dứt lời Xuất Khoa Vương và Thạch Giáp Vương đã đồng thời lao lên. Thần lực cả hai bùng nổ. Tu vi đẩy tới cao nhất đánh về phía kẻ đối diện. Khí thế mạnh mẽ cùng quyết liệt.

Xuất Khoa Vương thân hình dừng lại trên đỉnh đầu kẻ địch. Bốn đôi cánh vẫy động, thân hình hắn bùng lên ngọn lửa tím. Hai cánh tay đao thi triển ra một chiêu hoa lệ chém xuống.

- Tử Tử Đao!

Bên dưới, Thạch Giáp Vương thân hình biến lớn thêm. Toàn thân hắn lực lượng bùng nổ phát ra tiếng kêu chấn màng nhĩ. Hắn đạp mạnh từng bước như pháo nện trong nháy mắt tung ra một đấm.

- Đại Thạch Đầu!

Không gian rung lên bần bật.

Cả hai Vương biết đánh rắn phải đánh dập đầu nên ra tay hết sức. Khi ra đòn khóe miệng đều rỉ máu.

- To gan !

Đứng trước đòn tấn công sấm sét, Kim Ngân Vương bình tĩnh bất động. Chỉ thấy trước mặt hắn bỗng xuất hiện hai thân ảnh vàng ròng. Hai kẻ này tức giận hét lớn một tung đao một tung cước đồng thời ngạnh kháng đòn thế của hai Vương.

“Không biết lượng sức”

Trong đầu Xuất Khoa vương và Thạch Giáp Vương vừa hiện lên suy nghĩ như vậy thì đòn thế đã va chạm. Lực lượng khổng lồ ập tới.

- Ầm.

- Ầm.

Thân hình hai Vương bị đánh bật ra. Cả hai loạng choạng một lúc mới ổn định được.

- Phụt.

Xuất Khoa Vương ngay tại chỗ phun ra một ngụm máu tươi. Nhìn sang bên cạnh Thạch Giáp Vương cũng không khá hơn. Tuy nhiên cả hai cũng không bất ngờ. Đòn thế hợp công vừa rồi, sức mạnh đã vượt qua tu vi của mỗi người bọn họ. Tin tưởng rằng hai tên Vệ Tướng ngu ngốc chặn đòn kia chắc thịt nát xương tan, đã không sống được nữa.

Chỉ tiếc chưa đánh được Kim Ngân Vương.

Cả hai trao đổi ánh mắt. Tu La cũng đã lường trước việc này.

- Kim...Cái gì…????

Xuất Khoa Vương vừa định hướng đối phương thị uy thì lời nói đã nghẹn lại. Hắn cùng Thạch Giáp Vương đôi mắt mở lớn không thể tin nhìn trước mắt.

Trước mặt Kim Ngân Vương sừng sững hai tên Vệ Tướng. Thân hình hai tên này hơi trùng xuống nhưng ngay lập tức đứng thẳng. Khí thế uy nghi lẫm liệt. Rõ ràng hai đòn khủng bố vừa rồi không hề tạo ra thương tổn quá lớn. Chúng lạnh lùng nhìn về phía hai Vương đối địch đầy vẻ trào phúng.

- Kim Ngân Vệ, làm tốt lắm.

- Thưa Hoàng vĩ đại, đó là trách nhiệm của bọn thuộc hạ.

Kim Ngân Vương lên tiếng khen khiến hai tên thuộc hạ cung kính cúi đầu.

- Hoàng??? Ngươi dám đột phá?

Xuất Khoa Vương nghĩ tới điều gì đó sợ hãi thốt lên. Kim Ngân Vương nghe vậy trên mặt hiện lên nét kiêu ngạo.

- Hừ, Xuất Khoa, Thạch Giáp, đừng giở trò câu giờ. Bản Vương giờ đã có Hoàng vị. Nói một câu, phục tùng bổn Hoàng hay là chết? Cả đám Người này cũng vậy.

Kim Ngân Hoàng kiêu ngạo lấy tư thế bề trên nhàn nhạt nói. Đồng thời tu vi trên thân hắn không hề cố kị tỏa ra xung quanh. Áp lực như núi đánh thẳng về phía đám học sinh chiến sĩ cùng hai Vương.

- Aaaaa.

Lập tức có một số chiến sĩ trẻ ngã quỵ xuống. Máu tươi tràn ra khóe miệng,vẻ mặt nhăn nhúm vì đau.

- Mau thần phục Hoàng vĩ đại, nếu không giết không tha.

Tất cả nghe vậy đều cảm thấy tức giận. Các học sinh chiến sĩ bị uy áp của đối phương chèn ép cố giằng co thoát ra.

“Đừng ngu xuẩn cậy mạnh. Hắn không cố kị đột phá đến Hoàng vị còn là bậc cao, áp buộc bị cởi bỏ nên sẽ tăng nhanh không ngừng. Không có tu vi cấp Nguyên Tinh bậc sáu, bậc bảy đi lên là chịu chết"

Đám Thiên Phong và Hùng Sơn định hành động thì bên tai vang lên tiếng cảnh báo của Xuất Khoa Vương. Cả đám ngay lập tức dừng lại cẩn thận tính toán.

- Chủ nhân...??? Ngài...????

Thạch Giáp vốn im lặng nãy giờ bỗng hoảng sợ lên tiếng. Phía đối diện đám tộc Kim Ngân nghe vậy giật mình hốt hoảng quay đầu lại.

- Đi chết đi !

Xuất Khoa Vương lập tức ném một vật gì đó trong tay ra. Vật này mất chưa tới một nửa giây đã bay đến trong ánh mắt kinh ngạc của Kim Ngân Hoàng cùng mấy tên Vệ Tướng.

- Gragggggggg !

- Uỳnh !!!!!

Tiếng rống thê thảm cùng giận dữ của Kim Ngân Hoàng chìm trong ánh sáng trắng chói lòa. Đám học sinh chiến sĩ toàn bộ run rẩy nhìn cảnh này.

- Tê...

Vụ nổ nhanh chóng lan ra xung quanh thổi bay cả mỏm đá lớn thành bụi phấn. Sức công phá mang tính hủy diệt tương đương một trái bom nhiệt hạch siêu nặng. Nhưng điều quỷ dị là phạm vi của nó lại nằm trong một khoảng khống chế nhất định nào đó không hề tràn lan ra.

- Xong rồi. Nguyên Cực Châu quả là khủng bố.

Khói bụi qua đi. Thạch Giáp Vương nhìn về phía trước khẽ nói.

- Cũng may chủ nhân đưa nó cho bọn ta. Nhờ vậy mới giải quyết được hắn.

Xuất Khoa Vương thở phào một hơi. Hắn cảm thấy may mắn khi không quyết định phản bội.Tộc Kim Ngân sắp tới sẽ không còn trên đời nữa.

- Cậu là Phạm Ngọc của trường Thăng Long?

Phạm Ngọc vừa bước tới thì đã bị hỏi. Người lên tiếng là tên tới từ Thượng Hạ U Minh.

Phạm Ngọc thấy vậy gật đầu đáp lời. Hắn cũng không hiểu sao tên này biết mình.

- Đúng vậy. Chào cậu.

Phạm Ngọc chưa định hình được chuyện gì mới xảy ra. Vừa rồi thấy quầng sáng lạnh lẽo kia tấn công đám chiến sĩ hắn chỉ kịp hô lớn một tiếng cảnh báo. Tuy nhiên vẫn có người tử vong. Sau đó là tên Kim Ngân Hoàng cùng đám Vệ Tướng lộ diện. Tiếp đến là màn chiến đấu mãnh liệt của Xuất Khoa Vương và Thạch Giáp Vương nhưng vẫn làm gì được tộc Kim Ngân. Kim Ngân Hoàng bộc lộ tu vi khủng bố khiến nhiều người bị thương. Ngay cả bản thân Phạm Ngọc cũng nhờ vào thân thể cùng linh hồn cường đại nên mới chống chọi lại.

Cuối cùng Xuất Khoa Vương quăng ra một khối châu nhỏ. Ánh sáng trắng bao trùm. Sau đó tất cả biến mất.

- Ngọc, ở bên này!

Giọng nói của Minh Châu mang theo chút gấp gáp vang lên khiến Phạm Ngọc ngẩng đầu nhìn qua. Hắn vui vẻ tiến tới.

- Cậu tới chậm.

Trần Uy đứng bên cạnh Minh Châu buông một câu ngắn gọn nhưng đôi mắt hắn hiện lên niềm vui.

- Mấy người khác sao rồi?

Phạm Ngọc lên tiếng hỏi.

- Họ ổn.

Trần Uy đáp lại. Cũng không cần dài dòng nhưng ai cũng hiểu hàm ý của hắn. Tất cả các thành viên khác tuy thất bại nhưng không có trường hợp nào đáng tiếc xảy ra. Tất nhiên bị thương thậm chí ảnh hưởng tương lai ắt phải có. Nhưng xác định đi theo con đường chiến đấu ai cũng phải sẵn sàng chuẩn bị tâm lý cho điều này.

- Ừ.

Phạm Ngọc nghe vậy cũng có chút trầm mặc. Nhìn qua Minh Châu cô nàng cắn răng không nói. Ánh mắt tỏ rõ sự mạnh mẽ.

Nhìn qua mọi người xung quanh ai nấy đều như vậy. Thậm chí ba người mới tử thương cũng đã được truyền ra nhanh gọn không chút chậm trễ. Bi thương nhưng không hề bi lụy. Bọn họ mang theo là hy vọng và trách nhiệm to lớn.

Người Nam Thủy vốn quen đau thương chiến tranh chưa bao giờ ủ rũ mất tinh thần vì những việc đó.

- Chặng đường tiếp theo chúng ta cùng tiến.

Phạm Ngọc, Trần Uy và Minh Châu sánh vai đứng. Chiến đội Thăng Long giờ còn ba người bọn họ.

- Các vị. Đã không còn nguy hiểm nữa. Đi vào thôi.

Xuất Khoa Vương lên tiếng.

Thiên Phong, Lâm Phi Long, Hùng Sơn và anh em Công Chính Công Nghiêm dẫn đầu đoàn người tiến vào. Khí thế bừng bừng dù tất cả đều biết tiếp theo còn gian nguy hơn nữa.