Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 918: Nghi hoặc




Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

"Lệ đạo hữu, ngươi không biết Đại Khư? Đại Khư này chính là một khu vực đặc thù nhất trong Tích Lân Không Cảnh, là một chỗ cất giấu đại lượng bảo tàng bí ẩn trong truyền thuyết. Nghe nói Huyền Khôi hai thành đã tự mình tìm kiếm không biết bao nhiêu năm, không nghĩ tới hôm nay vậy mà lại xuất hiện." Cốt Thiên Tầm hiển nhiên cũng hết sức kinh ngạc, truyền âm trả lời.

Hàn Lập ở một bên nghe vậy, ánh mắt vẫn không nhịn được nhìn Thạch Xuyên Không một cái.

"Lần này đường xá xa xôi, hung hiểm khó dò, nếu có người tâm niệm không vững, hiện tại vẫn có thể rời khỏi. Một khi đã ra khỏi thành, sẽ không được dao động tinh thần nữa, nếu không liền theo quy tắc phản bội chạy trốn luận xử." Ánh mắt Ách Quái quét qua đám người, mở miệng nói ra.

Những người dưới đài, cơ hồ tất cả đều một bộ dạng quyết đi, không có một người nào rời khỏi.

"Rất tốt, xem ra chư vị đều là người có tâm trí kiên nghị, chuyến này tất nhiên sẽ có thu hoạch lớn. Trước khi lên đường, ta còn có một chuyện nhắc nhở chư vị, Khôi Thành mặc dù tạm thời liên thủ với chúng ta, nhưng tâm phòng bị tuyệt đối không thể thiếu, hi vọng chư vị có thể đoàn kết nhất trí, hết sức hợp tác, đồng mưu bí bảo." Ách Quái cao giọng nói ra.

"Cẩn tuân dụ lệnh thành chủ." Đám người nghe vậy, cùng hô to.

Ước chừng một lúc lâu sau, cổng chính tò vò cao lớn Huyền thành từ từ mở ra, một đội ngũ do mười mấy đầu Lân thú to lớn tạo thành, chậm rãi xuyên qua cổng tò vò, đi ra ngoài thành.

Lân thú cầm đầu cao hơn trăm trượng, đầu như con người, thân thể lại giống như Cự Ngạc (cá sấu), trên lưng chở một tòa thạch điện màu đen, trên cửa khắc hoa, lại tô điểm tinh cốt, nhìn có chút hoa mỹ, chính là tòa hành cung của Ách Quái.

Theo sát phía sau là mười mấy đầu Ô Lân Tượng to lớn, trên lưng đồng dạng chở từng tòa thạch điện màu đen, chỉ là tạo hình ngắn gọn, giản dị tự nhiên, không thể nào so sánh với toà của Ách Quái.

Trong đội ngũ, Thần Dương mang theo Giải Đạo Nhân độc chiếm một tòa thạch điện, ba người Hàn Lập thì dùng chung một tòa.

Diện tích trong thạch điện không nhỏ, ba người bọn họ đều chiếm một gian phòng ốc, nhưng vẫn còn rộng rãi.

Lúc đội ngũ ra khỏi thành, Hàn Lập cũng không vội vã về trong điện nghỉ ngơi, mà là đi ra ngoài điện, đứng trên lưng Ô Lân Tượng đưa mắt nhìn ra xa, chỉ là tầm mắt của hắn không thể nào nhìn quá xa được, do trước mắt bị chắn ngang bởi tòa Trọng Huyền sơn mạch to lớn kia.

Qua ước chừng một khắc đồng hồ, toàn bộ đội ngũ vượt qua một khe núi trong dãy núi, lúc này ánh mắt rốt cuộc trở nên trống trải hơn.

Hàn Lập ở trên cao nhìn xuống, liếc nhìn lại, không khỏi nhẹ "A" một tiếng.

Chỉ thấy một bên sườn núi khác đang nằm sấp mười mấy đầu Ô Lân Tượng, từng con khoác lân giáp, ngực khảm thú hạch, bên miệng nhô ra hai cây trường mâu sắc bén, toàn thân trên dưới nhìn âm u đầy tử khí, không có nửa điểm sinh cơ.

"Tất cả đều là khôi lỗi..." Hàn Lập trầm ngâm nói.

Đúng lúc này, trên đỉnh đầu bỗng nhiên có một bóng người bay lượn đến, lơ lửng phía trước mọi người.

Trong lòng Hàn Lập hơi động, ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy đó là một thanh niên tuấn mỹ, phía sau lưng đeo hai cây đoản kích làm bằng xương giao nhau, trên người mặc một bộ áo giáp màu đen, chân đạp hư không, lơ lửng trên không trung cao trăm trượng.

Trong Tích Lân Không Cảnh linh lực ma khí hoàn toàn không có, không cách nào ngự không phi hành, người này lại có thể đứng lơ lửng giữa không trung, lập tức làm bên Huyền Thành rối loạn tưng bừng, không ít người đều nhao nhao đi ra thạch điện nhìn xem.

Bất quá mấy vị thành chủ, lại không có bất cứ động tĩnh nào.

Chu Tử Thanh và ca ca cùng đứng một chỗ, một mặt si mê nhìn tên thanh niên kia, nhỏ giọng thầm thì nói: "Tiểu ca thật tuấn tú a..."

"Nói bậy bạ gì đó, đó là địch nhân Huyền Thành chúng ta đấy." Lông mày Chu Tử Nguyên nhíu chặt, cốc đầu nàng một cái, nhắc nhở.

"Biết rồi..." Chu Tử Thanh nhẹ gật đầu, cũng không dám đùa giỡn nữa, nói nghiêm túc.

Hàn Lập nhìn thanh niên tuấn mỹ một mặt ôn hòa ý cười kia, trong lòng luôn cảm thấy có chút gì đó không đúng.

Ánh mắt của hắn nhìn lên, một đường nhìn về phía tầng mây trên bầu trời, mới phát hiện đám mây trên đỉnh đầu thanh niên kia rõ ràng hơi tối, có chút không thích hợp.

"Chư vị thành chủ Huyền thành cùng đồng đạo, Sa Tâm đại nhân muốn ta đến đây thông báo một tiếng, vì để tránh gây nên hiểu lầm cùng xung đột không cần thiết, đội ngũ hai thành chúng ta cùng đi, nhưng trên đường một trước một sau cách xa nhau một khoảng." Lúc này, thanh niên tuấn mỹ kia bỗng nhiên mở miệng nói ra.

Thanh âm của gã đúng là xen vào giữa nam nhân và nữ nhân, hết sức êm tai dễ nghe.

Huyền Thành bên này trầm mặc một lát, sau đó Chu Tử Nguyên tựa như nhận được chỉ lệnh, mở miệng nói: "Thỉnh cầu trở về thông báo một tiếng, Ách Quái đại nhân chúng ta cũng có ý này."

Thanh niên tuấn mỹ kia thấy thế, ánh mắt rơi vào trên thân Chu Tử Nguyên, mỉm cười, ôm quyền, quay người rời đi.

Lúc này, Hàn Lập mới nhìn đến, chỗ sâu tầng mây trên bầu trời, có một bóng hình màu đen di động theo, hướng về đội ngũ Khôi Thành bên kia, lúc này mới hiển lộ ra chân thân, lại là một đầu Dực Lân Điểu to lớn.

Ngay ngực con điểu này đồng dạng có khảm thú hạch, toàn thân tràn đầy tử khí, nhìn tựa hồ cũng là khôi lỗi, được tên thanh niên tuấn mỹ kia khống chế, dùng một loại sợi huyền ti nào đó mắt thường khó thấy, mang theo gã ngự không mà đi.

Không bao lâu, chỉ nghe trong đội ngũ Khôi Thành phía trước truyền đến một tiếng kèn rõ to, những Lân thú khôi lỗi nằm ở trên sườn núi kia bắt đầu từng đầu đứng thẳng lên, chậm rãi tiến lên phía trước.

Khoảng cách hai bên được khoảng mấy trăm trượng, nhân mã Huyền Thành cũng bắt đầu hành động, đi theo đội ngũ Khôi Thành dẫn đường phía trước.

Trời cao mây rộng, cảnh tượng trên mặt đất nhìn không sót thứ gì, trước mắt đều là một mảnh hoang vu.

Hàn Lập nhìn một lát, liền cảm giác có chút nhàm chán, liền quay trở về gian phòng của mình, ngồi xếp bằng điều tức.

...

Trong đêm.

Hàn Lập từ trong điều tức nhập định hồi tỉnh lại, ra gian phòng, đi tới thạch điện bên ngoài.

Dưới một mảnh ánh trăng thanh minh, thân hình hắn nhảy lên, từ trên lưng Ô Lân Tượng nhảy lên một cái, rơi vào trên lưng một đầu Ô Lân Tượng khác phía trước, cất bước đi vào thạch điện phía trước.

Không đợi hắn mở miệng, trong điện đã vang lên thanh âm Thần Dương: "Lệ đạo hữu, ta biết ngươi sẽ tới, chờ ngươi đã lâu..."

Hàn Lập nghe vậy, trực tiếp đẩy thẳng đại môn thạch điện đi vào.

Tiến vào đại điện, Hàn Lập liền thấy Giải Đạo Nhân đang khoanh tay đứng ở cạnh cửa, thấy hắn tiến đến, liền dẫn hắn đi vào trước cửa một gian phòng.

Trong lúc đó, trên mặt Giải Đạo Nhân không có bao nhiêu biểu lộ, cũng không có dư thừa hơi nói chuyện với Hàn Lập.

Hàn Lập đã tập mãi thành thói quen đối với chuyện này, đẩy cửa phòng ra đi vào.

"Mời ngồi." Thần Dương tiến lên đón, nói với Hàn Lập.

"Thần đạo hữu, hôm nay..." Hàn Lập vừa mới mở miệng, liền bị Thần Dương nhẹ nhàng khoát tay ngăn lại.

"Lệ đạo hữu, bây giờ Thạch Không đạo hữu, chỉ sợ ngươi cũng đã biết, đã không phải là cùng một người nữa..." Thần Dương thở dài một tiếng, nói ra.

"Đến cùng là xảy ra chuyện gì?" Hàn Lập nhíu mày lại, hỏi.

"Cái này... Năm đó Đỗ Thanh Dương đưa Thạch Không đạo hữu đến Huyền Thành, vốn chuyển đi rất bí ẩn, ta cũng qua hồi lâu mới biết, ở trong đó có chuyện gì, ta căn bản không rõ. Lần này cũng là lần thứ nhất tại Huyền Thành nhìn thấy, hắn cho ta cảm giác thật giống như... Một bộ khôi lỗi." Thần Dương có chút chần chờ nói.

Hàn Lập nghe nói lời ấy, thần sắc hơi đổi, lông mày càng nhíu chặt hơn.

"Bất quá lại có chút khác biệt, cụ thể là cảm giác gì, ta cũng không rõ. Tóm lại, hiện tại thời gian này, ngươi muốn tiếp cận hắn cũng không phải là cử chỉ sáng suốt." Thần Dương bỗng nói thêm.

"Ta nếu muốn hành động thiếu suy nghĩ, giờ phút này sẽ không tới tìm ngươi." Thần sắc Hàn Lập hơi buông lỏng, chậm rãi nói ra.

Trên mặt hắn nhìn như bình tĩnh, trong lòng lại một đống hoài nghi.

Năm đó trước khi tiến vào Tích Lân Không Cảnh, Tam hoàng tử Thạch Phá Không từng cho mỗi người bọn họ một bộ ngọc quyết màu lá cây, cái đó có thể xác định vị trí ấn ký bọn hắn, là thứ bọn hắn dựa vào để thoát thân khỏi Tích Lân Không Cảnh.

Trước đó hắn mấy lần gặp nạn, cũng chưa từng sử dụng tới vật này, là bởi vì hắn chưa tìm được Tử Linh, không muốn liền như vậy phí công nhọc sức, nhưng Thạch Xuyên Không lại vì cái gì mà không sử dụng?

Nếu thật đã đến mức bị xóa đi thần trí, chế thành khôi lỗi, vì sao gã không dùng vật này? Bạch ngọc sách. Hàn Lập không tin với thực lực của gã, ngay cả cơ hội dùng vật này cũng không có?

"Đúng thế, Lệ đạo hữu luôn luôn suy nghĩ chu toàn, sao là người lỗ mãng chứ." Thần Dương cười nói.

"Ta bên này không tiện dò xét, vậy chuyện này liền nhờ Thần đạo hữu hao tổn tâm trí rồi." Hàn Lập nghe vậy, lập tức nói ra.

"Lệ đạo hữu yên tâm, việc này ta chắc chắn lưu tâm, phàm thám thính được bất kỳ tin tức gì, ta đều sẽ thông báo cho ngươi." Thần sắc Thần Dương nghiêm lại, trịnh trọng nói.

"Đa tạ." Hàn Lập ôm quyền nói ra.

"Không cần đa lễ. Lần này đi Đại Khư đường xá xa xôi, phía trước còn không biết tình trạng như thế nào, Lệ huynh cần hảo hảo tĩnh dưỡng, phối hợp tác chiến là được..." Thần Dương khoát khoát tay, cảm khái nói.

Hai người nói chuyện với nhau một lát, sau đó Hàn Lập liền cáo từ một tiếng rời đi.

Trở lại gian phòng của mình, hắn tĩnh tọa tự định giá một lát, thu hồi tạp niệm, chậm rãi nhắm hai mắt lại, bắt đầu yên lặng tu luyện Thiên Sát Trấn Ngục Công.

...

Thời gian nhoáng một cái, đã hơn một tháng.

Hai đội ngũ Lân thú một trước một sau, cách xa nhau ngàn trượng, chậm rãi xuyên qua một khe núi hẹp dài.

Lúc đội ngũ phía trước còn chưa kịp ra khỏi khe núi, đội ngũ phía sau mới vừa vặn tiến vào bên trong, trên bầu trời bỗng nhiên vang lên một tiếng thú kêu rung trời, một đầu Song Đầu Lân Chuẩn to lớn vô cùng từ trên cao bay lượn qua.

Thân hình nó to lớn, bên ngoài thân bao trùm dày đặc vảy đen, lúc hai cánh vỗ, tựa như mây đen giữa trời, ở phía dưới in ra một cái bóng màu đen to lớn, cơ hồ che đậy toàn bộ khe núi.

Chỉ là lúc nó bay lượn qua, hai cánh bỗng nhiên vỗ mạnh một cái, liền có hai đạo khí lưu màu trắng mắt thường có thể thấy được tuôn xuống, đột nhiên đánh vào hai bên vách núi đá.

Hai tiếng "Ầm ầm" truyền đến, hai bên vách núi sụp đổ ầm ầm, khói bụi cuồn cuộn bay lên đầy trời.

Lân thú ở phía dưới đi phía sau chấn kinh, nhao nhao lui lại, thối lui ra khỏi khe núi, còn Lân thú khôi lỗi phía trước vẫn không nhanh không chậm vượt qua khe núi phía trước.

Hàn Lập vốn đang tĩnh tọa tu luyện trong phòng, phát giác được động tĩnh, lúc vọt ra đúng lúc nhìn thấy tảng đá to lớn phía trước đang lăn xuống, rất nhanh liền lấp kín toàn bộ khe núi.

Bụi đất bay đầy trời che khuất bầu trời, khiến cho ánh mắt mọi người không cách nào thấy rõ.

Đám người Huyền Thành bên này nhao nhao lướt ra, đứng trên lưng Ô Lân Tượng, nhìn quanh phía trước.

Đúng lúc này, trong khe núi phía trước chợt bộc phát ra một trận bạch quang loá mắt, một cỗ lực lượng tinh thần cường đại từ đó xông ra, hóa thành một mảnh sóng ánh sáng hình cung, từ chỗ khe núi vọt mạnh lên phía không trung.

"Ầm" một tiếng vang thật lớn!

Mảng lớn nham thạch đất cát bay tung toé, giống như núi lửa phun trào tràn vào không trung, hóa thành một trận mưa cát đá, vẩy xuống tứ phương.

Một cỗ khí lưu cường đại hình xoắn ốc cũng hiện lên, từ trong khe núi tuôn trào ra, đẩy lớp nham thạch đất cát chồng chất ra, làm khe núi hẹp dài vốn bị ngăn chặn, một lần nữa được quán thông.