Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phàm Nhân Xuyên Không

Nhiệm Vụ Hoàn Thành




Nhiệm Vụ Hoàn Thành

Mọi việc nói ra thì dài dòng, nhưng thật sự chỉ trong chớp mắt, từ lực đẩy trên không trung. Củ Hành điên cuồng lao tới c·ướp đoạt Huyết Châu trước sự hoảng sợ của đám người, bất thình lình Viên Thuận từ sau, chút sức lực cuối cùng cố gắng giang hai tay ôm hắn lại, ghì chặt hết cỡ.

“Ngươi tính làm gì?” – Củ hành giẫy dụa khó chịu

Viên Thuận thấy cảnh này, cười ha hả lên một tiếng, ngửa mặt lên trời quát lớn “ Tiểu tử, đã đến nước này rồi ngươi còn chưa chịu ra tay?”

Trước lời nói hùng hồn của Viên Thuận, không chỉ Củ Hành đang bị ghì chặt, Mạc Uy Vũ, Tuyết Y Xuân, và Tần Mộng Chi cũng ngớ người không hiểu? Vô thức liếc mắt về Khương Ly vẫn đang dùng hết sức lực chạy trốn ngoài xa.

Trong tình huống lúc này, chỉ có Tần Mộng Chi là nhếch miệng cười trừ, cũng không còn giả vờ sợ hãi, chân tay run rẩy như trước nữa rồi, nàng khép hờ mắt lại, lén nhìn về hướng bên trái ngay cạnh tảng đá kế bên, từ trong nội y phục cảm nhận được một khí tức hắc ám quen thuộc.

Củ Hành dường như cảm nhận được c·ái c·hết gần kề, hàm răng cắn vào đôi môi đến ứa máu tươi, muốn thoát ra khỏi khoả tay của Viên Thuận nhưng không thành. Hắn đã hết ma lực cũng không tu sở ngoại, nên không có lực công kích hay uy h·iếp nào đối với Viên Thuận

Chỉ thấy trong lúc này, một thân thể dần dần hiện ra. Thân mặc hắc giáp đen tuyền khí tức hỗn độn chân nguyên tràn ra phạm vi 10 dặm, ẩn hiện ngay trước mắt cả đám người, hắn nâng tay phải lên trước mặt Củ Hành, tay còn lại đè mạnh vào thân tay trái. Từng cơn gió cuốn quanh nhục thể dồn hoả lực nén đến cực hạn. Thanh âm phẫn nộ tràn ra “Hoả Ly Ngục”

Từ giữa trung tâm cánh tay phải của hắn, bỗng nhiên xuất hiện hàng vạn tia lửa đen tuyền, kêu gào oán hận. Từng đốm từng bập bùng nở rộng giữa trung tâm bàn tay, nhắm thẳng vào đầu Củ Hành đâm tới, từng ngọn lửa như âm hồn quỷ dữ, xoay vòng bao phủ cả thân thể hắn và Viên Thuận, hung ác t·hiêu r·ụi hết da thịt hắn.

“Aaa… linh hồn ta đau quá…” – Từ trong tia mắt đầy những vệt cháy khét trộn lẫn với huyết thù thâm hận, thân đầu hắn xoay một vòng. Dùng một sức lực cuối cùng đẩy tới.

“Xoẹt” – Đầu hắn từ trên tay Khương Ly rách ra, rơi lăn lóc xuống mặt đất,



“Haha, sảng khoái. Thật sảng khoái” Thấy tên Củ Hành này dính Hoả Ly Ngục mà c·hết, dù trong thân thể hắn cũng bị ngọn lửa này tổn thương nhưng không quá nghiêm trọng, hắn phá cười lên thoả mãn vì đã trả thù được cho vị đại ca của mình.

Đau khổ khủng kh·iếp nhất từ những người phải chịu đựng từ Hoả Ngục, đó là không những thể xác bị thiêu đốt tới điên loạn. Mà linh hồn cũng bị t·hiêu r·ụi đến thành tro, c·hết không thể c·hết hơn được nữa, phàm ở đời những người làm việc xấu, lòng dạ càng độc ác khi đối diện với Hoả Ngục thì lại càng thống khổ, đau đớn gấp mấy lần những người bình thường.

Trước mặt toàn trường chăm chú quan sát cảnh tượng này, trong đôi mắt dè chừng lại nhìn qua Khương Ly, miệng nuốt một ngụm nước bọt, càng khó tin hơn khi họ quay sang nhìn bên phía đối cách xa dãy núi vài chục dặm. Khương Ly vẫn đang ở đó.

Tĩnh!

Bọn họ thề, cái cảm giác này họ chưa bao giờ trải qua. Nếu là một tu sĩ có thể tu luyện, việc tạo ra một phân thân có huyết nhục là cực kì khó khăn, cần phải trải qua một quá trình tế luyện hết sức rườm rà, chưa kể người tạo ta huyết nhục còn phải chịu phản phệ. Đau đớn vô cùng

Nhưng đó là đối với tu sĩ, còn Khương Ly trong mắt tất cả mọi người ở đây chỉ là một tên ngu dân phàm nhân mà thôi. Trong người không có một chút sở linh mạch, tại sao lại tạo ra được một phân thân huyết nhục?

“Ngươi ở đây nãy giờ? Sao ta không cảm nhận được một chút khí tức nào? Ngươi là âm hồn bất toán?” – Tuyết Y Xuân không kìm được sự kinh ngạc nói về hướng Khương Ly

Trước lời nói này, hắn vẫn dửng dưng không nói thêm, đôi mắt ý vị thâm trường nhìn về Viên Thuận. “Vất vả cho đạo trưởng” Hắn chấp tay cung kính cười cười. Viên Thuận gật đầu tán dương “Làm người không cần câu nệ tiểu tiết, thân già này sống được cho tới bây giờ cũng là do ngươi” Viên Thuận đáp lễ đi tới bên Khương Ly, vỗ vỗ bả vai hắn.

Hoả Ly Ngục rất lợi hại, nhưng đối với người chính nghĩa, những người cả đời sống lương thiện thì sẽ không ảnh hưởng gì, bất quá cũng b·ị t·hương khá nặng

[Hệ thống : Khương Ly : Sinh Lực : 6799]

[Dùng một lần kỹ năng Hiến Tế Huyết nhục – Sơ Cấp trừ đi 50% giá trị sinh mệnh tối đa]



[Sinh Lực : 3399]

[Hiến Tế Huyết Nhục tăng lên cao cấp – Lần sau tiêu thụ 30% Sinh Lực tối đa

Hiến Tế Huyết Nhục là kỹ năng mà hắn đã đạt được khi nâng điểm thể chất lên 150 lần đầu tiên, cũng đồng nghĩa với việc hắn sẽ bị trừ đi 50% giá trị tối đa sinh lực hiện tại.

Từ Triểu Phượng Cẩm đến núi Hoả Diệm Sơn, sau cùng là Phong Hoả Chi Địa, quang cảnh trước đó chìm vào trong biển lửa, những đồi núi trập trùng hùng vĩ sừng sững hiên ngang giờ đây từ dư ba công kích của trận chiến đã huỷ hoại đi không ít.

Đám người cuối cùng còn sống là Khương Ly, Tần Mộng Chi, Viên Thuận, Mạc Uy Vũ, Tuyết Y Xuân và người cuối cùng là Viên Tịch Cửu nhờ uống lọ dược lam thuỷ mà từ cõi c·hết trở về, trước đó hắn chỉ còn vài hơi thở ngắn ngủi. Khương Ly cũng khá cảm kích hai huynh đệ này, nếu như không có họ thì chắc hắn có c·hết đi sống lại cả trăm triệu lần cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ này được. Nên lần này giúp Viên Tịch Cửu cũng là đáp lại một cái ân tình.

Cả ba người thở phào nhẹ nhõm nhìn nhau, tất cả đều hướng mắt nhìn về Khương Ly chờ hắn nói một điều gì đó, ngay cả Viên Thuận cũng vậy,

Dù g·iết được xong Củ Hành, thần sắc hắn vẫn không khỏi còn có chút lo lắng, Khương Ly ngồi gục xuống tản đá lớn kế bên, về phía Viên Lão giờ đây đã thành một người đàn ông trung niên tầm 40 tuổi, mái tóc bạc cũng vơi đi một phài phần, cả đám người đi tới bên Viên Tịch Cửu.

“Đại ca… là đệ yếu kém”- Hắn khóc hẹn một trận thật to, phun từng ngụm thê lương thảm thiết cơ mà hắn có lẽ không nhận ra Khương Ly đang đứng kế bên phì cười, không đời lâu hắn đưa bình dược thuỷ lam vốn còn lại vài giọt đổ vào họng Viên Tịch Cửu. Vài hơi thở sau, sắc mặt Viên Tịch Cửu hồng hào lên trong thấy, không còn vẻ mặt già nua yếu ớt nữa.

Hắn đứng dậy như chưa từng có chuyện gì xảy ra, trong lòng hết sức ngạc nhiên nhìn qua đám người đang trố mắt há hốc to mồm.



“Má, ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cái tên phàm nhân kia trong rất bodoi” – Viên Tịch Cửu nhìn qua Viên Thuận, thấy hắn đang ngó về lọ dược thuỷ lam

“Cổ lực thật nồng đậm” – Cả đám người cũng đều “ực” một tiếng, moá cái tên này giàu nha. Dược thuỷ có thể hồi phục sở linh không hề hiếm, nhưng khiến một người đang yêu đuối già nua, căn cơ bị huỷ hoại bất chợt hồi phục ngay lặp tức như đang ở đĩnh phong thì họ chưa nghe qua bao giờ, chỉ thấy Viên Thận giơ ngón tay cái về phía Khương Ly “Hảo tiểu tử, lão phu phục sát đất”

Viên Tịch Cửu dần hiểu ra được mọi chuyện qua lời kể từ Viên Thuận, càng ngày càng nhìn Khương Ly với ánh mắt, phủi hết mọi nghi vấn trong lòng, hắn đưa tay “Tiểu đạo trưởng, theo lời mi nói. Giết xong tên Củ Hành? Thì sẽ được thoát ra?” – Khương Ly cười thầm đáp lại “Hắn chưa c·hết đâu, đang ở Phong Hoả Chi Địa chuản bị hồi sinh”

“Con mẹ nó chưa c·hết?” – Cả trường trầm trố khó tin, “Không được, đại ca. Cùng ta tốc chiến tốc thắng, mau tế ra thần bảo”

Viên Tịch Cửu cũng khẩn trường “Đúng Đúng” Chỉ là Khương Ly khoát tay lại nói “Hắn sẽ c·hết, yên tâm, ngồi chờ đi”

Cả đám ngớ người nhìn nhau, rồi cũng gật đầu đồng ý. Bầu yên tĩnh lại tĩnh mịch như chưa có gì xảy ra, Phong Hoả Chi Địa từ sâu bên trong mật thất

Một cái bàn gỗ mục nát, phía dưới ngăn tủ, hàng loạt chiếc lọ được chưng cất gặn gọn trong tầm kính, mẫu thịt vụn cất gọn gàng trên cái lọ từ từ ẩn hiện rung rẩy kịch liệt, từ mẫu thịt nhăn nhó này hiện ra một hình thể. Dần dần biến thành thân xác Củ Hành, hắn vừa từ cõi c·hết trở về, cũng may làm người có tính toán, trước khi xuất quan hay đi đâu đều sẽ để lại một mẫu thịt vụn trong Phong Hoả Chi Địa, lỡ hắn có c·hết. Cũng sẽ từ đó hồi sinh

Tộc Orc là một dòng tộc bất tử về khả năng phục hồi,(chương 8) ở mọi trận chiến, việc có khả năng hồi phục liên tục là một lợi thế rất lớn khi giao đấu trong một thời gian dài. Nên tộc Orc luôn là nỗi ám ảnh kinh hoàng cho tất cả chủng tộc khác khắp nơi trên toàn thế giới.

“Khương Ly!! Khương Ly!” – Hắn gầm thét lên một trận vang động khắp hang, hai tay nắm chặt lại đến ứa máu tươi, không ngừng oán hận thét gào Khương Ly, đôi mắt hận thù che mờ lý trí, cũng từ thoả năng lượng ấy phát ra, bất ngờ luôn nằm ở phia sau, trên vành tay Củ Hành thoáng nghe có mùi cháy khét, Hoả Ngục như cảm nhận được sự thù hận của chính sinh, phừng phực phẫn nộ bao trùm lấy cơ thể Củ Hành

“AAA Làm sao có thể…” Củ Hành chỉ kịp nói được một tiếng duy nhất, thân thể hắn đã bị Hoả Ngục t·hiêu r·ụi thành tro tàn, c·hết đến không thể c·hết hơn được nữa.

Phạm vi toàn bộ mật thất, từ chận oanh động này cũng dần dần đổ nát.

Dần dần hư không đột ngột xé ra làm hai nữa trên không trung, một quả cầu màu đen tuyền tròn vo như quả bóng. Chiếu vầng sáng vào từng người, họ chính thức trở về căn phòng cũ..

Trong quang cảnh trước mắt, Khương Ly cùng toàn thể hướng mắt về phía quả cầu, từng hàng chữ hiện lên ở vị trí chính giữa màn hình,

[Thời gian đã hết nhiệm vụ hoàn thành]