Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 112: Manh mối tiếp theo




Dịch giả: loki1994

"Những người này tựa hồ đều là tiểu tu sĩ cấp thấp, hoặc là những người có được Linh căn!” Giao Thập Lục nghe vậy, bỗng nhiên nói ra.

"Quả thật như thế! Vậy ý của ngươi là, chúng ta giả trang thành tu sĩ cấp thấp, theo bọn họ truyền tống đi vào?” Giao Cửu truyền âm nói.

“Đúng vậy, dù sao với tu vi của chúng ta, đều là Man Thiên Quá Hải, không biết là sẽ có vấn đề gì khác không?”Hàn Lập trả lời như thế.

“Chỗ Truyền tống đến có lẽ sẽ có quan hệ với Công Thâu Hồng, chúng ta có nên truyền tin cho bọn người Giao Bát?” Giao Thập Lục hơi do dự một chút nói.

“Chúng ta vẫn chỉ là nghĩ cách lẻn vào thôi, thời điểm có phát hiện khác rồi nói cũng được.” Giao Cửu ngữ khí có chút lãnh đạm trả lời.

Dứt lời, Giao Cửu đưa tay lên hai gò má trên trán điểm nhẹ một cái, một cỗ chấn động vô hình lập tức nhộn nhạo từ trên thân.

Khuôn mặt vẫn không có bất kì thay đổi nào, thế nhưng khí tức trên thân nhanh chóng biến hóa, trong chớp mắt đã trở thành trình độ Trúc Cơ trung kỳ.

Hai người Hàn Lập thấy thế, cũng bắt chước làm theo, trước sau đều đem khí tức của bản thân điều chỉnh về Trúc Cơ Kỳ.

Sau đó, ba người tập trung, chờ đợi đạo hồng quang từ dưới chân bay lên.

Qua nửa khắc đồng hồ, chung quanh không ngừng có cột sáng màu đỏ sáng lên, chỉ có điều là từ đầu đến cuối không có sáng lên tại chỗ bọn người Hàn Lập

"Vì sao không có Truyền Tống? Chắc không phải là do ngươi phan đoán sai, có điều “Thiên Tuyến” này là tiến hành tùy ý?" Giao Cửu sắc mặt do dự, nhịn không được truyền âm hỏi.

“Tạm thời đừng gấp gáp, chúng ta nên chờ một chút. Nếu mà “Giáp Tử Thiên Tuyến” chấm dứt mà chúng ta cũng không bị Truyền tống đi, liền sử dụng thần niệm kiểm tra một chút trong phạm vi nhỏ cũng tốt.” Hàn Lập suy nghĩ một chút, trả lời.

Giao Cửu sau khi nghe xong, không nói gì nữa, chỉ là cẩn thận quan sát xung quanh thêm vài lần.

Đúng lúc này, dưới chân của Giao Cửu bỗng nhiên quang mang sáng ngời, một đạo hồng quang bỗng nhiên xuất hiện, bao phủ lấy gã, ánh mắt của những người xung quang trong nháy mắt bỗng chốc đều hướng về gã.

Còn không đợi gã làm ra phản ứng gì, tia sáng kia liền trong nháy mắt thu lại, thân ảnh của gã cũng lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Bên trong đám người xung quanh, lập tức vang lên tiếng nghị luận khen ngợi, trong miệng tất cả mọi người đều tỏ vẻ cực kì hâm mộ nhưng có phảng phất chút tiếc nuối cho bản thân mình.

Nhưng mà, không để cho âm thanh của mọi người xung quanh yên lặng liền lại có hai đạo hồng quang bỗng nhiên sáng lên, chợt lóe lên phía dưới, liền đem theo hai người lúc đầu ở đấy đi rồi.

Hai người này dĩ nhiên chính là Hàn Lập cùng Giao Thập Ngũ.

Hàn Lập chỉ cảm thấy quang ảnh xung quanh xoay tròn một hồi, thân mình trên hư không không thể tự chủ được, đong đưa một chút, liền lại một lần nữa trở về thực tại.

Hắn ngó xung quanh, phát hiện bên cạnh vô số người đang đứng chen lấn với nhau. Đứng cách hắn ở một chỗ không xa chính là Giao Thập Luc, vẻ mặt của y vô cùng nghi hoặc. Còn Giao Cửu thì nhất thời không thể nào nhìn thấy gã được

Chỗ bọn họ đứng lúc này là một chỗ cực kì rộng lớn bên trong một cung điện khổng lồ. Bốn phương tám hướng khắp nơi đều là người, căn bản là không thấy được vách tường của cung điện dưới lòng đất, chỉ có thể ngước lên nhìn đến đỉnh nóc cung điện cùng với xung quang từng cột đá lớn tráng kiện như từng đám cây.

Phía trên tất cả đều treo một đám chậu than thật to, bên trong không biết đang đốt cái gì, không thấy có chút khói nào bay lên, chỉ có ngọn lửa đỏ ngầu không ngừng toán loạn.

Cùng lúc đó, ánh sáng màu đỏ không ngừng sáng lên xung quanh, đợt này nối tiếp đợt kia, pham nhân cùng tu sĩ cấp thấp từng lượt được đưa đến nơi đây.

So với bầu không khí nghiêm túc ở trên quảng trường, nơi đây có chút ầm ĩ. Tất cả mọi người bị Truyền Tống đến đây đều không thể tự kiềm chế mình, sắc mặt tràn đầy hưng phấn, đầu vai rung động, nhón chân lên quan sát xung quanh.

Xung quanh Hàn Lập ngoại trừ mấy tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cùng với Luyện Khí Kỳ ra thì phần còn lại đều là người pham. Đối với việc đột nhiên bị Truyền Tống đến nơi đây, tự nhiên cảm thấy giống như là kỳ tích, nguyên một đám người càng thành kính, không ngừng thấp giọng bắt đầu ngâm tụng khẩn cầu.

Các loại âm thanh dung hợp lẫn nhau, không ngừng vang vọng khắp nơi trong cung điện dưới lòng đất, âm thanh “Ông ông” vang lên không ngừng.

Hàn Lập lắng nghe một chút ít âm thanh, trong nội tâm hắn chẳng biết tại sao lại cảm thấy có chút cảm giác đồng ý áp lực.

Bất quá, loại cảm giác này cũng không tiếp tục lâu, rất nhanh liền biến mất. Mà trong không khí xung quanh có chút đục ngầu, xuất hiện một mùi máu tươi nhàn nhạt, không biến mất.

Hắn khẽ khịt mũi một cái, cúi đầu nhìn thoáng qua lớp đá màu xanh dưới chân, phát hiện thấy một tầng mỏng trên cùng gần như biến thành màu đen, phần còn lại chuyển tiếp sang đỏ nhạt, có vẻ như quanh năm bị máu tươi thấm đẫm, mới tạo thành màu sắc như vậy.

Nhìn cảnh tượng này, trong đầu Hàn Lập không khỏi nhớ tới phát hiện Âm Thổ dưới phiến đá bên dưới địa cung tại thành Hồng Nguyệt ở Lan Châu, lông mày nhin không được liền nhíu lại.

Lúc này, Giao Thập Lục gian nan vượt qua biển người, đến bên cạnh Hàn Lập, hạ thấp giọng hỏi:

"Như thế nào, có phát hiện được gì không?"

“Tựa hồ có chút manh mối, nhưng mà còn không thể xác định được, hay là chúng ta trước tiên đi tìm đạo hữu Giao Cửu rồi nói tiếp.” Hàn Lập lắc đầu nói.

Dứt lời, hắn liền truyền âm cho Giao Cửu, hỏi vị trí của gã.

Sau một hồi truyền âm mới biết được, vị trí Giao Cửu bị truyền tống đi cách chỗ bọn người Hàn Lập không gần, ở vị trí gần trung tâm của cung điện dưới lòng đất này.

Vì vậy, hai người Hàn Lập mặc kệ đám người đang ồn ào tụng niệm bên trong, im lặng di chuyển về trung tâm của cung điện, trên đường di chuyển khiến cho một số người tỏ ý phàn nàn trách cứ.

Càng gần đến trung tâm của cung điện dưới lòng đất, Hàn Lập liền phát hiện bản thân có thể ngửi được mùi huyết tinh càng lúc càng nồng đậm, những phiến đá dưới chân, màu đen càng ngày càng đậm.

Lúc hắn đến gần trung tâm của địa cung, màu sắc trên phiến đá dưới đất đã trở thành gần như là màu tím rồi.

Hàn Lập hơi ngẩng đầu, liền thấy phía trước một pho tượng cao ba trượng đứng trang nghiêm, đúng là Đảo chủ Công Thâu Hồng của Đảo Hồng Nguyệt.

Mà khu vực gần pho tượng, có một bệ đá chu vị mười trượng, cao hơn mặt đất vài phần, phía trên trống rỗng. Chỉ thấy đứng gần đấy là một đại hán cường tráng nhưng không cao cho lắm (đại hán lùn).

Đại hán mặc một bộ trường bào màu tím, chỗ ngực thêu một đồ án Huyết Nguyệt.

Hai mắt hắn khép hờ, đem tinh quang trong mắt che lấp hơn phân nửa, toàn thân khí tức trầm ổn thu vào bên trong, là một gã Tán Tiên thâm trầm kín đáo.

Hai người Hàn Lập đi đến chỗ giáp ranh, cũng dừng lại, ánh mắt nhìn về gã Tán Tiên ở đằng xa một lúc, sau đó liền hướng mắt nhìn về pho tượng.

Chỉ thấy trong đám người, có một người đang chen lấn để tiến về trước, lộ ra nửa người, đúng là Giao Cửu.

Hắn hiển nhiên cũng nhìn thấy hai người Hàn Lập, đang muốn tranh thủ thời gian để di chuyển qua chỗ bọn hắn, thì đột nhiên thấy tên Tán Tiên ngẩng đầu lên, ánh mắt quét một vòng xung quang từ trái sang phải.

Sau một lát, đại hán lùn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước, mở miệng nói:

"Các vị..."

Âm thanh vang lên, lúc này tất cả tiếng huyên náo xung quanh bỗng dưng im lặng, cả một cung điện trong lòng đất trở nên cực kỳ yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều hướng về phía vị đại hán.

Không khí xung quanh lập tức trở nên có chút ngưng trọng.

Giao Cửu thấy vậy, cũng dừng lại, hướng mắt nhìn về tên Tán Tiên.

“Nghi thức Thiên Tuyển đã chấm dứt, các vị ở đây bởi vì thành tâm thờ phụng Thánh chủ nên được Thánh chủ coi trọng, nên mới có thể thu được vinh quang vô thượng như vậy.” Đại hán lùn cao giọng nói.

Mọi người nghe vậy, lập tức cực kì vui mừng, không khỏi hoan hô một hồi.

Hàn Lập quét mắt nhìn bốn phía, liền phát hiện ở trong địa cung, quả nhiên là ánh sáng màu đỏ đã không còn sáng lên, cũng không có người bị Truyền Tống vào.

Đại hán lùn nâng hai tay lên trước người, ấn xuống vài cái trong hư không, tiếng hoan hô liền dần dần nhỏ xuống, bên trong cung điện dưới lòng đất lại lần nữa trở nên yên tĩnh.

Đại hán lùn lại mở miệng nói:

"Thánh chủ nhân hậu, nguyện mở tiên môn, quyết định bên trong các người, lựa chọn người có tiên duyên, thiên tư hơn người để truyền thụ bí pháp tu tiên, lưu lại làm tùy tùng bên cạnh Thánh chủ. Các người cần thành tâm cầu nguyện, để Thánh chủ hàng lâm”.

Mọi người trong điện nghe được lời này, liền chắp tay trước ngực, hai mắt nhắm nghiền, làm thành bộ dạng đang cầu nguyện.

Giao Thập Lục sau khi nghe xong, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, truyền âm cho hai người Hàn Lập:

"Hai vị đạo hữu, nếu như đã biết Công Thâu Hồng muốn hàng lâm nơi này, chúng ta có nên lập tức truyền âm cho đại nhân Giao Tam?"

Hàn Lập nghe vậy, ánh mắt ngưng lại mà nhìn về Giao Cửu ở đối diện, rồi lại thấy vẻ mặt đối phương có chút do dự

Đúng lúc này, pho tượng ở giữa cung điện dưới lòng đất, bỗng nhiên rung động mạnh, trong đôi mắt sáng lên hai đạo huyết hồng quang mang.

Bọn người Hàn Lập thấy thế, ánh mắt cũng nhao nhau hướng về pho tượng.

"Cung nghênh Thánh chủ hàng lâm."

Đại hán lùn trở lại, hướng về pho tượng cúi gập người, vô cùng cung kính nói.

Mọi người thấy thế, lập tức làm theo đại hán lùn, xoay người xá một xá thật sâu, trong miệng cũng thì thầm: "Cung nghênh Thánh chủ hàng lâm."

Hàn Lập cũng hơi hơi cúi người, ánh mắt hết quan sát pho tượng lại chuyển sang tên đại hán lùn tướng mạo xấu xí.

Chỉ thấy hai tay trước người đại hán lùn người nọ bấm niệm pháp quyết, đôi môi không ngừng nhúc nhích, tựa hồ đang yên lặng ngâm tụng cái gì.

Pho tượng sau lưng mọi người, huyết hồng quang mang trong mắt đột nhiên lóe lên, trực tiếp hóa thành hai cột sáng màu hồng phóng về phía trước.

"Tạch tạch tạch "

Theo pho tượng chậm rãi chuyển động, hai đạo cột sáng huyết hồng cũng không ngừng đảo qua đám người.