Phàm Tâm Đại Động

Chương 17




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trương Triệu Huyền lăn lộn do dự suốt đêm, rốt cuộc vẫn quyết định không đến núi Lạc Hà, hơn nữa, chỉ cần đứng ở Dương Châu đã cảm thấy không được tự nhiên, chỉ hận không thể đi khỏi nơi đây thật sớm.

Diệp Thanh vốn không thích Dương Châu, tự nhiên cũng tán thành, sáng sớm ngày thứ hai, ăn cơm xong, hai người liên thu dọn đồ đạc rời khỏi khách điếm.

Trong lúc đi ra khỏi thành, Trương Triệu Huyền vẫn không quên nhìn đông nhìn tây, tiếc hận thở dài nói, “Khó có được một lần tới Dương Châu, đáng tiếc vẫn chưa được chơi đùa vui vẻ.”

Diệp Thanh nắm lấy tay hắn, thờ ơ đáp lại, “Đi thêm nhiều nơi khác là được.”

“A, có đạo lý.” Trương Triệu Huyền sáng mắt lên, cười hì hì nói, “Không bằng chúng ta tiếp tục đi về hướng Bắc, tìm nơi vui đùa một chút a!?”

Diệp Thanh nghẹn lại một chút, thật muốn hỏi người nào đó, nếu bọn họ còn tiếp tục du sơn ngoạn thủy như vậy, năm nào tháng nào mới có thể đến đích? Nhưng y vừa nhìn Trương Triệu Huyền, trước sau như một đều là nói gì nghe nấy, lúc này tự nhiên cũng không phản đối, chỉ khẽ cười đáp lại, “Ngươi vui vẻ là tốt rồi.”

“Cứ quyết định như vậy đi. Nhắc tới phong cảnh nối tiếng, tự nhiên phải nói đến…”

Trương Triệu Huyền nói tới nói lui, thao thao bất tuyệt không dứt, mà Diệp Thanh cũng không ngại phiền chút nào, chỉ nhìn hắn, đáy mắt chứa đầu tình ý, vạn phần chuyên chú.

Trò chuyện một chút, hai người bất tri bất giác đã ra khỏi thành Dương Châu.

Ngoài thành núi non trùng điệp, quả nhiên đẹp mỹ lệ.

Trương Triệu Huyền miệng nói không đến núi Lạc Hà, ánh mắt vẫn nhìn về ngọn núi phía xa, ầm thầm nhớ xem, rốt cuộc đâu mới là ngọn núi hắn từng sống.

Diệp Thanh nhìn vào mắt hắn, mắt chậm rãi tối lại, cầm tay hắn chặt hơn một chút.

Trương Triệu Huyền bị đau, lúc này mới hồi phục tinh thần, hắc hắc cười gượng vài tiếng, nói, “Cảnh vật nơi này thanh tịnh lại đẹp đẽ, cũng coi như có phong thủy tốt, tại sao lúc đó ta lại muốn dọn đi?”

“Ai biết? Ta cũng không phải thần tiên, sao có thể hiểu được tâm tư của ngươi?” Diệp Thanh nói ra miệng, mới nhận ra giọng nói của mình có vẻ hơi hà khắc, vội thả mềm tiếng, nói, “Có lẽ ngươi ở lâu cũng chán, muốn thay đổi thôi, không có việc gì lớn.”

Y nói lời này có vẻ hời hợt, nhãn thần lại lấp lóe không yên.

May mà Trương Triệu Huyền vẫn chưa phát hiện, chỉ thở dài, ánh mắt vẫn như cũ, nhìn những dãy núi dài.

Diệp Thanh nheo mắt một cái, rốt cuộc cũng giơ tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy cằm Trương Triệu Huyền, ép hắn quay đầu nhìn mình, từng chữ nói, “Ngươi cứ tiếp tục nhìn như vậy, ta sẽ nổi máu ghen mất.”

“Di?” Trương Triệu Huyền ngẩn ngơ, mở miệng hỏi, “Diệp công tử, ngươi cũng sẽ nổi máu ghen?”

Diệp Thanh hừ hai tiếng, tự tiếu phi tiếu hỏi ngược lại, “Ta không thể sao?”

Trong mắt y sương mù mông lung, như mang theo oán hận, lại như mang theo tình ý.

Trương Triệu Huyền thầm giật mình, cảm thấy bộ dáng này của y thật khả ái, nhịn không được mà hôn y một cái, nhắm mắt lại nói, “Chúng ta đi thôi.”

“A? Không tìm núi Lạc Hà nữa?” Diệp Thanh mặc dù đã gắng sức khắc chế, khẩu khí kia vẫn mang theo mùi vị giễu cợt.

Trương Triệu Huyền cười rộ lên, kéo tay Diệp Thanh, cước bộ nhanh nhẹn đi về phía trước, quả nhiên cũng không quay đầu lại.

Hắn lờ mờ đoán được trên núi Lạc Hà kia cất giấu bí mật rất lớn, hắn cũng không có đủ dũng khí truy cứu, quan tâm chuyện đã mấy trăm năm trước, còn không bằng… quý trọng người trước mắt.

Sau khi rời khỏi Dương Châu, tính tình Diệp Thanh cuối cùng cũng chuyển tốt hơn, lại khôi phục thanh bộ dáng ôn hòa lạnh nhạt. Mà Trương Triệu Huyền vẫn như cũ lải nhải không ngừng, trời Nam đất Bắc, nói không thiếu một chuyện gì, chỉ duy nhất ba chữ “núi Lạc Hà” là không nhắc đến.

Từ đó, ngọt ngào mấy ngày.

Nhưng một ngày nọ, vừa đặt chân vào rừng cây, đột nhiên Diệp Thanh biểu tình đại biến, một tay nắm chặt chiếc ô, một tay đây Trương Triệu Huyền ra sau lưng.

“Sao vậy?” Trương Triệu Huyền giật mình, đưa mắt nhìn, “Miêu yêu kia lại đến rồi?”

Động một chút lại tới quấy rối, không phải là mơ ước Diệp Thanh nhà hắn a!?

Diệp Thanh không đáp lời, chỉ tập trung ngước mắt, nhìn chằm chằm vào rừng cây tĩnh mịch.

Gió đưa nhè nhẹ.

Trong rừng sâu truyền đến tiếng bước chân soạt soạt.

Âm thanh từng bước tới gần, một nam tử còn trẻ tuổi đi từ trong rừng ra – người nọ thân mặc cẩm y, đầu đeo ngọc quan*, khí độ phi phàm, tướng mạo anh tuấn, trên mặt lại không có chút biểu cảm nào, như thể vạn vật trong đất trời đều không lọt nổi vào mắt xanh của y, cao ngạo thờ ơ đến cực điểm. Chỉ vừa nhấc mắt, lại như có khí thế của thiên quân vạn mã ập tới, làm người ta không dám thân cận.

*Kéo xuống để xem hình ảnh.

Diệp Thanh trước giờ chưa từng gặp qua người như vậy, trong lòng chợt run sợ.

Trương Triệu Huyền mở to mắt nhìn, một tay cầm tay Diệp Thanh, một tay vẫy vẫy với người nọ, cười ha ha nói, “Bích Linh tiên quân, ngươi không phải ghét nhất phàm trần tục thế sao? Sao lại chạy tới nhân gian?”

Bích Linh nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, nói, “Còn không phải vì ngươi?”

“Ta?” Trương Triệu Huyền đưa ngón tay chỉ mình, lập tức lộ ra biểu tình chột dạ, nói, “Ta cùng lắm chỉ đập vỡ một cái chén của ngươi mà thôi, ngày khác sẽ đền ngươi, sao phải vượt nghìn dặm truy sát ta như vậy a!?”

“Ai nói chuyện cái chén?” Bích Linh nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói. “Vân Phong nói ngươi bị yêu quái mê hoặc, gọi ta tới xem một chút.”

Vừa nói vừa nhìn tay Trương Triệu Huyền đang nắm lấy tay Diệp Thanh, bên môi nổi lên ý cười nhàn nhạt.

Trương Triệu Huyền không biết tâm tư y, chỉ gật đầu nói, “Đồ tiểu tử thối Tiểu Vân thật lắm miệng. Bấy quá lời hắn nói ta bị mê hoặc cũng không sai, ta và Diệp công tử là lưỡng tình tương duyệt, ta định cùng y trở về …”

Nói nói, lại bắt đầu phát huy công lực thao thao bất tuyệt.

Bích Linh căn bản không muốn nghe, chỉ quan sát Diệp Thanh từ trên xuống dưới một lần, đôi mắt vẫn lãnh đạm, chỉ một ngón tay, hỏi, “Ngươi có biết y là loại yêu quái gì không?”

“Đương nhiên biết.” Trương Triệu Huyền trả lời, rồi lui về phía sau, nhào tới ôm lấy Diệp Thanh, hết mực tin tưởng nói, “Diệp công tử là quế hoa cao biến thành, không được đoạt của ta!”

Vừa dứt lời, Bích Linh liền cười nhẹ. Nụ cười y không hề mang theo chút thiện ý, so với lúc không cười còn lạnh lùng hơn, cất cao giọng nói, “Ngươi lẽ nào không nhìn ra được sao? Người này trước khi thành yêu, không phải loài vật, mà là người phàm.”

________________________________________

chapter content


Đây là hình ảnh ngọc quan đội đầu nhé.