Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1215: Di đồ




Vào một sáng sớm mấy tháng sau.

Ánh nắng mặt trời còn chưa quá đỉnh tường. Trong Cửu Nguyên thành, cuộc sống mọi người đều rất huyên náo, khắp nơi trên đường phố đều có người đi lại.

So với cảnh tượng vội vàng, người người chen chúc của ngày trước, trong thành hôm nay bất kể người đi đường ở nơi nào, tất cả đều có dáng vẻ rảnh rỗi, túm năm tụm ba một chỗ nói chuyện với nhau, hoặc đứng lẻ tẻ gần ven đường.

Khuôn mặt những người này đều mang theo vẻ chờ đợi, thỉnh thoảng nhìn về phía không trung, hình như đang chờ đợi điều gì.

Trong đoàn người, một thiếu niên áo trắng, tướng mạo anh tuấn đang xuyên thẳng qua đám đông, chậm rãi đi vào phía trong thành, hai tai lắng nghe những người xung quanh bàn luận.

Hắn không phải ai khác, chính là Hàn Lập dùng mặt nạ màu đen của Luân Hồi điện, thay đổi dung mạo khí tức.

Một lão già áo nâu nói: "Nghe nói lần này có tiên sứ từ Trung Thổ Tiên Vực tới, kiểu cách cực kỳ, không những tiền hô hậu ủng, tùy tùng vô số, mà ngay cả cung chủ Kim Nguyên Tiên Cung chúng ta cũng đi cùng, trên đường đi sẽ thu hút mọi ánh nhìn."

Một tên nam tử trung niên quần áo hoa mỹ khác nói: "Dù sao cũng là tiên sứ truyền lệnh của Thiên Đình, thân phận không thể đánh đồng được. Nếu không, sao đáng để quan chủ Cửu Nguyên Quan Thuần Quân chân nhân tự mình nghênh đón chứ? Lại nói, lần này người đó đến để đưa 'Bồ Đề lệnh', đây chính là bảo vật bao nhiêu tu sĩ Đại La nhìn vào đều đỏ mắt, có ai là không thèm muốn chứ? Có ai không xem người ta như tổ tông nhà mình mà cung phụng?"

"Đây là bằng chứng tham gia Bồ Đề yến, ai mà chẳng muốn?" Lại có một người không ngớt hâm mộ nói.

Hàn Lập chỉ nghe, không mở miệng nói, cũng không dừng lại, đi thẳng một đường đến chỗ cuối.

"Ồ. . . Đến rồi!" Đúng lúc đó, một tiếng kinh hô vang lên.

Đường lớn lập tức xôn xao một hồi, tất cả mọi người ngừng nói chuyện với nhau, ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Tên thiếu niên áo trắng kia cũng dừng lại, đứng ở ngã rẽ cuối phố, ngửa đầu nhìn về phía không trung trên đỉnh tường thành.

Hắn thấy bên đó như mặt trời mới lên, lại như ánh sáng của bầu trời chợt trút xuống, một vùng kim quang lóa mắt sáng lên.

Hào quang phát tán ra, giống như bảo quang Phật gia. Xung quanh ánh lên một dải cầu vồng bay lượn. Trên màn trời cao hơn lại có hào quang vạn trượng, tụ hội những áng mây ngũ sắc lớn.

Chờ trong chốc lát, cả đám người ngửa nhìn đến cứng cổ, hai mắt hơi khô, nhưng vẫn không thấy bóng người xuất hiện.

Lúc có người định lên tiếng oán trách, một hồi tiên nhạc phạm âm bỗng vang lên giữa không trung. Ngay sau đó, hào quang màu sắc rực rỡ bất chợt từ ngoài thành tràn vào, trực tiếp vượt qua đỉnh tường thành, kéo dài vào trong nội thành.

Cấm chế pháp trận thủ thành chủ động mở ra một thông đạo rộng chừng trăm trượng. Hào quang kia vừa vặn phóng qua.

Ánh mắt Hàn Lập chăm chú, hào quang màu sắc rực rỡ kia ngưng tụ thành một con đường lớn, trên đó hiện ra những hư ảnh hoa sen ngũ sắc, mơ hồ tỏa ra hương thơm ngào ngạt, dường như bao phủ toàn bộ thành trì.

"Ầm ầm "

Từng đợt sấm sét vang rền truyền tới, trên con đường ngũ sắc rực rỡ giữa bầu trời, tám Kim Giáp Kỳ Lân đạp bốn vó băng băng tới. Toàn thân chúng tỏa ra áng sáng vàng óng, tiếng chân bước như tiếng kinh lôi.

Chúng kéo theo sau một loan giá to lớn, tạo hình khoa trương. Trên đó chạm trổ rường cột, nạm châu khảm ngọc, nhìn như một tòa lầu các ánh vàng, cực kỳ hoa lệ.

Đằng sau loan giá còn có một đoàn nhân mã rất dài. Chính giữa hình thành đội ngũ kỵ binh giáp vàng, còn có tiên gia tu sĩ giơ cao pháp bảo, số lượng mặc dù không bằng so với thiên hạ đồn quá lên trước đó, nhưng cũng mười phần như vậy.

Trước loan giá có một lan can bạch ngọc, đứng sau lan can có một vị đầu đội mũ quan màu vàng, người mang phục sức thiên quan, khuôn mặt ngay ngắn, dung mạo dài nhỏ, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng, thần sắc khuôn mặt đầy sự cao ngạo.

Hàn Lập chỉ liếc qua liền cảm thấy thần sắc người này làm cho người ta không thích. Hắn định cứ như vậy quay người rời đi, nhưng khi ánh mắt hắn nhìn vào hai người sau lưng người kia, thần sắc không khỏi hơi đổi.

Trong hai người đó, một người là một nam tử dáng người bình thường, dung mạo phổ thông, thần tình trên mặt cũng khá bình hòa. Nhìn dáng vẻ bình bình vô thường đó, nếu không phải y đứng ở vị trí trên kia, lại mặc trên người sắc phục tiên cung, rất khó để người khác nghĩ y là cung chủ Đại Kim Nguyên Tiên Vực Lục Xuyên Phong.

Còn đứng bên cạnh y là một nữ tử váy đỏ, rực rỡ hơn rất nhiều. Nữ tử này không chỉ dung mạo tuyệt mỹ, dáng người lại càng thướt tha mềm mại, trong chốc lát đã thu hút hơn phân nửa ánh mắt của người trong thành.

Hàn Lập nhíu mày, có chút ngạc nhiên: "Xích Mộng, sao lại là ả?"

Trong khi hắn còn đang kinh ngạc, trên không trung của thành sáng lên hào quang. Bóng dáng mười mấy người cuốn theo, hạ xuống con đường đầy hoa ảnh ngũ sắc.

So với chiến đội của tiên sứ, những người này tỏ vẻ bình thản hơn rất nhiều. Khi đám người này vừa xuất hiện, toàn bộ Cửu Nguyên thành như thể sôi lên, tiếng reo hò vang lên như núi kêu biển gầm khắp nơi.

Hàn Lập chăm chú nhìn người cầm đầu. Người này mặc đạo bào màu xanh sẫm, đầu đội Liên Hoa Bảo Quan, khuôn mặt đúng quy chuẩn chữ quốc (国), ngũ quan cũng không sáng sủa nhưng mặt mày lại tỏa sáng, dáng người đĩnh đạc, dung nhan đẹp đẽ.

Không cần đoán nhiều, Hàn Lập cũng biết, người này quá nửa chính là quan chủ Cửu Nguyên quan Thuần Quân chân nhân.

Đứng sát phía sau y có hai đạo nhân, một người trong đó thân hình gầy gò, xương gò má nhô cao, dưới cằm có chòm râu dê, đôi mắt trong trẻo vô cùng. Y mặc một bộ đạo bào xám trắng đã cũ, khí tức trên thân đặc biệt rất khó diễn tả, nhìn rất có phong phạm ngoại thế cao nhân.

Còn người kia nhìn chỉ khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn khôi ngô. Người này mặc một đạo bào màu tím vô cùng lộng lẫy, đinh đầu chỉ búi một búi tóc chứ không đeo bất cứ loại bảo quan đạo gia nào. Trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, vẻ mặt y không biến hoá chút nào, nhìn như một pho tượng Thiên Vương.

Hai người này có thể đi sau lưng Thuần Quân chân nhân, thân phận dĩ nhiên cũng không khó đoán, hơn phân nửa chính là hai vị phó quan chủ Cửu Nguyên quan.

Đối với hai người này, Hàn Lập cũng không biết nhiều, chỉ biết lão giả đạo bào xám trắng kia đạo hiệu là Dương Quân Tử, còn nam tử trung niên đạo bào màu tím thì được gọi là Lôi Quân chân nhân.

Phía sau hai người này có hơn chục người đang đứng, thần sắc kính cẩn.

Nhìn những người kia, Hàn Lập liền thấy một khuôn mặt quen thuộc, chính là vị Diệu Pháp Tiên Tôn lúc trước từng truy bắt hắn.

Lúc này, sự chú ý của Diệu Pháp đã bỏ qua vị tiên sứ kia, nhìn thằng Xích Mộng ở phía sau. Xích Mộng kia cũng không chịu kém hơn, nhìn lại chằm chằm, ánh mắt hai người va chạm nhau cơ hồ tóe lửa.

Hiển nhiên, bởi chuyện lần trước đuổi bắt Hàn Lập, hai người đã hoàn toàn kết thành hận thù.

"Phượng Thiên tiên sứ đại giá quang lâm, Cửu Nguyên quan không tiếp đón từ xa." Thuần Quân chân nhân cao giọng nói.

"Thuần Quân chân nhân khách khí."

. . .

Hàn Lập thấy hai bên bắt đầu trò chuyện với nhau thì không có hứng thú xem tiếp. Hắn một đường chen qua đám đông đang ồn ào như núi kêu biển gầm, về thẳng tới khách sạn.

Kết quả, vừa mới về tới sân, hắn liền thấy một thanh niên nam tử thân hình cao lớn, cùng với một nữ tử trẻ tuổi mặc trang phục trắng, đầu đội mũ rộng vành đang đứng ở cửa tiểu viện, hình như đang đợi hắn.

Nhìn thấy hai người, Hàn Lập khẽ nhăn mày, không nói gì.

Nữ tử đội mũ rộng vành kia bỗng nở nụ cười xinh đẹp nói: "Long Ngũ đạo hữu, không mời chúng ta vào uống chén trà sao?"

"Ngươi là Giao Tam đạo hữu?" Hàn Lập hỏi dò.

Nữ tử đội mũ rộng vành đáp: "Tiên sứ Thiên Đình đã đến, ta cũng nên nói cho ngươi nội dung nhiệm vụ lần này."

"Mời vào."

Hàn Lập không chần chờ nữa, hắn đi tới phía trước, vung tay lên, mở cấm chế cửa viện, đón hai người vào.

Ba người vào trong nhà, ngồi xuống quanh bàn.

Hàn Lập luôn chú ý tới tên thanh niên nam tử cao lớn kia. Sau khi hắn tiến vào tiểu viện, ánh mắt vẫn nhìn vào người kia, nhìn thẳng từ trên xuống dưới, không chút kiêng kỵ.

Trong lòng nghi hoặc, Hàn Lập hỏi: "Giao Tam đạo hữu, xin hỏi vị này là ai?"

"Đây là một trong mấy vị Phó điện chủ của Luân Hồi điện chúng ta, Vũ Dương đạo hữu." Giao Tam giải thích.

Hàn Lập nghe qua cái tên này, thần sắc không khỏi hơi đổi.

Thanh niên nam tử đang một mực trầm mặc kia, mở miệng nói: "Xem ra, quả nhiên là ngươi biết ta."

"Năm đó, ở trong di tích Chân Ngôn môn đã thấy chân dung của ngươi, lại nghe Nhiệt Hỏa đạo hữu nhắc qua."

Vũ Dương nghe vậy, suy nghĩ một hồi, trên mặt đột nhiên hiện ra sự tức giận: "Nhiệt Hỏa. . . Là đệ tử của tên kia sao?"

Hàn Lập liền đáp: "Đạo hữu không cần kích động, Nhiệt Hỏa đạo hữu năm đó không phản loạn đi theo Kỳ Ma Tử, huống hồ gã cũng đã vẫn lạc tại Hôi giới."

Vũ Dương sau khi nghe xong, thần sắc lúc này mới thu lại: "Nghe nha đầu Cửu Chân nói, Kỳ Ma Tử cũng thiếu chút chết trên tay ngươi, đúng vậy không?"

Hàn Lập đã lâu không nghe qua cái tên Cam Cửu Chân này, trong lúc nhất thời không nghĩ tới Giao Tam, chần chờ một lát mới phản ứng, khẽ gật đầu, nói: "May mắn đã đánh bại y, đáng tiếc không thể giết được."

Vũ Dương đột nhiên hỏi: "Nói như vậy, « Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết » thật sự ở trên người ngươi sao?"

Vừa nói vấn đề này ra, không khí trong phòng lập tức hơi căng thẳng.

Hàn Lập đầu tiên nhướng mày, im lặng hồi lâu, sau đó mới mở miệng đáp: "Nếu ngươi muốn? Ta có thể trả cho ngươi."

Vũ Dương nghe câu này, thần sắc hơi đổi, hiển nhiên không ngờ Hàn Lập dứt khoát như vậy, ngược lại còn không dám tin.

Hàn Lập thản nhiên nói tiếp: "Công pháp này vốn là của Chân Ngôn môn, ta chỉ có thể coi là một nửa đệ tử của Di La lão tổ, ngươi mới là y bát chính thống Chân Ngôn môn, trả cho ngươi cũng coi như trả ơn lão tổ truyền pháp."

Vũ Dương nghe xong, đáy mắt hiện lên thần sắc áy náy, im lặng rất lâu, sau đó mới mở miệng nói: "« Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết » này ngươi cất cho kỹ, đừng để nó thất truyền là được."

"Như vậy là sao?"

Vũ Dương cười khổ một tiếng nói: "Năm đó, ngoại trừ phản, còn lại tất cả mấy vị sư huynh đệ đều chết theo, chỉ có một mình ta sống tạm, đã coi như là phản bội sư môn rồi. Huống hồ những năm này một mực để súc sinh Kỳ Ma Tử kia tùy ý tiêu dao, không thể thay sư môn thanh lý môn hộ, có tư cách gì kế thừa Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết chứ?"

Hàn Lập định thuyết phục thêm, Vũ Dương lại khoát tay áo nói ra: "Ý ta đã quyết, ngươi không cần nhiều lời."

Hàn Lập đành phải thôi: "Đã như vậy, công pháp trước để ở chỗ ta, chờ ngày sau ngươi có lòng gây dựng lại Chân Ngôn môn, ta sẽ trả lại cho ngươi."