Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phàm Nhân Tu Tiên: Cực Đạo Quyền Tiên

Chương 16: Chưởng Thiên Bình




Chương 16: Chưởng Thiên Bình

"Uông sư huynh, về sau ta... ta..."

Hàn Lập muốn nói một câu nhưng lại do dự, không nói ra.

"Ngươi, ngươi làm sao, chẳng lẽ bị Mặc lão bắt một cái thân thể liền không khỏe?"

Uông Mãnh nghi ngờ hỏi.

"Không, không có gì, nếu như vô sự vậy ta liền quay trở về phòng tu luyện."

Hàn Lập xua tay một cái, sau đó rời khỏi.

Uông Mãnh có chút không hiểu ra sao, lắc đầu một cái.

"Mộng nhi, vừa nãy ta xem Mặc đại phu hẳn là đang giấu thứ gì đó, nói không chừng sẽ gây nguy hiểm cho chúng ta, thời gian về sau ngươi liền đừng rời ta quá xa."

Uông Mãnh lo lắng đối Đông Phương Mộng nói một câu. Tuy hắn biết Mặc đại phu sẽ không đem Đông Phương Mộng luyện chế thành thi khôi, nhưng là không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, ai biết sau này lão có hay không hạ độc thủ với nàng hoặc bắt nàng làm con át chủ bài để áp chế hắn.

Với tính tình luôn muốn khống chế mọi chuyện ở trong tay của Mặc đại phu thì chuyện này rất có thể xảy ra.

"Tốt, Mãnh ca, nhưng là... thần sắc của Mặc đại phu khi khảo thí ngươi cùng Hàn sư đệ quả thực rất đáng sợ, ta nhìn thấy giống như... giống như kẻ đã hại phụ mẫu của ta."

Biểu hiện của Đông Phương Mộng lúc này trở nên vô cùng lo sợ.



"Không sao, có ta ở đây, Mặc đại phu sẽ không làm gì được ngươi."

Uông Mãnh tiến lên phía trước một bước, ôm lấy Đông Phương Mộng, vỗ nhẹ sau lưng an ủi nàng.

"Nhưng là... nhưng là... ta rất sợ, rất sợ một ngày ngươi sẽ giống như ta phụ mẫu một dạng rời xa ta!"

"Sẽ không có chuyện đó, ngươi yên tâm, thực lực của ta so Mặc đại phu cũng không kém bao nhiêu, làm sao lại có thể bị hắn dễ dàng g·iết c·hết như vậy được. Chúng ta không nói chuyện này nữa, quan trọng vẫn là tu luyện tăng thực lực lên a, đến khi có thực lực, chỉ một cái Mặc đại phu cũng không lật nổi sóng gió gì."

"Tốt, vậy bây giờ ta tranh thủ tu luyện."

Đông Phương Mộng buông ra Uông Mãnh, rất nhanh liền lên giường, đả tọa tu luyện.

Uông Mãnh nhìn nàng một cái, nội tâm tràn đầy thương yêu cảm xúc, tiếp đó hắn đi đến chiếc ghế ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà, đưa lên miệng uống một hớp. Lá trà trong dược viên có không ít, tùy tiện ra hái một chút liền được.

Trong đầu Uông Mãnh lúc này đang đọc xem Huyền Thiên Kinh, pháp quyết tu luyện mà Bạt Thiên Giả Bân Đồ truyền thụ.

Bộ công pháp này là một môn pháp thể song tu pháp quyết, đầy đủ hắn tu luyện tới Nguyên Anh kỳ, hơn nữa trong đó còn kèm theo một môn cơ sở võ kỹ Huyền Thiên Quyền Pháp. Tuy nói là cơ sở nhưng so với tuyệt đỉnh võ học còn cao minh hơn rất nhiều. Trong đó ẩn chứa cực kỳ nhiều đạo lý của quyền tu nhất mạch, dựa trên cơ sở trực quyền, hoành quyền,... vân vân mà tạo ra vô số t·ấn c·ông, phòng thủ cùng phá thủ, phản công quyền kỹ.

Kết hợp với biến dị linh lực của Uông Mãnh, Huyền Thiên Quyền Pháp so với một số cấp thấp pháp quyết mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Không chỉ vậy, Huyền Thiên Kinh không giống cấp thấp tu luyện pháp môn khác như Trường Xuân Công, Lưu Nham Quyết,... vân vân mà được sắp xếp vào đỉnh giai công pháp, tu luyện giả linh lực trong cơ thể vô cùng tinh thuần, pháp thuật thả ra so người khác cường đại, lượng linh khí trong cơ thể cũng so người khác nhiều hơn không ít, đối với đấu pháp vô cùng hữu ích.

Đáng tiếc là đồ vật lấy được nhờ Bát Hoang Chi Thư hắn không được tiết lộ ra ngoài dù chỉ là nửa điểm, nếu không sẽ chịu Bát Hoang Chi Thư phế đi một thân tu vi, từ đó chỉ có thể làm người bình thường, Bát Hoang Chi Thư cũng từ thức hải hắn tiêu thất, nếu không thì hắn cũng có ý định truyền thụ Huyền Thiên Kinh cho Đông Phương Mộng cùng Hàn Lập.



Sau một lúc, Uông Mãnh đặt chén trà xuống, tập trung tu luyện Huyền Thiên Kinh.

-----------------------------

Không lâu sau đó, cũng không biết Mặc đại phu dùng biện pháp gì khiến cao tầng Thất Huyền Môn đồng ý vì lão xây hai gian phòng luyện công. Căn phòng hoàn toàn được chế thành bằng đá hoa cương, cửa phòng càng là dùng nguyên một phiến đá lớn màu xanh tạo ra, người bình thường muốn từ ngoài cường ngạnh xông vào, không cầm khai sơn cự phủ chặt chém vài canh giờ thì cũng mơ tưởng đạt được mục đích.

Tĩnh thất luyện công dạng này trong Thất Huyền Môn cũng chỉ có thân phận địa vị môn chủ, phó môn chủ, trưởng lão cùng đường chủ mới có tư cách sử dụng, còn lại liền đến ngay cả Thất Tuyệt Đường hạch tâm đệ tử cũng không thể tùy tiện nắm giữ.

Loại thạch thất này chuyên môn tạo dựng cho những người sở hữu nội công thâm hậu, phòng ngừa bọn hắn luyện công sẽ bị ngoại lai nhân tố q·uấy n·hiễu, tránh tẩu hỏa nhập ma.

Hai căn luyện công thạch thất vừa hoàn thành, Mặc đại phu chỉ định giao cho Uông Mãnh cùng Hàn Lập hai người sử dụng, còn Đông Phương Mộng đang ở chỗ nào thì ở yên chỗ đấy, nhưng khi lão vừa dứt lời, Uông Mãnh ngang nhiên dám cùng lão đối cứng, hai người giao thủ hơn chục chiêu, nhất thời nửa khắc Mặc đại phu cũng vô pháp khống chế đối phương.

Tuy là Mặc đại phu chưa hề sử xuất toàn lực nhưng lão cũng cảm nhận được Uông Mãnh khó chơi, khi đó lão còn là vô cùng kinh ngạc. Tuy sớm đã nhìn ra Uông Mãnh bất phàm nhưng Mặc đại phu cũng không thể ngờ thực lực của hắn lại cường đại như vậy, đành phải đồng ý để Đông Phương Mộng cùng Uông Mãnh một chỗ, để cho hắn chú tâm tu luyện.

Lúc đó, vì bảo hộ an nguy của Đông Phương Mộng, Uông Mãnh cũng không tiếc hiển lộ một chút thực lực để Mặc đại phu đồng ý cho Đông Phương Mộng đi theo hắn, hắn cũng không có ưa thích để lộ điểm yếu ra ngoài cho người khác nắm.

Từ khi trở thành đệ tử chính thức của Mặc đại phu, lão mỗi ngày đều cho Uông Mãnh cùng Hàn Lập sử dụng mấy loại dược vật, còn đem một chút không biết tên dược thảo nấu thành nước cho bọn hắn ngâm thân thể. Mặc dù không nhận thức được tên cùng công dụng của những dược vật này, nhưng là mỗi khi Mặc đại phu cho hai người bọn hắn phục dụng, trên gương mặt lạnh lùng của lão xuất hiện thái độ vô cùng tiếc nuối cũng đủ để thấy trình độ trân quý của chúng.

Mà cũng tại ngay hôm sau của ngày khảo tra tiến độ tu luyện, Mặc đại phu đã triệu tập ba người đến đại sảnh, truyền thụ toàn bộ khẩu quyết Trường Xuân Công cho bọn hắn, hiện tại Đông Phương Mộng cũng đã đạt tới tầng thứ hai đỉnh phong, Hàn Lập thì kém một chút, vừa vặn đột phá tầng một, mà Uông Mãnh lúc này tu luyện Huyền Thiên Kinh đã đạt tới Luyện Khí tầng ba, chỉ cần đột phá thêm một tầng hắn liền bước vào Luyện Khí trung kỳ, thực lực kéo ra một khoảng lớn.

Nếu như không dựa vào dược vật của Mặc đại phu, Hàn Lập đúng là muốn bị Uông Mãnh cùng Đông Phương Mộng bỏ lại xa xa về tại phía sau. Chỉ có điều tại lúc Hàn Lập đột phá, có mấy cái kinh mạch kém chút vỡ tan khiến hắn thụ một điểm nội thương, không tính nặng cũng không tính nhẹ. May mắn có Mặc đại phu y thuật cao minh, kinh mạch bị tổn thương không quá nghiêm trọng, lại thêm cam lòng sử dụng dược vật trân quý mới không xuất hiện di chứng về sau.

Nhưng là Hàn Lập sau khi b·ị t·hương, Mặc đại phu biểu hiện so Hàn Lập chính hắn còn muốn khẩn trương, tại trong toàn bộ quá trình trị liệu lão đều đứng ngồi không yên, sau khi nhìn đến thương thế cuối cùng chuyển biến tốt đẹp, Mặc đại phu mới thở dài ra một hơi.



Loại biểu hiện này của Mặc đại phu vượt xa khỏi phạm vi tình cảm sư đồ phổ thông, khiến Hàn Lập cảm thấy có chút bất an. Nếu không phải Hàn gia ngoại trừ Hàn Lập tam thúc liền không có ai đi ra mảnh đất nghèo nàn kia, Hàn Lập thậm chí đều cho là Mặc đại phu cùng hắn có quan hệ thân thích.

Những ngày qua, biểu hiện của Mặc đại phu đối với Uông Mãnh cùng Hàn Lập so với trước kia thế nhưng là khác một trời một vực, về phương diện y thuật lão đều không giữ lại mà toàn bộ truyền thụ cho bọn hắn, đồng thời nắm tay chỉ bảo. Bọn hắn tại y thuật nổi lên nghi vấn, Mặc đại phu cũng nhất định trả lời, bao bọn hắn hài lòng, hơn nữa còn cho phép bọn hắn tùy ý lật xem toàn bộ sách về y thuật trong nhà.

Một ngày này, Uông Mãnh cùng Đông Phương Mộng đang tại một cái thần bí địa phương tu luyện. Đây là nơi mà Uông Mãnh phát hiện trong một lần cùng Đông Phương Mộng trèo l·ên đ·ỉnh Thải Hà Sơn ngắm ngũ thải lạc nhật kỳ diệu mỹ cảnh mà phát hiện, nơi đây là ở dưới chân một thác nước, xung quanh được phủ kín bởi cây cối rậm rạp, đến ngay cả đường vào cũng vô cùng khó đi, nhưng bất ngờ là không gian bên trong vô cùng rộng rãi, rất phù hợp trở thành luyện công chi địa.

Thiên địa linh khí tại đây so với Thần Thủ Cốc không kém bao nhiêu, thậm chí còn nồng đậm hơn một chút, linh khí mộc thuộc tính so với cái khác thuộc tính cũng nồng đậm hơn một điểm, Đông Phương Mộng chính là ngồi tại một bên tu luyện Trường Xuân Công, còn Uông Mãnh ngay tại khổ luyện Huyền Thiên Quyền Pháp.

Đột nhiên, Đông Phương Mộng dừng tu luyện, nhìn sắc trời một cái rồi quay sang Uông Mãnh, nói:

"Mãnh ca, thời điểm cũng không còn sớm, chúng ta nên trở lại Thần Thủ Cốc để tránh Mặc đại phu hoài nghi."

"Được rồi, chúng ta hiện tại liền trở về."

Uông Mãnh cũng ngừng việc tu luyện Huyền Thiên Quyền, tiến lại gần Đông Phương Mộng, cõng nàng trở về Thần Thủ Cốc.

Vừa về đến đã thấy Hàn Lập bộ dáng kỳ quái đứng ở trước cửa phòng hắn, trên tay còn cầm theo một cái bình nhỏ, vừa thấy hắn cùng Đông Phương Mộng trở về, Hàn Lập liền tập tễnh đi tới:

"Mãnh ca, ngươi cuối cùng cũng trở về."

Tiếp đó, Hàn Lập đưa tiểu bình lên cho Uông Mãnh xem xét.

"Trước kia ta tại hậu sơn đi dạo, vậy mà đá phải vật này, hại ta chân đau vô cùng dữ dội, sau đó ta liền đem nó mang về nhà muốn mở ra xem, nhưng là làm cách nào cũng không thể mở được nắp, Mãnh ca, ngươi có thể mở nó ra đượckhông?"

"A"

Uông Mãnh kinh ngạc nhìn lấy tiểu bình. Tiểu bình mang thanh lục màu sắc, trên thân những chi tiết được khắc họa nhìn hết sức đẹp mắt.

"Đây không lẽ là Chưởng Thiên Bình, chí bảo của Hàn Lập mà đến ngay cả Chân Tiên cũng mơ ước?"