Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phàm Nhân Tu Tiên: Cực Đạo Quyền Tiên

Chương 18: Đông Phương Mộng biến mất




Chương 18: Đông Phương Mộng biến mất

Vô cùng cảm tạ Mhmumyths, Nam Nguyễn Văn, Badguy98 đã tặng hoa đề cử truyện ( •̀ .̫ •́ )✧

-----------------------------

Thần Thủ Cốc, lúc này Mặc đại phu đang đứng tại một chỗ cách gian phòng Hàn Lập không xa, hai mắt hơi híp, nhìn về hướng Uông Mãnh cùng Hàn Lập rời đi. Lão vốn đang tại gian phòng suy tính kế sách đối phó Uông Mãnh, dù sao từ đợt giao phong lần trước, linh cảm lão mách bảo tên tiểu tử này phi thường không đơn giản, nhưng là Dư Tử Đồng đột nhiên phát hiện linh khí ba động có chút khác thường liền để Mặc đại phu ra ngoài xem xét.

Khi đến gần gian phòng Hàn Lập, Mặc đại phu giấu đi thân ảnh, đè thấp khí tức, lại thêm viện thủ của Dư Tử Đồng, lão thành công thoát đi ánh mắt của Uông Mãnh, đứng tại một bên, thần sắc kinh ngạc nhìn lấy cảnh tượng trước mắt.

Từ trước đến nay, Mặc đại phu tại Việt Quốc hùng bá một phương, dạng gì cảnh sắc hắn chưa từng nhìn thấy, thế nhưng là trước mắt lão hiện tại là một loại lão chưa từng nhìn qua mỹ lệ hình ảnh. Mặc đại phu cứ như vậy lẳng lặng đứng một chỗ nhìn xem, cũng không xuất thủ c·ướp đoạt.

Trong tính toán của hắn, nếu như về sau thành công đoạt xá Uông Mãnh, mọi bảo vật của hắn liền là của lão, Hàn Lập cũng không ngoại lệ, cho dù có bị Dư Tử Đồng đoạt xá thành công hay không cũng không quan trọng, dù sao cả hai người bọn hắn đều phải c·hết.

Không lâu sau, dị tượng biến mất, Mặc đại phu vốn định quay trở về phòng thì lão nhìn thấy Uông Mãnh cùng Hàn Lập vậy mà rời khỏi Thần Thủ Cốc. Mặc đại phu vô ý thức đi theo nhưng đột nhiên bước chân lão dừng lại, quay đầu sang nhìn Uông Mãnh gian phòng.

Mặc đại phu thân thể lúc này chuyển hướng, thay vì đuổi theo Uông Mãnh cùng Hàn Lập, lão tiến về phía gian phòng của Uông Mãnh, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Lúc này, Đông Phương Mộng vẫn còn đang một mực ngủ tại trên giường.

"Khặc khặc, tiểu tử, vốn còn đang nghĩ làm sao đối phó ngươi, nhưng thật không ngờ ngươi lại tự mình tạo cho ta một cơ hội, vậy lão phu liền xin nhận."

Mặc đại phu thần sắc quái dị, trầm thấp cười một tiếng, tiếp đó lão đến bên cạnh Đông Phương Mộng, tay phải ngón trỏ duỗi thành chỉ, chân khí trong cơ thể vận chuyển, điểm một cái vào trên lưng Đông Phương Mộng, sau đó tóm lấy lưng áo nàng, như xách mèo bộ dáng đem nàng mang đi.

Đông Phương Mộng lúc này đã bị Mặc đại phu điểm huyệt, đối với mọi chuyện đều không hề phát giác, tùy ý bị Mặc đại phu mang đi.

Không lâu sau, Mặc đại phu một lần nữa xuất hiện tại Uông Mãnh gian phòng, trên tay cầm một phong thư. Lão đi đến bên giường, tùy ý đặt phong thư xuống, tiếp đó quay người rời đi.

-----------------------------

"Hàn sư đệ, ta bỗng cảm thấy có chút không an tâm, ngươi cứ việc tiếp tục, ta muốn quay trở về nhìn một chút."



Uông Mãnh đột nhiên cảm thấy một cỗ bất an không hiểu thấu từ đâu ra, chỉ muốn hiện tại quay trở về phòng. Hắn đối với linh cảm từ trước tơi nay đều vô cùng tín nhiệm, mỗi khi linh cảm bất an xuất hiện liền chắc chắn xảy ra đại sự.

"Tốt, vậy ngươi trở về trước, ta còn muốn ở lại đây lâu một chút."

Hàn Lập đồng ý nói.

Uông Mãnh cũng không có nhiều lời, lập tức theo đường cũ trở về Thần Thủ Cốc, lấy tốc độ nhanh nhất quay trở lại gian phòng.

Phanh!

Một âm thanh trầm đục vang lên, cửa phòng bị Uông Mãnh mạnh mẽ mở ra, tiếp đó thân ảnh của hắn liền bước vào trong. Vừa tiến vào phòng, Uông Mãnh lập tức đưa mắt nhìn đến trên giường.

Trên giường thời khắc này không một bóng ảnh, Uông Mãnh phi thường gấp gáp hô lên một tiếng:

"Mộng nhi, ngươi ở đâu, mau ra đây a! Mộng nhi! Mộng nhi!!!"

Toàn bộ gian phòng đều bị Uông Mãnh lật tung một lượt nhưng cũng không phát hiện một chút dấu vết để lại của Đông Phương Mộng, sau đó hắn nhìn kỹ trên giường vậy mà nhiều ra một phong thư. Khi hắn cầm lấy phong thư, dự cảm bất an của hắn càng ngày càng lớn.

Không lâu sau, Uông Mãnh đọc xong toàn bộ bức thư, trong thư có nói Đông Phương Mộng tự nàng cảm thấy mình tư chất không tốt, không được Mặc đại phu thu làm đệ tử, ngày ngày quấn quanh Uông Mãnh, để hắn không thể chuyên tâm tu hành, sợ hắn cô phụ Mặc đại phu tâm ý nên chủ động rời đi, chính mình trở về nhà.

Hai mắt Uông Mãnh lúc này đã hiện rõ lên từng sợi huyết ti, thần sắc cũng trở nên vô cùng dữ tợn, cơ bắp toàn thân căng cứng, thân thể hắn cũng vì thế mà lớn hơn một vòng, tựa như một đầu cuồng bạo dã thú. Hắn biết toàn bộ bức thư này không phải do chính tay Đông Phương Mộng viết, bởi vì so với Hàn Lập, Đông Phương Mộng cũng tự biết tốc độ tu luyện của nàng không hề kém, chắc chắn không phải hạng người tư chất không được, hơn nữa từ trước đến nay nàng coi Uông Mãnh như ngọn đại sơn, chèo chống ý chí, tinh thần cho nàng, càng không thể làm ra hành vi chủ động rời xa Uông Mãnh.

Cuối cùng, gia môn của nàng đã bị kẻ thù hủy diệt, hiện tại chỉ là một đống tro tàn, có muốn cũng không thể quay lại.

"Mặc! Đại! Phu!!!"

Uông Mãnh điên cuồng gầm lên từng chữ, quay người về phía gian phòng của Mặc đại phu, cũng không quản hắn đang tại trong phòng mà cường ngạnh xông tới.

Rầm!



Vách tường bị Uông Mãnh mạnh mẽ đánh phá, gian phòng cũng vì thế mà rung lên không nhẹ, toàn bộ bụi trong gian phòng bay tứ tán, tạo thành một mảnh sương bụi, trong làn khói bụi bay ra từng khối gỗ lớn nhỏ, lăn trên mặt đất tạo ra âm thanh lộc cộc.

Sau đó, một thân ảnh nhìn qua có chút nhỏ tuổi nhưng thập phần cường tráng từ trong sương bụi lao ra, rất nhanh đã biến mất không thấy tung tích.

Uông Mãnh đi đến gian phòng của Mặc đại phu, phanh một tiếng, trực tiếp đem cửa phòng đánh bạo liệt, nhưng khi hắn bước vào, Mặc đại phu cũng không có ở bên trong. Sau một phen lật tung tìm kiếm, Uông Mãnh con mắt tràn ngập huyết hồng sắc hung uy cuồn cuộn liếc qua một lượt, thấy cũng không hề có một chút dấu vết để lại, hắn liền bỏ đi.

Thời gian rất nhanh liền đi qua, sắc trời cũng sắp sáng, Hàn Lập từ bên ngoài Thần Thủ Cốc trở về, nhưng khi hắn vừa trở lại, một khung cảnh hoang tàn xuất hiện trước mắt khiến nội tâm hắn dâng lên một cỗ cảm giác phi thường kinh hãi.

Tuy là dược viên vẫn tại chỗ đó không tổn hại gì, nhưng bên phải dược viên, nơi phòng ở lại bị tàn phá đến rách nát vô cùng, nếu không phải cửa phòng bị phá thì chính là một bên vách tường sụp đổ, bên trong liền là một mảnh hỗn loạn, căn bản liền giống như vừa mới trải qua một trận đại chiến.

Hàn Lập nhanh chân chạy đến gian phòng của Uông Mãnh tìm hắn, nhưng vừa đến liền thấy Uông Mãnh gian phòng hoàn toàn giống với các gian phòng vừa nãy, đến ngay cả gian phòng của Hàn Lập cũng không khá hơn chút nào.

"Uông sư huynh, ngươi có ở đó sao? Uông sư huynh!"

Hàn Lập cất tiếng gọi, nhưng sau một lúc đều không nhận lại hồi đáp liền nhanh chóng rời đi, hắn nghĩ đi tới đại sảnh tìm Mặc đại phu hỏi chuyện một chút.

"Làm sao đêm qua ta vừa rời đi, sáng sớm hôm nay Thần Thủ Cốc lại trở nên tàn tạ như vậy, không lẽ trong khoảng thời gian ta không tại, trong cốc đã phát sinh biến cố? Dự cảm của Uông sư huynh thật đúng là linh nghiệm a!"

Hắn nhớ lại dự cảm của Uông Mãnh liền cảm thấy có chuyện không tốt đã xảy ra, có chút sợ hãi nghĩ.

Vừa đến đại sảnh, Hàn Lập âm thầm thở phào một hơi, đại sảnh cũng may không bị phá hủy, chắc hẳn là do Mặc đại phu hoặc Uông Mãnh xuất thủ kịp thời mới không bị hủy hoại. Hàn Lập bước chân nhanh hơn vài phần, không lâu sau đó liền tiến nhập đại sảnh.

Vừa bước vào đại sảnh, cảnh tượng trước mặt khiến hắn một lần nữa ngây người, bên ngoài đại sảnh nhìn như không sao nhưng kỳ thật bên trong đại sảnh cũng đã là một mảnh hỗn loạn, đồ vật như bị người toàn bộ lật tung một lần, nhưng để Hàn Lập kinh ngạc nhất là có một thân ảnh ngồi chính giữa đại sảnh, lộ ra một cỗ cảm giác phi thường t·ang t·hương.

Đạo thân ảnh đó chính là Uông Mãnh.



"Uông sư huynh, xảy ra chuyện gì rồi? Thần Thủ Cốc sao lại trở thành như thế này?"

"Mộng nhi, nàng... nàng bị Mặc đại phu bắt đi rồi. Tại ta, tất cả đều tại ta, đáng nhẽ ra ta không nên để nàng lại một mình, là lỗi của ta. Aaaaa!!!!!"

Uông Mãnh thần tình biểu lộ vô cùng phẫn hận, vừa nói xong, hắn liền bi thống thét lên một tiếng.

"Đông Phương sư tỷ bị Mặc đại phu bắt đi, chuyện này... làm sao có thể, tại sao Mặc đại phu lại muốn bắt đi Đông Phương sư tỷ?"

Lần này đến lượt Hàn Lập cảm thấy có chút hoảng loạn.

Đột nhiên lúc này xuất hiện một trận ho khan từ bên ngoài đại sảnh truyền tới, tiếp đó thanh âm của một lão giả xuất hiện"

"Khụ, khụ... tiểu tử, ngươi làm sao lại nói là ta bắt đi tên tiểu tử họ Đông Phương kia, là hắn tự cảm thấy tư chất không tốt, cả ngày kéo các ngươi chân sau, chậm trễ tu hành nên đã xuống núi rồi, hắn lưu lại cho các ngươi phong thư, các ngươi còn chưa đọc?"

Thanh âm này chính là của Mặc đại phu, lúc này lão cũng đã từ bên ngoài tiến nhập đại sảnh, con mắt nhìn chăm chú vào Uông Mãnh, nhãn thần mang theo vài tia cuồng nhiệt, giống như đang xem một kiện trân bảo vô cùng quý giá. "Cỗ thân thể này không tệ, thực sự rất không tệ, vậy mà lại cường hoành đến trình độ này, quả nhiên không lãng phí vô số tâm huyết ta cho dùng dược vật a!" Mặc đại phu lúc này tâm tư có chút điên cuồng, thầm nghĩ.

"Tiểu tử, ngươi làm sao đem Thần Thủ Cốc cho biến thành dạng này, phạt ngươi diện bích hối lỗi một tháng, trong khoảng thời gian này tu luyện cũng không được chậm trễ."

Uông Mãnh vừa nhìn thấy Mặc đại phu, nhãn thần lại trở nên xung huyết, nhưng hắn cũng không có động thủ, dù sao Đông Phương Mộng đang ở trên tay lão, sinh tử không rõ nên hắn không thể làm loạn, hơn nữa Uông Mãnh cũng biết mục đích của Mặc đại phu chính là để hắn chuyên chú tu luyện, sớm ngày đột phá tầng bốn để giúp lão đoạt xá trùng sinh.

"Hừ, Mộng nhi nếu như xảy ra chút tổn hại, Gia Nguyên Thành Mặc phủ trên dưới đều đừng mong còn có người sống, tất cả đều phải c·hết, thi sơn từng đống, huyết hải vô biên!"

Hiện tại tâm tình Uông Mãnh phi thường hung lệ, nếu Mặc đại phu tổn thương tới Đông Phương Mộng một sợi tóc, hắn sẽ khiến toàn bộ Mặc phủ của đối phương trả giá không nhẹ.

"Cái gì! Làm sao ngươi...!"

Vừa nghe được Uông Mãnh nói lên Gia Nguyên Thành Mặc phủ, Mặc đại phu như bị sét đánh, thần sắc đại biến, nhưng còn chưa để lão kịp nói, Uông Mãnh đã đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi đại sảnh.

Hàn Lập một bên nhìn lấy Mặc đại phu, nội tâm hắn lúc này cũng cảm thấy Mặc đại phu vô cùng đáng sợ, thân thể run run thi lễ một cái, tiếp đó nói ra: "Mặc đai phu, Uông sư huynh hắn dường như có chút không ổn, để ta đi theo chăm sóc cho hắn!" Trong giọng nói của Hàn Lập còn chứa mấy phần sợ hãi.

Mặc đại phu lạnh lùng nhìn Hàn Lập một cái khiến hắn như rơi vào hầm băng, toàn thân run lên cầm cập, chậm rãi nói ra: "Đi đi."

Hàn Lập như được đại xá, vội vàng ly khai đại sảnh, đối với hắn mà nói, tình cảnh này thực sự quá đáng sợ rồi.

Sau khi hai người vừa rời khỏi, Mặc đại phu cũng không ở lại thêm nữa, trực tiếp đi ra ngoài đại sảnh, tiếp đó thần thần bí bí mà ly khai Thần Thủ Cốc.