Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1052: Chạy trốn nhanh nhất




Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

Nguồn: bachngocsach.com



"Cái này ta cũng không rõ, chẳng qua ta cảm thấy bộ hài cốt này có chút kỳ quái, cho nên nói chủ nhân ngươi nhìn qua một chút." Đề Hồn lắc đầu nói ra.

Hàn Lập gật đầu nhẹ, nhìn bộ hài cốt này, trầm ngâm không nói.

Vào thời khắc này, hắn đột nhiên quay đầu nhìn lại phía sau.

"Bọn Tô An Thiến, Cận Lưu đã tới, Đề Hồn ngươi trước vào trong không gian Hoa Chi đã, chớ để bọn họ phát hiện ra." Mắt Hàn Lập sáng lên, lập tức phất tay mở ra cánh cửa không gian Hoa Chi.

Đề Hồn đáp ứng, quay người bay vào trong đó.

Còn Hàn Lập thì lập tức đằng không bay lên, bay về một hướng.

Sau một lát, chân trời phía sau hiện ra từng đạo độn quang, phương hướng đi tới hơi lệch với hướng Hàn Lập.

Hàn Lập nhìn những độn quang này, lập tức tiến lên nghênh đón.

Những độn quang kia cũng lập tức thay đổi phương hướng, bay vụt về phía bên này, song phương rất nhanh gặp nhau.

Hàn Lập dừng lại, những độn quang kia rơi xuống phụ cận, các loại quang mang chớp động, sau đó hiện ra thân ảnh đám người Tô An Thiến, Cận Lưu, chỉ có ba bốn mươi người, so với trước đó thì ít hơn rất nhiều.

Bất quá Phó cốc chủ và các tồn tại Thái Ất cảnh đều vẫn còn, chỉ là trên thân những người này cơ hồ đều mang thương tích, nhìn có chút chật vật.

Tâm niệm Hàn Lập vừa động, đại khái đoán được bọn họ đã gặp chuyện gì.

"Ta nhớ ngươi là Thạch đạo hữu ở bên cạnh Vu đạo hữu a, ngươi lại còn còn sống? Làm sao chỉ còn một mình ngươi, những người khác đâu?" Tô An Thiến dò xét Hàn Lập một chút, hỏi.

"Chúng ta vừa vào kim môn kia đã gặp phải rất nhiều Kim Chúc Thú, Vu Khoát Hải đạo hữu bọn họ đều chết trong miệng những Kim Chúc Thú kia, tại hạ và mấy vị đạo hữu khác thừa dịp loạn may mắn trốn thoát, bất quá về sau cũng đều tách ra. Đón đọc bản dịch sớm nhất tại Bạchh Ngọc Sách. Tô đạo hữu, Cận đạo hữu, gặp lại các ngươi thật tốt quá." Hàn Lập với bộ dạng nghĩ mà sợ hãi, nói.

Những người khác mặc dù đã sớm dự đoán, nhưng nghe những lời này, sắc mặt vẫn trầm xuống.

"Vậy ngươi thật đúng là may mắn a." Cận Lưu nhìn thấy Hàn Lập với bộ dạng khiếp đảm, trong mắt hiện lên một tia khinh miệt, châm chọc nói.

"Đạo hữu nói rất đúng, vận khí tại hạ còn tốt, từ trước đến nay coi như không tệ, nếu không thì hiện tại chắc cũng đã chết trong miệng những Kim Chúc Thú kia rồi." Hàn Lập tựa hồ không nghe được ý trào phúng của Cận Lưu, còn tán thành gật đầu nói.

Cận Lưu trì trệ, trừng Hàn Lập một cái, không tiếp tục giễu cợt nữa, ngược lại hỏi: "Thạch Mục, đoàn người các ngươi đi vào kim môn trước, bên trong hẳn là có một ít bảo vật, đó là những thứ gì? Những vật kia bây giờ rơi vào trong tay người nào rồi?"

Lúc nói ra lời này, trong mắt của gã loé lên quang mang cực nóng.

"Ai, trong kim môn khắp nơi đều trống rỗng, căn bản không có bảo vật gì. Mà chúng ta vừa tiến vào nơi đó, liền bị Kim Chúc Thú công kích, sau đó liều mạng mới trốn thoát, chẳng đạt được gì cả." Hàn Lập khẽ giật mình, lập tức lắc đầu nói ra.

"Thật sao?" Đôi lông mày Cận Lưu nhíu lại, hiển nhiên hoài nghi lời nói của Hàn Lập.

"Cận đạo hữu, chúng ta trước đó đã thương nghị, sau khi tiến vào kim môn, ở bên trong lấy được bảo vật gì thì người đó sẽ được sở hữu, giờ ngươi ép hỏi người khác như vậy, tựa hồ không ổn đâu." Phó cốc chủ đột nhiên mở miệng nói.

"Phó cốc chủ không nên hiểu lầm, Cận mỗ không có ý cướp đoạt bảo vật của người khác, chỉ là muốn giao dịch cùng vị Thạch đạo hữu này thôi, nếu trong đó không có gì, vậy thì quên đi." Cận Lưu cười ha hả nói.

"Muốn giao dịch, chờ rời Tuế Nguyệt Tháp này rồi hẵng nói. Thạch đạo hữu, ngươi đến tầng thứ hai này sớm hơn chúng ta, có phát hiện gì không?" Tô An Thiến nhìn Cận Lưu một chút, quay qua hỏi Hàn Lập.

"Không có, ta ở chỗ này đi vòng vo nửa ngày, ngoại trừ hạt cát, cũng không gặp được cái gì cả." Hàn Lập lắc đầu.

"Nếu như thế, chúng ta tiếp tục đi tới phía trước dò xét." Tô An Thiến nghe vậy, đôi mi thanh tú cau lại, lập tức nói ra.

Những người khác cũng không dị nghị, một đoàn người không lưu lại ở này, tiếp tục bay tới phía trước.

Trong nháy mắt, lại qua hơn nửa ngày.

Sa mạc phía dưới rốt cuộc xuất hiện một ít biến hóa, bắt đầu hiện ra một ít hòn đá thô to, từng tòa núi thấp bắt đầu xuất hiện ở phía trước.

Một đường bay tới phía trước, trong lòng đất phía dưới xuất hiện ngày càng nhiều loại hài cốt bị phong hóa kỳ lạ kia.

Hàn Lập đi ở cuối đội ngũ, ánh mắt chớp động, trong lòng càng bất an.

Mấy người Tô An Thiến cũng phát hiện những hài cốt trên mặt đất này, bất quá bọn họ đều coi là thi hài bình thường, cũng không quá để ý trong lòng.

Một đoàn người phi hành, bỗng nhiên bầu trời phía trước truyền đến thanh âm ầm ầm, lúc đầu chỉ rất nhỏ, nhưng mấy hơi thở sau liền trở nên đinh tai nhức óc.

"Xảy ra chuyện gì?"

Bọn người Tô An Thiến nhao nhao dừng lại, thần thức dò xét về phía trước, kết quả sắc mặt thay đổi, đều trở nên tái nhợt không gì sánh được.

Ngay vừa rồi, thần thức của bọn họ cảm ứng được nơi xa chân trời hiện ra một đám mây màu đỏ sậm to lớn vô cùng, đang nhanh chóng cuốn tới đoàn người bên này.

Trong đám mây xích hồng là từng con tiểu trùng màu đỏ sậm to chừng hạt gạo, trên thân thiêu đốt lên lấm ta lấm tấm ngọn lửa màu đỏ, lúc nha lúc nhúc, không biết có bao nhiêu con.

"Đây là Hỏa Tuế Huỳnh Trùng!" Hàn Lập rất nhanh nhìn ra chân thân hồng vân, chính là Hoả Tuế Huỳnh Trùng đã từng gặp qua trong cấm địa Chân Ngôn môn, lập tức kinh hãi.

Đồng thời hắn cũng hiểu ra lai lịch những hài cốt này, nguyên lai là bị Hỏa Tuế Huỳnh Trùng giết chết, khó trách lại bị phong hoá lợi hại như vậy.

Hàn Lập không chần chờ chút nào, lập tức quay người hóa thành một đạo kim hồng, bay về phía xa.

Ngày đó tại Chân Ngôn môn, Xi Dung thả ra gần vạn con Hỏa Tuế Huỳnh Trùng, cũng đã để bọn hắn luống cuống tay chân, số lượng những Hỏa Tuế Huỳnh Trùng trước mắt này nhiều không biết gấp bao nhiêu lần so với lúc trước, căn bản không thể đối đầu.

Những người khác mặc dù không nhận ra Hỏa Tuế Huỳnh Trùng, nhưng nhìn thấy uy thế trùng vân màu đỏ to lớn như thế, cũng chấn động vô cùng, lập tức đều quay người bỏ chạy về phía xa.

Trong đó tự nhiên còn có Cận Lưu đại biểu cho không ít người, thấy Hàn Lập ở cuối cùng, lại chạy nhanh nhất, là loại người gan nhỏ như chuột, càng khịt mũi coi thường.

Bầy Hỏa Tuế Huỳnh Trùng tựa hồ cũng cảm ứng được đám người Hàn Lập, tiếng oanh minh đại tác, phát ra tiếng kêu chi chi hưng phấn, giống như cá mập ngửi được mùi máu tươi, đuổi theo đám người bên này.

Tốc độ trùng vân nhanh kinh người, mà bọn chúng tựa hồ không bị cấm chế thời gian nơi đây ảnh hưởng, đám người mặc dù triển khai toàn bộ độn tốc, vẫn như cũ không bằng, khoảng cách song phương chậm rãi rút ngắn.

Mấy tán tu Kim Tiên bay ở sau cùng, rất nhanh bị bầy trùng đuổi kịp.

"Côn trùng quỷ quái gì vậy, ta không tin các ngươi quá lợi hại!" Trong mấy người, một đại hán mặt xích hồng nổi giận gầm lên một tiếng, bỗng nhiên dừng lại.

Trên người gã loé lên quang mang xích hồng, phần phật cháy lên hừng hực hỏa diễm màu xích kim, đồng thời mãnh liệt khuếch tán ra, tràn ngập phương viên mấy trăm trượng, hình thành một mảnh biển lửa màu xích kim.

Một cỗ nóng rực khó hình dung từ trong biển lửa xích kim tràn ngập ra, hư không phụ cận run rẩy kịch liệt, phảng phất như trực tiếp bị đốt cháy.

Đại hán mặt đỏ há miệng phun một cái, biển lửa màu xích kim vừa tăng lên, hóa thành một đạo sóng lửa to lớn cao trăm trượng, cuốn thẳng đến bầy trùng, sau một lát bao phủ mấy ngàn con Hỏa Tuế Huỳnh Trùng vào trong.

Hỏa diễm màu xích kim quay cuồng, những Hỏa Tuế Huỳnh Trùng kia bị bao khỏa lại lập tức quay cuồng, rung động tư tư, bầy trùng phụ cận cũng bị sóng lửa làm đại loạn.

Trên mặt đại hán mặt đỏ hiện ra vẻ vui mừng, nhưng niềm vui này chỉ duy trì ngắn ngủi một cái chớp mắt, liền biến mất vô tung vô ảnh.

Bởi vì những Hỏa Tuế Huỳnh Trùng bị xích kim hỏa diễm bao khỏa, liên tục lật té ngã mười cái, sau đó hai cánh mở ra, lập tức ổn định thân hình, vỗ cánh bay nhào qua đại hán mặt đỏ, không có vẻ gì bị tổn thương, trong chớp mắt đã đến trước người đại hán.

Khuôn mặt đại hán mặt đỏ xuất hiện vẻ kinh sợ, trong miệng hét lớn một tiếng, phất tay tế ra một bức tranh màu lửa đỏ, tản mát ra ba động linh lực hỏa diễm kinh người, hiển nhiên là kiện Tiên khí phẩm chất khá cao.

Hai tay gã vội vã bấm pháp quyết, liên tiếp mấy đạo pháp quyết đánh vào trong Hỏa Phượng Họa Quyển.

Bức tranh bay "Phần phật" một tiếng, hóa thành một màn lửa xán lạn, bao phủ bảo hộ đại hán mặt đỏ vào trong đó.

Sau một khắc, vô số Hỏa Tuế Huỳnh Trùng bay nhào tới, bao phủ đại hán mặt đỏ cùng màn lửa xích hồng vào trong, hình thành một kén trùng to lớn.

Sau đó từng con Hỏa Tuế Huỳnh Trùng bay nhào xuống, đập lên trên màn lửa xích hồng, trên người hỏa diễm đỏ sậm cháy hừng hực, dung nhập vào màn lửa xích hồng.

Màn lửa xích hồng bỗng nhiên sáng lên, lập tức lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng thu nhỏ lại, trong nháy mắt dập tắt tiêu tán, phù một tiếng liền hóa thành bức tranh xích hồng kia.

Nhưng bức tranh đã cũ kỹ vạn lần, mặt ngoài hiện ra từng nếp nhăn cùng vết rách, không còn chút linh tính nào nữa.

Vô số Hỏa Tuế Huỳnh Trùng lập tức bay vụt xuống, bao trùm đại hán mặt đỏ vào trong, phảng phất vô số con muỗi đốt lên thân đại hán, hoả diễm hộ thể đại hán căn bản không có tác dụng, bị tuỳ tiện đột phá.

Đại hán mặt đỏ kêu rên thảm thiết thê lương, liều mạng giãy dụa, hoả diễm bên ngoài thân quay cuồng, hóa thành từng đại thủ hỏa diễm chụp phủi lên người gã, ý đồ xua đuổi những Hỏa Tuế Huỳnh Trùng kia ra, đáng tiếc lại không có tác dụng.

Gương mặt đại hán vốn tỏa sáng nhanh chóng trở nên già yếu, sinh ra đạo đạo nếp nhăn, mái tóc xích hồng lửa đỏ cũng nhanh chóng trở nên tuyết trắng.

Sau một lát, toàn bộ cơ thể đại hán mặt đỏ biến thành một bộ thây khô da bọc xương, quần áo trên người cũng trở nên mục nát, rơi xuống phía dưới.

Bầy trùng kia cũng đã mất đi hứng thú, mặc cho nó rơi trên mặt đất, vỗ cánh đánh tới những người khác.

Mấy người phía cuối rất nhanh cũng bị bầy trùng đuổi kịp, bao phủ vào trong đó.

Vài tiếng kêu thê lương thảm thiết từ bên trong truyền ra, nhưng lập tức liền bị thôn phệ tiêu diệt.

"Hỏa Tuế Huỳnh Trùng! Ta nhớ ra rồi, những côn trùng kia là Hỏa Tuế Huỳnh Trùng, trời sinh có Thời Gian Pháp Tắc chi lực, có thể phun ra Tuế Nguyệt Chi Diễm, thiêu đốt tinh nguyên những sinh linh khác! Những nơi đi qua không còn một ngọn cỏ, là linh trùng cực kỳ đáng sợ, nơi này sao lại nhiều như vậy!" Cận Lưu nhìn tình cảnh phía sau, thân thể lắc một cái, la lớn lên.

Những người khác nghe vậy, sắc mặt đại biến, mỗi người tự thi triển bí thuật gia tốc, tốc độ tăng lên hai ba thành, bay về phía trước bỏ trốn, cơ bản giữ vững khoảng cách với bầy trung phía sau.

"Hỏa Tuế Huỳnh Trùng cực kỳ mẫn cảm với khí tức huyết nhục, mau che lại khí tức nhục thân, đồng thời bay vòng tránh chính diện bầy trùng!" Tô An Thiến trầm giọng nói ra.

Những người khác nghe vậy, vội vàng tự che lại khí tức nhục thân, bay về phía bên trái đằng trước.

Hàn Lập nghe vậy, trên mặt cũng lộ ra một tia kinh ngạc, lúc này vận chuyển Vạn Khiếu Không Tịch Thuật, ẩn nấp khí tức nhục thân.

Kể từ đó, bầy trùng phía sau rối loạn một trận, tựa hồ đã mất đi cảm giác với đám người Hàn Lập, cũng không thay đổi phương hướng đuổi theo bọn người Hàn Lập.

Một đoàn người lúc này mới thoáng thở nhẹ ra, nhưng thảm trạng đám người đại hán mặt đỏ trước đây vẫn rõ mồn một trong mắt, làm đám người không dám phớt lờ, tiếp tục kiệt lực gia tốc.