Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1090: Kinh sợ thối lui




Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

"Cái gì!" Tráng hán râu dài thấy Ngũ Trảo Lôi Long trong khoảnh khắc bị chế trụ, trong lòng giật mình.

Lúc trước gã thấy thực lực Hàn Lập không tầm thường, tu luyện thần thông Thời Gian Pháp Tắc càng quỷ dị không gì sánh được, cho nên vừa ra tay đã xuất toàn lực, đầu tiên là lấy Linh Vực hạn chế thực lực Hàn Lập, lại bỏ đại giới hi sinh pháp tắc tinh ti trong cơ thể, thi triển một môn bí thuật "Điện Quang Mạch Nghịch Chuyển", cưỡng ép đề cao tốc độ thi pháp, cuối cùng điều động toàn bộ pháp tắc tinh ti, dốc một kích toàn lực.

Gã cho rằng dù không giết được Hàn Lập, cũng có thể đánh cho hắn trọng thương, không ngờ vẫn bị đối phương ngăn trở.

Tráng hán râu dài vốn tính tình bạo ngược, bị Thái Tuế Tiên Tôn phong ấn nhiều năm như vậy, tâm tính càng trở nên cực đoan, phá được phong ấn ra nhìn thấy Hàn Lập và các tu sĩ Chân Tiên giới, lập tức dồn oán hận đối với Thái Tuế Tiên Tôn lên trên thân bọn Hàn Lập, không kịp làm gì đã hạ sát thủ.

Nhưng giờ phút này thủ đoạn mạnh nhất của mình cũng không làm gì được Hàn Lập, lửa giận quay cuồng trong lòng hơi chững lại, khôi phục một chút tỉnh táo, không khỏi bắt đầu sinh thoái ý.

Hàn Lập cầm cố lại Ngũ Trảo Lôi Long, trong lòng cũng thoáng buông lỏng, âm thầm tự trách quá mức khinh thường, vừa rồi nếu ngay từ đầu mình triển khai Thời Gian Linh Vực, tuyệt sẽ không lâm vào nguy hiểm như vậy.

Đang cân nhắc, động tác trên tay của hắn vẫn không chậm chút nào, lật tay vung lên, một chiếc bích ngọc hồ lô xuất hiện trước người, chính là Huyền Thiên Hồ Lô.

Vào thời khắc này, bên cạnh Hàn Lập đột nhiên vang lên một tiếng ầm ầm trầm đục, lập tức kim quang đại phóng, lại là ngọn lửa màu vàng ở tế đàn kia.

Lúc trước liên tục đột biến, hắn cơ hồ quên mất ngọn lửa này.

Giờ phút này ngọn lửa màu vàng tựa hồ sinh ra cộng hưởng với Thời Gian Linh Vực xung quanh, bỗng nhiên phồng lớn lên gấp mấy lần, cháy hừng hực, vậy mà không bị Chân Ngôn Bảo Luân cùng Đoạn Thời Lưu Hoả ảnh hưởng chút nào.

Một cỗ ba động Thời Gian Pháp Tắc mãnh liệt từ trong ngọn lửa màu vàng cháy hừng hực bộc phát ra, dẫn tới Thời Gian Linh Vực xung quanh cũng rung chuyển một trận.

"Đây là..." Hàn Lập kinh ngạc nhìn thoáng qua ngọn lửa màu vàng, trong mắt loé lên dị sắc, bấm niệm pháp quyết vung lên.

Hai đạo pháp quyết từ trong tay hắn bay ra, chia ra chui vào trong ngọn lửa màu vàng cùng Huyền Thiên Hồ Lô.

Trong ngọn lửa màu vàng quấn quanh Thời Gian Pháp Tắc tinh ti của Hàn Lập, tinh ti bỗng nhiên sáng lên, mang theo ngọn lửa màu vàng hóa thành một đoàn kim ảnh, vọt tới Ngũ Trảo Lôi Long.

Mà quang mang xanh biếc quanh Huyền Thiên Hồ Lô cũng sáng lên, "Phốc" một tiếng, phun ra một cỗ quang mang xanh biếc, cuốn về phía Ngũ Trảo Lôi Long.

Tốc độ quang mang xanh biếc của Huyền Thiên Hồ Lô càng nhanh, quấn lấy Ngũ Trảo Lôi Long, bỗng nhiên kéo một cái.

Thân thể Ngũ Trảo Lôi Long chấn động, bị quang mang xanh biếc bao phủ phảng phất như bị hòa tan, chậm rãi xuội lơ xuống.

Nhưng Ngũ Trảo Lôi Long là do một trăm sợi pháp tắc tinh ti của tráng hán râu dài cô đọng thành, ẩn chứa lực lượng pháp tắc quá mức khổng lồ, cho dù Huyền Thiên Hồ Lô cũng vô pháp nhanh chóng thu nó lại.

Vào thời khắc này, ngọn lửa màu vàng kia cũng bắn tới, đánh vào trên thân Ngũ Trảo Lôi Long

Chỉ nghe "Xoẹt" một tiếng vang nhỏ, Ngũ Trảo Lôi Long chạm vào Huyền Thiên Hồ Lô cũng chỉ hơi rung chuyển một chút, nhưng đụng vào ngọn lửa màu vàng lập tức nhanh chóng mục nát suy bại, bị cắt thành hai đoạn.

Hàn Lập khẽ giật mình, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Tráng hán râu dài nhìn thấy cảnh này thì kinh hãi.

Nhưng sau một khắc, ngọn lửa màu vàng đột nhiên chớp động kịch liệt, Thời Gian Pháp Tắc chi lực trong đó kịch liệt quay cuồng, Chân Ngôn Bảo Luân và Đoạn Thời Lưu Hoả cũng bị rung chuyển, chấn động không thôi, bỗng nhiên buông lỏng giam cầm Ngũ Trảo Lôi Long.

Tráng hán râu dài thấy cảnh này, ánh mắt sáng lên, bên ngoài thân đại thịnh lôi quang màu đen, lăn khỏi chỗ, hóa thành một đầu ma thú Cự sư dài chừng mười trượng.
Toàn thân Cự sư hiện ra màu đồng cổ, nhìn phảng phất một con đồng sư, trên da phủ kín hoa văn thiểm điện màu đen, trên đỉnh đầu mọc ra hai cây hắc giác uốn lượn, từng tia chớp màu đen lượn lờ trên đó.

Hai cây hắc giác lôi điện trên đỉnh đầu Cự Sư đột niên sáng lên quang mang, phảng phất hai vầng mặt trời nhỏ màu đen.

Lôi Long bị cắt thành hai đoạn lập tức sáng lên, nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành hai lôi hoàn màu đen, một lớn một nhỏ.

Hai lôi hoàn màu đen bắn ra Lôi điện pháp tắc vô cùng mãnh liệt, mặc dù không cường đại bằng Ngũ Trảo Lôi Long trước đó, nhưng lại ngưng thực hơn rất nhiều, mà lại càng thêm sắc bén, liền tránh thoát trói buộc của hào quang xanh biếc, đồng thời đẩy ra mấy phần Chân Ngôn Bảo Luân và Đoạn Thời Lưu Hoả chung quanh.

"Vèo" một tiếng, hai lôi hoàn bay vụt ra ngoài Chân Ngôn Bảo Luân và Đoạn Thời Lưu Hỏa.

"Mơ tưởng chạy trốn!" Hàn Lập thấy cảnh này, sắc mặt trầm xuống, há miệng phun ra một đạo thanh quang cùng một vệt kim quang.

Đạo thanh quang kia lóe lên chui vào trong Huyền Thiên Hồ Lô, hồ lô phát ra hào quang xanh biếc lập tức sáng lên, trong hào quang hiện ra đạo đạo tinh ti xanh biếc.

Hào quang xanh biếc "Vèo" một tiếng bắn nhanh ra như điện, tốc độ so với trước đó nhanh hơn mấy lần, trong nháy mắt đuổi kịp hai cái lôi hoàn màu đen, lần nữa bao vây nó lại.

Từng cây tinh ti xanh biếc từ trong hào quang lộ ra, nhiều chừng ba bốn mươi sợi, quấn chặt lấy hai cái lôi hoàn màu đen. Lôi quang chói mắt trên lôi hoàn lập tức ảm đạm, ngưng lại.

Mà một vệt kim quang kia lóe lên bay vụt đến trước ngọn lửa màu vàng, trong kim quang là hai mươi mấy sợi pháp tắc tinh ti, phần phật một tiếng trải rộng ra, hóa thành một quang võng màu vàng, bao phủ ngọn lửa màu vàng vào bên trong.

Trong ngọn lửa màu vàng, Thời Gian Pháp Tắc quay cuồng lập tức bị ngăn cách hơn phân nửa, Chân Ngôn Bảo Luân và Đoạn Thời Lưu Hoả chấn động lập tức bắt đầu lắng lại.

Tay Hàn Lập nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, Chân Ngôn Bảo Luân chỉ bao phủ ba bốn trăm trượng lập tức phồng lớn lên, cấp tốc lan tràn về phía hai cái lôi hoàn màu đen.

Đồng sư ma thú thấy cảnh này, lần nữa giật mình, ngửa đầu gầm thét một tiếng, lôi văn màu đen trên người nó trong nháy mắt toả sáng hào quang, sau đó tất cả quang mang đều hồi tụ lại hai cây hắc giác trên đỉnh đầu.

Hai cây hắc giác trong nháy mắt trở nên trong suốt, lôi quang tản ra lần nữa sáng lên, mắt thường cơ hồ khó mà nhìn thẳng được.

Lôi hoàn màu đen lớn trong hào quang xanh biếc chợt sáng lên lôi quang, giãy dụa thoát khỏi hào quang xanh biếc trói buộc, lóe lên chui vào trong miệng đồng sư.

Nhưng lôi hoàn nhỏ mặc dù cũng ra sức giãy dụa, nhưng nó ẩn chứa lực lượng tựa hồ không đủ, không thể thoát ra hào quang xanh biếc trói buộc, bị gợn sóng màu vàng lan tràn đến bao phủ vào trong đó, trong nháy mắt lần nữa ngưng kết bất động.

Sau đó hào quang xanh biếc co rụt lại, lôi hoàn màu đen bị hào quang bao vây lấy, "Vèo" một tiếng chui vào trong Huyền Thiên Hồ Lô.

Đồng sư ma thú nhìn thấy cảnh này, hai con mắt trong nháy mắt trở nên đỏ như máu, trong miệng phát ra một tiếng gào thét kinh thiên, toàn bộ động quật lắc lư ù ù.

Hàn Lập cười lạnh một tiếng, thân hình chuyển động hóa thành một đạo kim ảnh, đánh tới phía đồng sư ma thú.

Thời Gian Linh Vực của hắn cũng mãnh liệt mở rộng ra, chụp vào đồng sư ma thú kia.

"Tiểu tử Nhân tộc, ta nhớ kỹ ngươi!" Đồng sư ma thú nhiều lần lĩnh giáo Thời Gian Pháp Tắc của Hàn Lập, lòng đã sớm sợ hãi, nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó thân thể khổng lồ hóa thành một đạo điện quang màu đen, vọt tới phía trước động quật, trong chớp mắt liền biến mất vô tung.

Những Ma tộc khác trong động quật nhìn thấy đồng sư ma thú thoát đi, cũng không còn lòng tái chiến, nhao nhao đuổi theo, trong nháy mắt biến mất vô tung.

Hàn Lập không có đuổi theo, dừng lại, bấm niệm pháp quyết thu hồi Thời Gian Linh Vực và các loại Chân Ngôn Bảo Luân vào.

Thời Gian Linh Vực vừa thu lại, ngọn lửa màu vàng kia cũng đình chỉ quay cuồng, nhanh chóng thu nhỏ, khôi phục lại trạng thái ban đầu.

Bất quá ngọn lửa màu vàng rút nhỏ hơn một nửa so với lúc đầu, Thời Gian Pháp Tắc chi lực trong đó cũng giảm xuống rất nhiều, tựa hồ trước đó công kích Ngũ Trảo Lôi Long kia đã tiêu hao lực lượng.

Hàn Lập thấy cảnh này, nhíu mày.

Thần thông của ngọn lửa màu vàng óng này có hiệu quả khá tương tự với Hỏa Tuế Huỳnh Trùng trước đó, nhưng lại cường đại hơn nhiều, không thể so sánh nổi.

Nhưng lửa này chỉ có thể sử dụng một lần, quá mức đáng tiếc.

Trong lòng của hắn thở dài, tay bấm niệm pháp quyết một cái, Thời Gian Pháp Tắc tinh ti quay tít một vòng bao vây lấy ngọn lửa màu vàng, hình thành một phong ấn hình dạng đóa hoa, bao ngọn lửa màu vàng vào trong đó.

Hàn Lập phất tay áo lên, thu đóa hoa màu vàng óng này vào.

Mấy người Lôi Ngọc Sách, Lam Nguyên Tử cũng không đuổi theo, bọn họ vốn đang bị thương, vừa rồi đối mặt với mấy chục tên Thái Ất cảnh Ma tộc đã rơi vào hạ phong, miễn cưỡng chèo chống, giờ phút này tình huống có chút không ổn.

Người của Ma tộc vừa biến mất, cả bọn vội vàng tự mình ngồi xuống khôi phục.

Hàn Lập vừa mới luân phiên kịch chiến, tiêu hao cũng khá lớn, cũng lấy ra một viên đan dược ăn vào, vận công luyện hóa.

Hơn nửa canh giờ sau, bọn Lôi Ngọc Sách lần lượt đứng lên.

"Lần này lại nhờ có Hàn đạo hữu, nếu không chỉ sợ hôm nay chúng ta phải táng thân nơi đây rồi." Trong mắt Lôi Ngọc Sách lóe lên một tia phức tạp, chắp tay nói với Hàn Lập.

"Lôi đạo hữu khách khí, bất quá những Ma tộc kia là có chuyện gì xảy ra? Lôi đạo hữu tựa hồ biết chút ít gì đó, xin thật lòng nói rõ." Mắt Hàn Lập sáng lên, ẩn ý nói ra

Những người khác nghe vậy, cũng nhìn qua Lôi Ngọc Sách.

Nhưng Lôi Ngọc Sách không trả lời ngay câu hỏi Hàn Lập, mà phi thân đi vào chỗ tế đàn lúc trước.

Quang môn màu đen kia giờ phút này đã biến mất không còn tăm tích, chỉ còn lại một đống đá vụn che kín mặt đất.

Lôi Ngọc Sách phất tay phát ra một cỗ kim quang cuốn những đá vụn kia đi, lộ ra mặt đất phía dưới.

Trên mặt đất có một phiến đá hình tròn màu ám kim, trên phiến đá khắc rõ một pháp trận phức tạp, nơi góc pháp trận còn đứng vững tám cây cột đá màu vàng cao hơn một xích, nối liền cùng một chỗ với pháp trận trên mặt đất.

Phiến đá hình tròn giờ phút này đã nứt ra mấy khe hở, phía trên pháp trận cũng có nhiều chỗ tổn hại, đã ngừng vận chuyển, tất cả trận văn đều ảm đạm vô quang.

Lôi Ngọc Sách nhìn thấy tình huống này, sắc mặt nhất thời trở nên nặng nề, phủ lên một tầng sương lạnh.

"Hùng đạo hữu, cục diện bây giờ, đều là do hành động lỗ mãng của các hạ gây nên!" Bản dịch được dịch tại Bạch ngọcc sách. Lôi Ngọc Sách nhìn về phía Hùng Sơn, trầm giọng nói ra.

"Thật có lỗi, tại hạ cũng không biết rút kiếm này ra sẽ dẫn đến nhiều Ma tộc đi ra như vậy, sau này ta sẽ cẩn thận." Hùng Sơn chắp tay nói ra.

Y mặc dù nói xin lỗi, nhưng thần sắc không mảy may hối hận, trong mắt ngược lại lộ ra từng tia vui mừng không đè nén được, thỉnh thoảng liếc nhìn Đại Hoang Cổ Kiếm trong tay.

Lúc này chung quanh thân Đại Hoang Cổ Kiếm có hai ba mươi sợi tinh ti màu vàng xoay quanh, trận trận kim quang từ trong tinh ti màu vàng tản ra, không ngừng dung nhập vào trong thân kiếm, tựa hồ đang luyện hóa kiếm này.

Mấy người Lam Nguyên Tử cũng thỉnh thoảng nhìn về phía Đại Hoang Cổ Kiếm, trên mặt lộ ra vẻ hâm mộ.

Lôi Ngọc Sách thấy cảnh này, nhướng mày, nhưng cũng không nói gì thêm.

Thực lực Hùng Sơn vốn yếu nhất trong đám người, nhưng giờ phút này y lại có thanh Đại Hoang Cổ Kiếm trong tay, thực lực tăng nhiều, ngoại trừ Hàn Lập, sợ là ở đây không có ai nắm chắc có thể đối phó y được.