Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phàm Nhân Xuyên Không

Vừa Xuyên Không đã chết




Vừa Xuyên Không đã chết

Khoảng trời vẫn đang tĩnh lặng, cơn mưa dài thoáng trong mây rơi lả tả xuống mặt đất.

Vài cơn giông cũng thế mà ùa đến, ở cách nơi đó không xa, phiến núi trập trùng tựa hồ còn đang thoang thoảng một chút hương thơm từ lá sồi non.

Thu đến lại đi, tiếng chim non từ mấy mùa xuân, hạ kêu ríu rít trên cây, âm thanh từ một ngọn gió va vào những tán lá rơi xuống. Thời gian như chậm lại.

Ở giữa khu rừng già, lấy điểm mặt đất đi lên 5 mét, trong không trung. Một tia vết nứt dần dần hiện ra, từ từ lan tràn ra bốn phương tám hướng.

Thanh âm chấn động tựa như rền vang khắp trời, chính giữa vết nứt ấy hình thành một cái lỗ to tròn, bên trong toàn là màu đen. Rùng rợn khó tả

Oành!

Giữa mãnh đất màu mỡ hiện lên một chàng thanh niên, vẻ ngoài tầm 20 tuổi, dáng thư sinh. Gầy gò ốm yếu, đang yên giấc nồng.

Từng đạo hư không dần dần khép lại một cách nhanh chóng, dường như tại nơi này chẳng có gì xảy ra. Mọi thứ rơi vào trong yên lặng



Cách đó không xa, có một người từ trong mép rừng hướng tới. Khí tức trầm ổn, dường như là một thiếu nữ đôi mươi

Nàng mặc áo vàng, tóc dài hết lưng, vòng eo nhỏ gọn thân mang trường kiếm. Có khắc dấu hiệu chữ Mệnh. Bờ mông vễnh lên vô cùng khiêu khích

Đi tới bên người tên thanh niên, mặt không biến sắc. Cũng không quá bất ngờ nhìn thẳng về phía người thanh niên đang nằm ngửa này.

Nàng bước nhẹ nhàng tới bên hắn, nhìn hắn một hồi lâu, đi tới phía trước mười dặm đường thì sẽ ra tới ngoại thành. Nhưng nàng vẫn đứng đó nhìn về hướng thanh niên đang nằm yên giấc ngủ này

“…”

“Ngươi là thần tiên?” – Thanh âm toát ra từ đôi môi đã sứt mẻ một ít, dường như từ đoạn đường lần đầu tiên bước đi, nàng đã trải qua vô vàn những thống khổ, vô vàn mệt nhọc mà tới

Một hồi lâu sau, Khương Ly hắn mở mắt ra nhìn thẳng về phía thiếu nữ, hắn ngạc nhiên. Lộ ra vẻ không thể tin được, lại trông thoáng chốc ngồi dậy nhìn nhao nháo xung quanh, lại nhìn lên trời rồi cúi gằm mặt xuống dường như đang suy nghĩ cái gì

“Ta không phải thần tiên”

“Không lẽ là Ma quỷ?” – Nàng nhất thời hiếu kỳ trước ánh mắt của nam nhân, lần đầu tiên có một người nhìn về phía nàng bằng một ánh mắt thưởng thức coi trọng, chẳng phải là một ánh mặt dâm dục nhất thời

“Ta là phàm nhân” – Đó là một giấc ngủ mà hắn đã ngủ rất dài, nhưng khi tỉnh dậy lại có người hỏi hắn như vậy, nếu như hắn đoán đúng. Thì thật sự Khương Ly đã xuyên không qua tới đây rồi.

Nàng gật đầu nhẹ nhàng nhìn về phía hắn, cảm giác có một điều gì đó muốn nói ra bất chợt hé lên lẩm bẩm. Cái môi nhỏ nhưng đầy quyến rũ vội muốn nói gì đó rồi lại thôi

Nàng đi lại cạnh hắn, nằm xuống kế bên hắn. Cũng không muốn nói một lời nào.

“Đừng sợ, ta chỉ muốn nằm ở đây. Sẽ không gây tổn hại cho ngươi” Nhắm hờ đôi mắt lại, nỉ non từng âm thanh trôi ra từ phiến môi hồng, dường như đang muốn trân trọng sự bình lặng từ con tim nhỏ nhoi đang tan nát của mình.

Đây là lần đầu tiên có người nhìn mình với ánh mắt trong sáng như thế này, cả đời nàng chưa bao giờ được cảm nhận



Một phàm nhân, cho dù là vậy thì cũng là một nam nhân, nên hắn là càng không thể cưỡng lại mùi hương toát ra từ cổ thân thể ấy. Nhưng ít ra hắn vẫn là người giỏi kiềm chế cảm xúc, tuyệt nhiên sẽ không vì dục vọng mà làm chuyện sai trái.

“…”

Khương Ly đang nằm im, hắn đưa mắt khẽ hở ra một tí, len lén nhìn về phía vị cô nương kia, miệng không khỏi lẩm bẩm một vài thứ ngôn ngữ kì quái

Bờ môi có hơi khô khốc vì mệt mỏi nhưng cũng không thể làm dung lệ nàng xấu đi, nữ nhân này chỉ vài ba câu nói chuyện với hắn, tuy có hơi lạnh lùng. Nhưng hắn biết nàng là một người tốt, lại giản dị

“Có thể cho ta mượn v·ũ k·hí của ngươi không?” – Khương Ly đưa mắt nhìn về hướng Tần Mộng Chi lại nhìn lên thanh trường kiếm màu tím đen, đạo văn phù phiếm vẫn còn đọng lên từng đoạn long văn trải dài hết thân kiếm

“Kiếm này do phụ thân ta cho, là vật luôn luôn giữ bên mình, không thể cho ngươi được” – Tuy có hơi ngạc nhiên về cách hành xử của nam nhân này, nàng vẫn nhẹ nhàng từ chối. Trong tay lấy từ nhẫn trữ vật ra một thanh kiếm cùn, đủ để tự vệ quăng xuống

Keng Keng

“Chắc là muốn xin v·ũ k·hí để tự vệ đây, một phàm nhân cũng nên có v·ũ k·hí phòng thân bên mình. Haiz” – Nghĩ trong lòng một hồi cũng do dự, vì đây là thanh kiếm đã đi theo bên nàng từ thuở còn nhỏ tới giờ. Cũng đã đến lúc vứt đi rồi, bây giờ tiện tay trao cho người xứng đáng vậy

Khương Ly có hơi tò mò trước màn này, cái hắn muốn là cầm được thành kiếm có khắc hình chữ mệnh trên tay. Vừa mới xuyên qua tới đây, lần đầu tiên thấy một trường kiếm đẹp như vậy cũng sinh ra lòng cảm thán, muốn dòm ngó một chút, chỉ tiếc là nàng lại không cho.

Sau một hồi hụt hẫng, hắn phủi bụi trên người, khom xuống hành lễ cám ơn vị cô nương đã ban kiếm cùn.

Phốc

Hắn bất chợt rùng mình nhìn về hướng thiếu nữ.

Bất chợt một bãi máu tươi từ trong cuốn họng nàng phun ra ngoài, nếu ai có thể nhìn tận mắt cũng sẽ sợ hãi đến cùng cực.

Thân thể nàng từ lúc tới gần hắn đã rất tệ, mặt mày xanh xao nhìn như sắp c·hết nhưng vẫn cố lảo đảo ngồi dậy, lau đi từng vệt máu tươi còn sót lại trên bờ môi khô khốc.

“Khụ..không cần lo cho ta” – Nàng vừa ho khan từng ngụm máu, vừa khoang tay trấn an Khương Ly

“Nàng đừng động đậy” – Dù là một người qua đường, khi thấy tình cảnh này cũng rất hoảng sợ, hắn lại là một phàm nhân. Cũng chẳng biết nên làm gì.

“Thứ lỗi” – Trong cơn bỉ cực, hắn vội ẳm nàng lên vào lòng, chạy một mạch về hướng Đông, vì trước đó nàng có nói hắn sẽ đi vào ngoại thành.

Vì đây chỉ là một con đường thông duy nhất, nên hắn tin tưởng nhất định đi vào chỗ này sẽ thông ra ngoại thành.

“Thả ta xuống..khụ…” – Lúc bấy giờ, trong đôi mắt ngọc ngà mơ mơ màng màng dần khép lại, nàng cũng chẳng thể nói thêm được lời nào, chỉ cố thỏ thẻ vài câu rồi để mặc nam nhân này muốn làm gì làm.

Thiếu nữ một thân võ y vàng chanh, áo bó trắng bên trong vô cùng đơn giản, mái tóc đen tuyền tuỳ ý để xoã tự do tung bay, thân hình cao thẳng, cảm giác đôi chân và khoản eo rất đồng điệu với dung nhan hiện tại

“…”

“Công tử! Hàm Sâm ngửi được mùi máu ở đây, chắc chắn ả ta đi hướng này”



“Mau bắt lấy ả, con khốn đó” – Một tên công tử họ Từ đang ôm lấy khuôn mặt đầy máu tươi, dường như trước đó đã bị ai đó chém rách mặt

“…”

“Hộc hộc”

“Tại sao ta lại rơi vào hoàn cảnh này cơ chứ?” – Hắn vừa ôm nàng trong lòng vừa chạy bán sống bán c·hết, từ phía sau có tầm năm người đang đuổi theo

“Ngươi bõ ta ra, chuyện này không liên quan tới ngươi. Mau trốn đi” – Khuôn mặt xanh xao của nàng giờ đây đã trắng bệch đi, thân thể đã quá yếu vì thiếu máu. Đang cố gắng đẩy tên nam nhân này ra ngoài, nàng đang cảm thấy hối hận vì đã đẩy hắn vào trong tình cảnh này

Hắn cố ý quăng nàng xuống mặt đất, dùng hết lời sỉ nhục nàng, cũng là tại do nàng nên hắn mới bị đẩy tới tình cảnh này, bao sao ai lại không tức?

“Ngươi nghĩ ta sẽ giúp ngươi không công? Hừm, lột hết áo quần ra rồi biến đi”

“Đồ vô liêm sỉ, đồ khốn nạn, uổng công ta tin tưởng ngươi” – Giờ này nàng mới nhận ra con người thật của Khương Ly, đôi mắt oán độc và tuổi nhục, sự hận thù lan toả trong con tim nàng nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

“Ngươi nên biết ơn vì ta không hãm h·iếp ngươi” – Lấy xong hết đồ, dường như hắn vẫn còn cay vị cô nương này, nên trước lúc chạy ra đã bới một khoản đất sình, quăng thẳng vào người nàng tới tấp, còn dùng tay xoa hết thân thể của nàng. Động tác cực kỳ giống một tên sở khanh

“Cút khõi tầm mắt ta”

“…”

Khương Ly lần này không còn ẳm vị cô nương đi theo nên cũng không còn thấy mệt nữa, hắn cầm y phục đã rướm máu của nàng chạy vào hướng ngược lại, dù biết đó là một ngõ cụt nhưng hắn vẫn chạy.

“Vẫn chẳng biết tên nàng là gì, nếu lần này có liên luỵ tới ta. Thì cho ta c·hết còn đỡ hơn là c·hết cả hai. Cũng mong là nàng sẽ sống sót”

“Một thân một mình chẳng có gì trong tay, ông trời coi vậy mà bất công với ta quá. Cũng may hiểu được một ít kiến thức ở thế giới cũ. Lần này chắc chắn nàng sẽ an toàn”

Sở dĩ hắn làm như thế là vì hắn biết đây là lựa chọn tốt nhất cho cả hai rồi, việc đắp sìn vào thân thể nàng cũng là vì che đi mùi hương từ máu và thân thể nàng việc lột quần áo mang đi cũng là vì đánh lạc hướng. Vì tình huống quá cấp bách nên đây là lựa chọn tốt nhất

Quăng vội áo vào trong bụi, hắn đứng yên run rẩy giơ kiếm cố thủ

Toàn bộ thế giới lúc này dường như trở nên tĩnh lặng xung quanh

“Chỗ này thưa công tử” – Hàm Sâm đắc ý nhìn về phía Từ Ngạo Công

“Giết c·hết ngay thằng khốn đó, cả con ả đang nằm chờ c·hết kia ngay cho ta” – Hắn quát lên giận dữ, trong tay đang cần một mãnh vải vội lau đi từng hàng máu tươi trên khuôn mặt tà ác

Phóng tầm mắt rao riết xung quanh, cầm trên tay thanh kiếm đã còn rỉ sét một vài vết tích được hằn lên qua bao số năm

“Đừng đùa với ta, đồ khốn kiếp! Ta không thể c·hết được” – Hắn muốn la lớn lên trong sự phẫn nộ và sợ hãi nhưng lại không dám làm gì, ngoài mặt vẫn thản nhiên bình tĩnh nhưng nội tâm hắn đang hoảng sợ lắm rồi. Chỉ việc suy nghĩ tới c·ái c·hết cũng đủ khiến cho thân thể hắn rã rời mồ hôi nhễ nhãi tới đáng thương

Năm người lấy ít địch nhiều, dù là nô bộc của vị công tử kia thì cũng là một toán nông dân không có khí lực, nhiều lắm chỉ là nô lệ được mua về làm tay sai, ấy thế mà phát huy hết tác dụng

Một mãnh dao găm từ tên áo xanh, găm thẳng vào vai Khương Ly khiến hắn la thất thanh, vội quơ tay sang chém đến tên này

Xoẹt



Từ bã vai người thanh niên, vị trí dao găm đâm vào lủng một lỗ, máu tươi từ đó phun ra như suối, nhưng Khương Ly cũng kịp quơ tay chém rách cổ tên này

Hắn biết hắn sẽ c·hết ở đây, trong tiềm thức cũng đã bình tĩnh hơn một chút, hắn cần tập trung để g·iết hết tất cả đám này

“Các ngươi còn chờ gì nữa? Mau xúm lại g·iết c·hết thằng đó cho ta” Vẻ mặt phẫn nộ của tên Từ Ngạo Công ánh lên tia giận dữ.

Thoáng chốc những tiếng leng keng từ kiếm chớt mắt đã nguội dần

Thân thể Khương Ly đầy những vét chém, máu tươi nhuộm đỏ hết vạt áo trắng tinh, người không ra người quỷ không ra quỷ.

“Không thể nào…” Hắn nắm đôi bàn tay đến ứa máu nhìn về t·hi t·hể Khương Ly vẫn còn đang thoi thóp, trước mắt năm người đã nằm la liệt dưới mặt đất

Bịch

Mười mấy vét chém vẫn còn loan lỗ trên thân thể Khương Ly, đôi mắt hắn mờ dần, mờ dần và lịm trong thoáng chốc thân thể quỳ xuống, một phàm nhân như vậy đã quá sức chịu đựng đối với hắn

Từng thanh kiếm, vẫn còn cắm vào người.

Đúng lúc này, Từ Ngạo Công đã cầm một thanh kiếm đâm thẳng vào phía Khương Ly

Xoẹt

Một nhát đâm trí mạng, xuyên qua thân thể

“Ha ha ha C·hết, c·hết cho ta” – Hắn cười thích thú nhìn Khương Ly, khi cầm thanh kiếm đâm xuyên qua người, lộ ra vẻ tán ác cực kì, nhưng niềm vui đã không còn trên khuôn mặt hắn.

Khương Ly mở mắt ra, từng hơi thở cuối cùng. Gắn đưa đôi bàn tay ôm lấy sóng kiếm. bóp chặt lấy, khiến cho da đôi bàn tay rách nát, ứa ra từng đoạn máu.

“Không… không thể… sao ngươi còn chưa c·hết” – Từ Ngạo Công sợ hãi nhìn về phía Khương Ly, hoảng hốt giựt thanh kiếm về nhưng không thành

“Aaaa”

Thì đúng lúc này, một thanh âm nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn

Thanh kiếm cùn mà vị cô nương kia đã cho Khương Ly, hắn dùng sức đâm thẳng vào xuyên tim Từ Ngạo Công, khiến hắn c·hết ngay lặp tức.

Bầu không khí tĩnh lặng như tờ.

“Thì ra nàng tên là Tường Mộng Chi” – Khương Ly gật gù trong lòng, hắn đưa mắt về phía vạt áo, lần này nhìn kĩ hơn bên sâu trong yếm đào còn vương lại một tần sợi chỉ được khắc tên nàng

“Được ngắm nhìn tuyệt sắc giai nhân như thế này, ta c·hết cũng mãn nguyện” – Hắn thốt lên từng câu thê lương, đôi mắt đầy tia máu của một người thanh niên trần tục, bàn chân lảo đảo một hồi cũng khuỵ xuống. Khủng cảnh mờ dần, mờ dần trong đôi mắt hắn

Bịch!

“…”

“…”