Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phàm Nhân Thí Thần

Chương 22: thầy đồ




Chương 22: thầy đồ

Chương 22: thầy đồ

Liếc mắt nhìn An Lạc một chút thiếu niên béo mới nhạt nhẽo nói ra.

"Nếu như không có việc gì hoặc không được gọi đến thì tốt nhất ngươi không nên tự ý tiến vào đó". Nói đến đây thiếu niên béo cười nhạt một cái nói tiếp " bằng không ngươi sẽ b·ị đ·ánh cho một trận đấy".

An Lạc nghe xong rụt cổ một cái, hắn chợt nhớ đến, hắn là phản ứng với "kiểm quỷ thạch" đấy.

Nếu như hắn vào đó, bị người nhầm tưởng là có quái vật nhập thân thì khả năng cao là sẽ bị đ·ánh t·ới c·hết mà không phải chỉ có đánh một trận thôi đâu.

Mặc dù rất nhiều người đều biết hắn cùng với "hắc thủy phệ tâm quỷ" dung hợp, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất nha.

Vạn nhất người ta không biết, vậy hắn có phải là uổng mạng không?

Nghĩ đến đây An Lạc cảm giác bản thân vô cùng may mắn, may mắn mình không phải kẻ lỗ mãng, bằng không vừa rồi hắn rất có thể đã vỗ đầu một cái sau đó trực tiếp xông vào.

Hắn đã có thể hình dung ra được cảnh tượng chị gái nhà bên ngồi trước mộ phần của hắn khóc thút thít.

An Lạc nhìn về phía thiếu niên béo, tên này luôn luôn để người cảm thấy không muốn cùng người khác tiếp xúc nhưng tâm địa cũng thật là thiện lương.

Nghĩ đến đây An Lạc nhìn thiếu niên béo càng nhu hòa một chút.

Thiếu niên béo?????

Hắn cảm thấy ánh mắt của tên bên cạnh rất không thích hợp.

Đang lúc thiếu niên béo định mượn cớ rời xa tên này một chút thì thầy đồ từ trong làng chạ đi ra.

Thầy đồ An Lạc gặp qua, chính là người mà hắn gặp ở cổng làng trước đó. cũng là một trong ba người giúp hắn kiểm tra thân thể.

Thoạt nhìn thầy đồ là một lão già nhưng cũng không phải là loại họm hẹm lưng còng, gần đất xa trời kia, mà là ngược lại.

Thầy đồ dáng người thẳng tắp, dáng đi thoăn thoắt, không có dáng vẻ gì là gần đất xa trời cả.

Nói đến đây An Lạc còn chưa có đến nhà ba người cảm tạ một phen.

Cũng không phải hắn quên, thực tế hắn vẫn nhớ đến rất rõ, chỉ là muốn đến nhà cảm tạ cũng không thể đi tay không, mà hắn một xu đều không có, lấy gì đi cảm tạ đây.

An Lạc nhìn thầy đồ, cũng chú ý đến phía sau có đi theo một thằng nhóc tầm khoảng 6, 7 tuổi. Thằng nhóc này trên tay mang theo một cái ghế.

Có lẽ thầy đồ đi có chút nhanh nên thằng nhóc phải chạy chậm theo mới đuổi kịp.



Thầy đồ vừa đi đến chỗ gốc cây, thằng nhóc phía sau vội vàng đem ghế đặt tốt cũng dùng giọng nói cung kính mời thầy đồ ngồi xuống, thầy đồ nhẹ nhàng gật đầu một cái sau đó mới bình tĩnh ngồi xuống.

Thầy đồ nhìn qua một cái cũng không nói gì mà lẳng lặng ngồi đó.

Có lẽ An Lạc cùng với thiếu niên béo đến hơi sớm thành ra những người đang có mặt tại đây cũng không nhiều.

Thời gian lại thoáng kéo về sau một chút.

Từng người một theo nhau lục tục đi đến.

An Lạc nhìn qua những người này một chút, cũng không có ý nghĩa gì nhiều, chỉ đơn giản là quan sát giảm bớt nhàn chán thôi, thiếu niên béo cũng không còn cùng hắn nói chuyện.

Một lúc sau, thấy lại không còn người đi đến, thầy đồ mở miệng nói.

"Hôm nay chỉ dạy thế này thôi, những người đến sau thì đợi đến lần khác lại học".

Nhìn đám người một chút thầy đồ nói tiếp.

"Hôm nay ta sẽ dạy đám ranh con tụi bay phương pháp tu luyện, có gì không hiểu thì sau khi ta nói xong có thể đặt câu, nhưng không được ngắt lời ta".

"Còn có, ta dạy sao thì khi tu luyện cứ vậy mà làm theo, Không được tự ý sửa chữa".

Nói đến đây giọng nói của thầy đồ trở nên nghiêm nghị.

"Ta nói tất cả nghe rõ chưa"?

Lời nói vừa dứt, giống như phát động cái gì.

Cả đám không tự chủ được đồng thanh thốt lên.

"Nghe rõ".

Thiếu niên béo ngồi tại bên cạnh An Lạc dùng giọng nói nhỏ nhỏ nhưng vẫn có thể để An Lạc nghe được nói ra.

"Hỏi gì đáp nấy"

An Lạc quay đầu nhìn hắn, chỉ là thiếu niên béo cũng không để ý An Lạc.

Ở nơi xa, ánh mắt thầy đồ hơi dừng lại trên thân thiếu niên béo một chút, sau đó cũng rất nhanh rời khỏi.

Thầy đồ đem tay vào trong một cái túi, cũng ở đó móc ra những viên đá nhỏ, số lượng đá lại cùng với những người ở đây đối ứng.

Thầy đồ nhìn về phía thằng nhỏ bên người phân phó nói.



"Chia cho mỗi người một viên".

Thằng nhỏ gật đầu bảo.

"Vâng"

Sau đó nhận lấy những viên đá rồi tiến đến phân phát cho từng người một.

An Lạc cũng nhận được một viên, đại khái cùng với những viên đá bình thường không khác gì nhau.

An Lạc nghi ngờ nhìn về phía những người khác chỉ là đám người cũng không có phản ứng gì lớn, giống như đã sớm biết trước.

An Lạc thấy không ai nói gì hắn cũng im lặng chờ đợi lấy.

Quả nhiên, Đợi sau khi thằng nhỏ phân phát xong thầy đồ mới lên tiếng nói ra.

"Cái này gọi là kí ức thạch, nó cũng chỉ đơn giản là một viên đá bình thường nhưng khác biệt là những viên đá này được ta truyền tải vào trong đó một đoạn ký ức".

Nói đến đây thầy đồ hơi dừng lại sau đó dùng giọng nói không nhanh không chậm nói tiếp.

"Ký ức chính là phương pháp tu luyện, từ giai đoạn cảm khí đến luyện nhục và một phần của lục phủ."

"Lục phủ cùng với ngũ tạng đều không thuộc về một cấp độ cố định nào, nó chỉ là phụ trợ để tu luyện những cấp độ khác mà thôi".

Thanh âm của thầy đồ vẫn như vậy bình tĩnh nói ra.

"Mặc dù là phụ trợ nhưng cũng rất quan trọng, nếu như không có phương pháp phụ trợ vậy thì không thể tu luyện những thứ khác được ".

"Một phần phương pháp tu luyện của lục phủ này chính là tu dạ dày".

Lúc này thằng nhóc đứng ở bên từ trong cái túi đeo bên người lấy ra một cái ấm trà nho nhỏ đưa cho thầy đồ.

Thầy đồ nhận lấy cũng cho lên miệng mút một cái làm dịu lại cổ họng khô khan.

Uống xong về sau thầy đồ mới tiếp tục nói.

"Những phương pháp tu luyện hôm nay ta dạy là miễn phí, nhưng đằng sau còn muốn tu luyện tiếp thì phải đối với làng làm ra cống hiến ".

Giống như nghĩ đến việc gì vui, thầy đồ nhếc miệng lên cười nhạt một cái sau đó tiếp tục nói.



"Nếu như không muốn cống hiến sức lực thì cống hiến tiền tài cũng được ".

Không ở đề tài này dây dưa tiếp, thầy đồ quay lại điểm chính nói ra.

"Phương pháp sử dụng của ký ức thạch rất đơn giản, chỉ cần đặt lên trán nó sẽ tự động truyền ký ức vào trong đầu ".

Nói tới đây thầy đồ dừng lại đợi đám người sử dụng ký ức thạch xong mới nói tiếp.

Đám người nghe xong cũng cảm thấy mới lạ, thế là nhao nhao ấn vào trán thử xem.

Có người cẩn thận từng li từng tí giống như sợ viên đá hỏng mất, nhưng có người cẩn thận cũng sẽ có người xao động.

Chỉ thấy có mấy người dùng sức đập mạnh vào trán, giống như làm như vậy tốc độ đường truyền sẽ nhanh hơn không thành.

Đặc biệt nhất còn có một người anh em trực tiếp đem viên đá đập nát.

An Lạc?????

Những âm thanh

Cộp cộp

Liên tục vang lên.

An Lạc 0!0

An Lạc không để ý đến những người này.

"Một đám quái dị "

Hắn nghĩ trong lòng như vậy.

An Lạc đem viên đá đặt lên trán, cũng nháy mắt cảm nhận có cái gì bị nhét vào trong đầu.

Nhắm mắt lại hắn hơi hơi cảm nhận một chút, sau đó ý thức của hắn chạy đến khu vực lưu trữ ký ức trong đầu.

Chỉ thấy, giờ phút này vốn hẳn là chỉ có hai ổ (C) và ổ (E)

Nhưng không biết sao lại nhiều thêm một ổ nữa.

Ổ (F)

An Lạc???

Hắn đang hoài nghi đây có phải là do viên đá kia gây ra hay không?

....

Lúc trước hắn còn nói người khác quái dị, nhưng hắn không biết là, chính bản thân hắn mới là người quái dị nhất kia.