Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phàm Nhân Thí Thần

Chương 30: Ân Vương




Chương 30: Ân Vương

Chương 30: Ân Vương

Đúng lúc này, một bóng người từ bên ngoài chạy vào, cũng chính là người đưa tin lúc trước.

Người này vừa vào liền thấy trong sân bừa bộn không thể tả, mà lại thầy đồ cùng thầy lang đang nằm dưới sân không biết sống c·hết.

Người đưa tin cảm giác có chút không ổn thế là tiến lại gần lão thợ rèn lên tiếng hỏi.

''Lão thợ rèn a, hai người này làm sao rồi?"

Lão thợ rèn nhìn về phía hai thầy nói.

"Không sao, chỉ là bị ngất thôi, rất nhanh là tỉnh".

Người đưa tin nghe xong nhìn về phía lão thợ rèn, thấy lão thợ rèn có chút trốn tránh ánh mắt của bản thân thế là trong lòng hơi hồi hộp một chút.

"Sẽ không phải là lỡ tay đ·ánh c·hết người rồi đi".

Đi đến gần thầy đồ sau đó ngồi xuống, người đưa tin từ từ đưa tay lên mũi thầy đồ kiểm tra.

Thấy thầy đồ vẫn còn hô hấp người này mới thở dài một hơi, chỉ là người này vừa thở ra xong vậy mà cũng nghe được một tiếng thở dài tương tự từ phía sau, chính là của lão thợ rèn.

Người đưa tin: 0o0

"Đợi một chút, lão thợ rèn thở cá gì a?"

Người đưa tin lần nữa đứng dậy đi về phía thầy lang, sau đó cũng làm tương tự như vừa rồi.

Thấy hai thầy còn thở, người đưa tin mới triệt để yên tâm xuống.

"Còn tốt, chỉ là ngất đi".

Lúc này lão thợ rèn mở miệng nói.

"Hai người họ đã không có việc gì vậy việc còn lại giao cho ngươi, bây giờ ta còn cần về tiếp tục rèn dao".

Nói xong liền đi.

Người đưa tin cúi đầu vội nói.

"Ngài đi thong thả".

Ngẩng đầu lên, bóng dáng của lão thợ rèn cũng đã đi xa.



Người đưa tin quay lại nhìn về phía hai thầy còn đang nằm trong sân, thế là vội vàng nhấc thầy lang vào giường trong nhà, sau đó lại nhấc thầy đồ lên chạy về phía nhà thầy đồ.

Người vừa đi thầy lang liền từ trên giường bước xuống.

Vừa rồi hắn thực sự bị lão thợ rèn đánh ngất, nhưng đừng quên nghề nghiệp của hắn là làm gì.

Tại thời điểm lão thợ rèn ra tay với thầy đồ, trong khoảng thời giang đó hắn đã kịp thời sử dụng một viên thuốc loại chữa thương.

Nếu như hiện tại trực diện thầy lang sẽ thấy, các vết bầm tím trên mặt đang dần dần tan đi, chỉ qua mấy giây khuôn mặt giống như đầu lợn của thầy lang đã bình thường lại như ban đầu.

Nhìn cái sân nhà bị làm cho mấp mô như là có một đàn trâu cày qua, thầy lang có chút xuất thần suy nghĩ, chỉ là không biết đang suy nghĩ gì.

........

ÂN QUỐC, Hoàng cung, trong một gian phòng nào đó.

Không gian rộng lớn xa hoa bên trong được chống lên bằng 18 cây cột đá.

Từng cây cột đá đều được sơn son thếp vàng cũng điêu khắc các loại ly kỳ yêu, quỷ.

Vừa nhìn liền có thể thấy thân phận chủ nhân là bực nào không bình thường.

Ân, lại hoặc là đầu óc không bình thường.

Thực sự cũng là như vậy.

Ở giữa trung tâm nhất của gian phòng có một cái hồ bơi.

Bên ngoài bình phong ẩn hiện, sương khói lượn lờ, mùi máu tanh quanh quẩn.

Bên trong, nước hồ đỏ ửng, đều là từ máu tươi tạo thành.

Ở giữa hồ có một người đàn ông trung niên đang ngâm mình trong đó.

Hai mắt nhắm nghiền, hai chân cũng gọn gàng khoanh lại.

Khoảng cách 2m xung quanh, nước hồ nổi bọt phát ra âm thanh

Ừng ực.... Ừng ực giống như bị đun sôi.

Người đàn ông giống như không có cảm giác gì, từng sợi khí trắng giống như có sinh mệnh đang chen chúc chui vào trong thân thể hắn.

Cả không gian yên tĩnh giống như c·hết, thời gian cũng gần như mất đi ý nghĩa tồn tại.



Không biết qua bao lâu, người đàn ông này mở mắt ra.

Trong hai con ngươi bộc phát ra hai đoàn tia sáng, giống như đèn pin cường quang.

Nội khí trong người giống như núi lửa bộc phát.

Máu trong hồ không biết từ khi nào đã trở nên trong vắt, lúc này cũng bị nội khí thiêu đốt thành hơi nước.

Cảm nhận một chút sức mạnh trong cơ thể vẻ mặt hắn lại có chút không vui.

"Còn chưa đủ, bản Vương cần càng nhiều ".

Người này đứng dậy từng bước từng bước đi về phía chỗ ngồi của mình.

Gọi là chỗ ngồi nhưng diện tích lại cực kỳ lớn, mấy người nằm đều sẽ không chen chúc.

Vừa đến nơi lập tức ngồi xuống, chỉ là vừa đặt mông một cái sắc mặt lập tức trở nên dữ tợn.

Uy áp trên người liên tục phóng ra, bàn ghế cùng đồ đạc bên trong giống như lá cây lập tức bị thổi bay.

Vài giây sau, khí thế trên người thu hồi, sắc mặt người này mới có chút hòa hoãn lại.

Cũng không phải là có nguy cơ gì uy h·iếp đến hắn, chỉ đơn giản là bản năng phản ứng của thân thể.

Nhiều năm ngồi xuống tu luyện khiến cho hắn mắc phải bệnh trĩ, những lúc bình thường thì không sao nhưng chỉ cần không cẩn thận đặt mông hơi mạnh là lại toàn thân đau đớn.

Nói đến đây lại không thể không nói đến quá khứ của hắn.

Người này chính là đương đại Quốc vương của Ân quốc.

Từ khi còn nhỏ hắn đã đam mê luyện võ, nhưng

khổ nỗi không có tài năng, nhiều năm chìm đắm trong tu luyện, tài nguyên tiêu hao càng là vô cùng khủng bố nhưng cấp độ cũng chỉ miễn cưỡng đạt đến luyện nhục.

Vì truy tìm càng cao cấp độ cảnh giới võ thuật hắn đi đã khắp cảnh nội bái kiến những cao thủ thành danh.

Nhiều năm vất vả bôn ba nhưng cuối cùng nhất lại là không một người có thể giúp hắn đạt đến cấp độ cao hơn.

Tưởng như con đường đến đây là đoạn mất, nhưng ông trời không phụ lòng người.

Một ngày nào đó hắn vô tình nghe được, ở xa xôi phía nam có một tiểu quốc.

Người ở đây mang trong mình huyết thống vô cùng cao quý, chính là hậu nhân của tiên thần.



Nghe đến đây hắn cũng chỉ coi như là chuyện cười.

Trên thế giới này nào có cái gì tiên, thần.

Con cháu của tiên, thần cũng chỉ là trên mặt mình thếp vàng mà thôi.

Hắn cũng không để trong lòng, nhưng mãi đến một ngày hắn gặp được một đội lái buôn.

Đội lái buôn này cầm đầu bởi một lão béo, đi theo hộ vệ có mấy chục người, mỗi người đều là cao thủ võ đạo.

Ban đầu hắn cũng không để ý, nhưng có một lần hắn vô tình thấy được lão béo cầm đầu vậy mà không biết dùng thủ đoạn gì mê hoặc thuộc hạ của hắn để mua hàng với giá rẻ.

Thấy đây hắn rất phẫn nộ, thế là cho người bắt hết tất cả đội ngũ lái buôn lại.

Sau khi t·ra t·ấn, dùng hình hồi lâu hắn mới biết được.

Lão béo dùng thủ đoạn lại là năng lực nghề nghiệp của bản thân.

Nghề nghiệp này có ba loại năng lực.

Năng lực đầu tiên: miệng lưỡi trơn tru, năng lực này giúp người sở hữu luôn có lợi thế trong quá trình đàm phán giá cả với những người khác.

Năng lực hai: nắm bắt tâm lý, năng lực này khiến cho người sở hữu gần như có năng lực đọc suy nghĩ của người khác.

Năng lực thứ ba: ép mua buộc bán, năng lực này giống như tên gọi. Ép mua, buộc bán.

Nghe xong hắn những loại năng lực này hắn vô cùng kinh ngạc, không nghĩ đến trên đời còn có người sở hữu dị năng như vậy.

Nhưng về sau hỏi ra mới biết, hóa ra đội lái buôn này đến từ tiểu quốc phía nam gọi là Văn Lang.

Ở đó người người đều có năng lực.

Nghe đến đây hắn nhớ đến câu chuyện lúc trước.

Dân Văn Lang đều là con cháu tiên, thần.

Đã là con cháu tiên, thần vậy sở hữu năng lực cũng không kỳ quái.

Biết được chuyện này hắn vừa đố kỵ vừa ghen ghét, trong đầu hắn nảy sinh ra một suy nghĩ.

"Phải chi bản thân cũng có huyết thống như vậy, có lẽ lúc đó tu luyện sẽ không còn là vấn đề ".

Suy nghĩ này một khi sinh ra lại không cách nào ngăn cản.

Thế là hắn tìm mọi cách để chiếm đoạt năng lực trên người thương đội.

Thật không nghĩ đến hắn vậy mà tìm được.