Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1080: Một quyền ước hẹn




"Hàn huynh, một kích toàn lực của Phệ Kim Tiên cấp Đại La không phải trò đùa! Ta biết ngươi có bản lĩnh, nhưng cũng không nên bất cẩn như vậy." Giao Tam truyền âm nói với Hàn Lập.

"Hàn huynh, hắn chỉ nói ngươi không tránh không né chính diện nghênh đón, nhưng lại không nói không được phép sử dụng pháp bảo Tiên khí. Ta có thể cho ngươi mượn tạm Thiên Hồ Hóa Huyết Đao, dùng đao này đón một quyền của hắn, hẳn là có thể nhiều thêm mấy phần thắng." Hồ Tam cũng truyền âm nói.

"Đa tạ hảo ý chư vị, Hàn mỗ đã tự cân nhắc." Hàn Lập cười cười, đồng thời trả lời.

Giao Tam và Hồ Tam nghe vậy, trên mặt đều lộ vẻ nghi hoặc không hiểu, nhưng cũng không tiếp tục khuyên can nữa.

"Ngươi nếu có pháp bào bảo mệnh hay thứ gì đó, tốt nhất có bao nhiêu mặc bấy nhiêu đi, chỉ cần không né tránh, chuẩn bị cái gì cũng được, một quyền này của ta sẽ không nương tay đâu." Thanh niên nam tử nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng hếu.

"Không cần." Hàn Lập lắc đầu nói ra.

Nói xong, hắn nhìn về phía mấy người Giao Tam, truyền âm nhắc nhở bọn họ tạm thời tránh xa một chút.

Mấy người sau khi nghe xong, liền nhao nhao tránh ra xa hơn mười dặm, nhìn sang phía bên này.

"Hàn huynh rốt cuộc muốn làm gì, hắn thật có thể đón đỡ một kích toàn lực của Phệ Kim Tiên sao?" Hồ Tam nghi ngờ hỏi.

"Cái này. . . Ta cũng không rõ, chỉ là theo ta biết về hắn, xưa nay hắn sẽ không đánh trận nếu không nắm chắc. Nếu hắn đã đáp ứng, chúng ta cứ chờ một chút xem." Giao Tam lắc đầu, nói ra.

Hùng Sơn không nói gì, ngược lại trong ba người thì gã là người yên tâm nhất. Gã thậm chí còn cảm thấy, Phệ Kim Tiên cấp Đại La này, hơn phân nửa sẽ bị hố vào tay Hàn Lập.

Hàn Lập thấy ba người bọn họ rời xa, ngón tay nhẹ nhàng chuyển động, ngoài thân khuếch tán ra một màn sáng hình tròn, bao phủ phương viên hơn nghìn trượng.

"Thời Gian Linh Vực. . . Làm sao vậy? Muốn dựa vào Thời Gian Pháp Tắc ngăn cản công kích của ta?" Lông mày thanh niên nam tử nhíu lại, nói ra.

"Các hạ có thể ra chiêu." Hàn Lập không trả lời, thần sắc bình tĩnh nói.

Nói xong, hắn bước về sau một bước, bày ra một quyền nghênh đón, tiên linh lực trong cơ thể như hồng lưu bôn tẩu, Thiên Sát Trấn Ngục Công và Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết đồng thời vận chuyển.

"Có chút ý tứ. . ." Thanh niên nam tử thấy thế, khẽ chau mày, hưng phấn nói.

Tiếng nói của gã vừa dứt, quanh thân bỗng nhiên đại phóng kim quang, áo bào trên thân không gió tự bay, vạt áo trước người cũng bay phất phới.

Ở dưới chân, từng vòng từng vòng sáng màu vàng không ngừng khuếch trương ra, như gợn nước trên hồ dập dờn, thẳng tới mấy trăm dặm.

"Tốc tốc . . ."

Mảng lớn sa mạc bị nguồn lực lượng này trùng kích vào, cát bụi màu vàng nhảy lên không thôi, tựa như vui mừng nhảy cẫng lên.

Bọn người Giao Tam cảm nhận được nguồn lực lượng này, nhao nhao biến sắc, xa xa nhìn về phía Hàn Lập, trong mắt lại nhiều hơn mấy phần lo lắng.

Hàn Lập gần với thanh niên nam tử nhất, tự nhiên cảm thụ sâu sắc nhất, trong lòng của hắn mặc dù chấn động, trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, tiên linh lực phát động càng thêm mãnh liệt.

"Chuẩn bị xong chưa?" Lúc này, thanh niên nam tử nhíu mày lại, cười hỏi.

Trong lúc nói, gã cũng lùi về sau một bước, thu lại nắm đấm bên hông, bắt đầu tụ lực.

Hàn Lập vẫn không nói, chỉ là trên thân cũng đồng thời đại phóng kim quang.

Ở sau lưng hắn, một bảo luân màu vàng xoay tròn xuất hiện, mặt ngoài đạo văn sáng rõ quang mang, bay ra đằng sau cùng tương hợp với Linh Vực bốn phía, khiến cho bảo luân lượn vòng lên không, như ánh trăng chiếu vào đầu, phóng xuất ra đạo đạo tia sáng nhu hòa, rọi khắp bốn phía.

Theo sau, Huyễn Thần Sa Lậu lan tràn đầy đất, dung hợp cùng cát vàng trên mặt đất, cơ hồ không cách nào phân tách ra, trên đó lưu chuyển quang mang, khiến cho mặt đất bốn phía phát sinh biến hóa, một dãy núi kéo dài mọc lên.

Tiếp theo, Đông Ất Thần Mộc như gặp mùa xuân mà sinh trưởng, hóa thành cổ lâm rậm rạp, sinh ra khắp núi rừng.

Quang Âm Chi Thủy phảng phất từ trên trời rơi xuống, hóa thành một dòng sông uốn lượn, chảy xuôi ở trong núi rừng.

Một bó đuốc màu vàng toả ra vô số hỏa diễm màu vàng, bay ngược vào không trung, như ngôi sao dày đặc rải khắp bầu trời đêm.

"Đây là. . ."

Mắt thấy dị cảnh như vậy xuất hiện, thần sắc thanh niên nam tử cũng hơi đổi.

Bất quá gã cũng không phải là Kỳ Ma Tử, không biết sự huyền diệu của Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết, chẳng qua cảm thấy mới lạ, chưa phát giác được trạng thái của mình ngay lúc này đang phát sinh biến hoá quỷ dị.

"Hắc hắc, làm ra những hư ảnh cổ quái này, có ích gì chứ?" Mặc dù cảm giác tốc độ thời gian bốn phía trôi qua trở nên càng chậm chạp, bản thân hành động cũng bị hạn chế, thanh niên nam tử vẫn kiêu ngạo như cũ.

Trong lúc nói chuyện, kim quang bên ngoài thân gã đã sáng đến cực điểm, lực lượng đã tụ thành, toàn thân trên dưới đại phóng phong lôi.

Đúng lúc này, chỉ thấy bước chân lui sau của gã thu lại, một quyền nện như điên về phía trước.

"Ầm ầm. . ."

Trong hư không tiếng oanh minh đại tác, một đạo quyền ảnh màu vàng to lớn bỗng nhiên bắn ra, vậy mà tựa như Thời Gian Pháp Tắc chi lực không trói buộc chút nào, ở trong hư không trùng điệp chồng lên, cuốn thẳng đến Hàn Lập.

Chỉ trong nháy mắt quyền ảnh bay ra, thần sắc thanh niên nam tử đột nhiên biến đổi, gã phát hiện uy lực của một quyền này, thình lình yếu hơn rất nhiều so với gã dự đoán.

Ngay sau đó, thần sắc của gã đại biến, rốt cuộc phát hiện ra trên người mình xảy ra chuyện gì đó.

Lúc này Hàn Lập ở phía xa cũng không hề dễ dàng, trước đó ngưng luyện ra Thời Gian Tinh Ti, giờ phút này đã tiêu hao đi hơn phân nửa uy năng, điều này không khỏi làm hắn đau lòng không thôi, vội vàng thu hồi các loại dị cảnh của Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết.

Cảnh tượng kì dị bốn phía giảm đi, tốc độ quyền ảnh bay tới kia lập tức tăng vọt, cơ hồ trong nháy mắt đã tới trước người Hàn Lập.

Bất quá cũng may hắn đã sớm chuẩn bị, thể nội vận chuyển Thiên Sát Trấn Ngục Công cũng đã kích phát tới cực điểm, đồng dạng cũng đánh ra một quyền về phía quyền ảnh màu vàng kia.

Một quyền này cũng không điều động tiên linh lực đã tiêu hao không ít trước đó, mà là tụ một thân tinh thần chi lực trên đầu quyền, vừa đánh ra, bỗng nhiên bộc phát!

Chỉ nghe "Ầm ầm" một tiếng nổ đùng!

Quyền ảnh màu vàng cơ hồ giáng xuống nắm đấm Hàn Lập, mà trong nháy mắt nắm đấm của hắn cũng toả ra một mảng sáng bạch quang như tuyết, như bạo tuyết tập kích, lại như kiêu dương nổ tung.

Chỉ thấy kim quang đầy trời cùng bạch quang va chạm, đồng thời bộc phát ra, ở trong dâng lên một dòng xoáy hỗn loạn không gì sánh được, quét về bốn phương tám hướng, trong nháy mắt quấy thiên địa hư không trong vòng trăm dặm đến hỗn loạn tưng bừng.

Phía trên đại địa, mấy trăm đạo vòi rồng hỗn loạn cuốn lên cát vàng, bên trên tiếp màn trời, bên dưới triệt sa mạc, như Yêu Long bay lên không tàn phá bừa bãi, phát ra trận trận tiếng oanh minh kinh khủng.

Cả người Hàn Lập bị một cỗ cự lực nện trực tiếp khảm sâu mấy trăm trượng vào dưới mặt đất cát vàng, xương cốt toàn thân kêu đôm đốp, bắp thịt cả người đau nhức không gì sánh được.

Trong đôi mắt của hắn rạng rỡ quang mang, hai tay chấn động, trùng điệp vỗ xuống phía dưới, cả người từ trong cát chảy bỗng nhiên xông ra, trực tiếp đụng nát mấy chục đạo vòi rồng cát vàng, lơ lửng trước người thanh niên nam tử.

Sau một lát, tất cả thanh thế mới dần dần thu lại, nhưng toàn bộ sa mạc vẫn như cũ cát bụi đầy trời, nhìn không thấy rõ.

"Ta đã tiếp các hạ một quyền, như thế nào?" Hàn Lập nén một ngụm máu tụ trong lồng ngực, mở miệng hỏi.

"Làm sao có thể? Linh Vực vừa rồi của ngươi . . ." Thanh niên nam tử nhìn nắm đấm của mình một chút, thần sắc cổ quái nói.

"Tu vi của ngươi tạm thời lùi lại mấy trăm vạn năm mà thôi, sau đó sẽ dần dần khôi phục." Hàn Lập từ tốn nói.

Tuy hắn nói nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, nhưng thanh niên nam tử nghe được vẫn cảm thấy kinh hãi.

Quả nhiên, một quyền của mình vừa rồi đánh ra, sau đó phát hiện uy lực quyền ảnh không đủ, cũng không phải là ảo giác, như miệng tên nhân loại này vừa nói, tu vi của mình quả nhiên bị cưỡng chế lùi lại rất nhiều.

"Ngươi đã bình yên vô sự tiếp ta một quyền, vậy sự tình ta đã nói, tự nhiên sẽ giữ lời. Ta sẽ không ngăn cản các ngươi thăm dò, thậm chí có thể mang ngươi tiến đến tầng bảy. Về phần ngươi, cũng phải mang ta ra tháp." Thanh niên nam tử nói ra.

"Nếu lúc trước các hạ không đánh ra một quyền này, trực tiếp đáp ứng đề nghị của ta, đích thật có thể như vậy. Bản dịch được dịch tại Bạchh ngọc sách. Nhưng vì một quyền của các hạ, điều kiện sẽ phải thay đổi chút ít." Hàn Lập bỗng nhiên cười một tiếng, không nhanh không chậm nói ra.

"Ngươi đây là ý gì, muốn đổi ý sao?" Thanh niên nam tử cau mày nói.

"Đổi ý thì không đến nỗi, điều kiện đáp ứng mang ngươi rời khỏi Tuế Nguyệt Tháp không thay đổi, chỉ là còn cần ngươi giúp ta làm một chuyện." Hàn Lập nói ra.

"Chuyện gì?" Thanh niên nam tử nhẫn nại, áp chế hỏa khí, hỏi.

"Lần này cùng vào Tuế Nguyệt Tháp còn có một tu sĩ Đại La, là sinh tử đại địch của ta, ta muốn ngươi giúp ta đối phó hắn. Đương nhiên, việc này cũng có thể không làm, chỉ cần hắn không chủ động tìm tới cửa, ngươi không cần phải làm gì cả. Chờ sau khi ra khỏi Tuế Nguyệt Tháp, ngươi sẽ tự do, cũng không cần làm việc này nữa." Hàn Lập thấy đám người Giao Tam đang chạy tới bên này, chuyển thành truyền âm nói ra.

"Chỉ có như vậy?" Thanh niên nam tử hơi chần chờ nói.

"Chỉ như vậy thôi." Hàn Lập nhẹ gật đầu, nói ra.

Trong khi nói chuyện, đám người Giao Tam đã đáp xuống, nhìn một màn trước mắt này, thần sắc đều có chút cổ quái.

Trước đó Hàn Lập sử dụng Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết, bọn họ đã nhận ra Thời Gian Pháp Tắc chi lực nồng đậm, nhưng cũng không rõ cụ thể xảy ra chuyện gì, bất quá xem tình huống trước mắt, cũng đã biết chuyện gì xảy ra.

"Đúng rồi, ngoài ra còn có một việc có thể nói cho các hạ, lúc tại hạ qua lại các đại Tiên Vực, từng gặp hai Phệ Kim Tiên cảnh giới Thái Ất, ta đoán hẳn là cùng loại với đạo hữu . . ."

"Các hạ nhìn thấy nơi nào?" Hàn Lập vừa nói một nửa, liền bị thanh niên nam tử cắt ngang.

"Tại Bắc Hàn Tiên Vực và Kim Nguyên Tiên Vực, một tên là bé con nho nhỏ, một tên là nữ tử ngoan lệ." Hàn Lập thuận miệng nói.

"Các hạ nếu có thể mang ta tìm tới bọn hắn, sau này ta ra khỏi Tuế Nguyệt Tháp, cũng có thể bảo hộ ngươi chu toàn. Nếu người trong miệng ngươi tìm tới cửa, ta cũng có thể toàn lực hành động, giúp ngươi giết chết hắn." Thanh niên nam tử trầm ngâm một lát, đáy mắt hiện lên một vòng dị sắc, truyền âm nói.

"Vậy một lời đã định." Hàn Lập cười nói.

Lúc trước trong lời nói hắn có thật có giả, cũng không tin tưởng trông cậy vào thanh niên nam tử trước mắt, cho nên lúc trước hữu ý vô ý hắn từng kích phát qua liên hệ thần hồn giữa hắn và Kim Đồng.

Thanh niên nam tử sau này phát giác, đương nhiên sẽ không đi quản lời nói Hàn Lập thật giả.

Hai người nói chuyện trên mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng đều mang tâm tư. Hàn Lập có ý nghĩ mang gã đến cho Kim Đồng thôn phệ. Thanh niên nam tử lại không tìm hiểu nguồn gốc Kim Đồng, thôn phệ đã chiếm hết suy nghĩ của gã.

"Hiện tại các hạ có thể nói cho ta biết, nên xưng hô như thế nào a?" Hàn Lập cười nói.

"Khúc Lân." Thanh niên nam tử đáp.

"Tại hạ Hàn Lập." Hàn Lập ôm quyền, nói ra.

"Hàn đạo hữu, nếu hiệp nghị đã thành, việc này chúng ta không nên chậm trễ, ta lập tức dẫn ngươi đi đến hướng tầng bảy." Khúc Lân có chút vội vàng nói.

"Không vội không vội, để ta điều tức một chút." Hàn Lập khoát tay, nói ra.

Lúc trước một kích của Khúc Lân, uy lực tự nhiên to lớn, Hàn Lập có thể đỡ được đã không hề dễ dàng, trên thân làm sao lại không có nửa điểm bị thương?

Nói xong, hắn khoanh chân ngồi xuống, lấy ra một viên đan dược ăn vào, sau đó nhắm mắt điều tức.