Chương 17: Nhảy nhảy nhảy đi... Tăng tăng tăng
Chương 17: Nhảy nhảy nhảy đi... Tăng tăng tăng
Củi đã lấy đủ, nhìn một đống to như một ngọn núi bên cạnh An Lạc cảm giác nướng xong con lợn này có thể còn thừa rất nhiều củi, khả năng nướng thêm hắn đều không hết.
Đang lúc An Lạc định tìm một xó xỉnh nào đó ngồi đợi thì có hai người chạy về phía hắn, vẻ mặt còn vô cùng kinh hỉ.
An Lạc ngu ngơ không hiểu gì.
Vừa đến nơi, không đợi An Lạc làm ra động tác tay thì hai người này lập tức, mỗi người một bên, cầm tay hắn nhấc đi.
An Lạc????
Nhìn thấy hai người chạy về phía đống lửa, An Lạc nghĩ đến cái gì, vẻ mặt lập tức hoảng sợ, trong miệng liên tục cầu xin tha thứ.
"Không, không... Đừng đừng...."
Càng tiến đến gần trong miệng hắn phát ra âm thanh cũng trở nên lắp bắp, không rõ.
Hắn dồn sức về phía hai chân, hi vọng có thể kéo lại hai người, nhưng so về sức khỏe thì hắn thua xa lắm.
Chỉ thấy mặt đất bị chân hắn cày thành hai đường thẳng song song.
Càng đến giờ ngọn lửa An Lạc càng cảm thấy sợ hãi.
Tới khi cách ngọn lửa chỉ có 2m thì hai người dừng lại.
Đang lúc An Lạc cho rằng mình bị quẳng vào ngọn lửa thì thấy những người khác cũng đến, tay nắm chặt tay, sau đó vòng quanh đống lửa nhảy múa.
An Lạc kém chút thì sợ đái ra khố, làm hắn sợ hết hồn.
Không c·hết nhưng cũng không dễ chịu.
Đám người nhảy theo nhịp điệu, mà nhịp điệu phát ra từ trong mồm một người trong số đó.
Những lúc đám người lùi xa xa sau đó tiến gần đống lửa, An Lạc chỉ sợ vị huynh đài đang hát đệm kia kêu lệch nhịp một cái, khi ấy hai người anh em bên cạnh đang trong đà tiến đến, bị dừng đột ngột, theo quán tính hắn rất có thể bị quẳng vào trong đống lửa.
An Lạc đang nghĩ lung tung thì bỗng nhiên cảm nhận được dưới chân đau đớn.
Cúi đầu nhìn lại, không biết tại sao chân của người anh em bên cạnh đang đè lên chân mình.
Hắn nhìn sang người anh em này, mặt đen quá nhìn không ra biển tình gì.
Hắn chỉ có thể cắn răng chịu đựng, sau đó để bản thân chú ý một chút là được.
Vậy là, cả đám quanh quanh đống lửa hát hò vui vẻ.
Chỉ có một mình An Lạc là đề cao cảnh giác, phòng ngừa hai người anh em bên cạnh nhảy sai nhịp, cũng đem hắn giẫm què.
Thời gian trong lúc đó từ từ qua đi.
Bởi vì ban đêm đốt lửa, g·iết thịt khiến cho mùi máu tanh tràn ngập, lại còn hò hét inh ỏi.
Những thứ này cũng dẫn đến không ít động vật ăn thịt.
Ban đầu chỉ là chó sói, nhưng về sau đến cả hổ đều xuất hiện.
Chỉ là những dã thú này cũng không gây ra chút bọt nước nào.
An Lạc còn nhớ lúc con hổ kia xuất hiện.
Con hổ này so với con hổ hắn gặp trước đó thì to hơn nhiều lắm.
Nhìn như một con voi mà hắn thường thấy trong tv ở kiếp trước.
To là vậy, nhưng những người này cũng không quá để ý.
Một người trong đó chạy ra, đấm một đấm.
Hiện tại con hổ vẫn còn đang nằm bất động ở đó.
Hắn hoài nghi bản thân kích hoạt năng lực "săn g·iết" dùng toàn lực cũng không có được sức mạnh như vậy.
Thế là, tâm tư của hắn là làm sao nướng con lợn này cho ngon, sợ những người này ăn không hài lòng liền thưởng cho hắn một quyền như vậy.
Hắn cảm giác đời mình chưa có đêm nào là kích thích như đêm nay.
Thấy hắn tập trung nướng thịt, đám người cũng không lại kéo hắn nhảy múa nữa.
An Lạc càng thêm nhàn nhã, cũng càng đầu nhập.
Thời gian lại từ từ qua đi.
Đến khi mùi thịt đã trở nên nồng nặc tới cực điểm, An Lạc cảm giác thịt chín đủ rồi.
Cả đám người vây quanh hắn, mười mấy đôi mắt nhìn hắn chằm chằm.
Mông đít An Lạc thít chặt, tự nhiên hắn nhớ tới kiếp trước có nhìn qua một tấm hình.
Một cô gái ngồi trên một cái ghế sofa, phía sau đứng đó rất nhiều những người đàn ông da đen.
Cảm giác cùng hắn bây giờ rất giống.
Không lại nghĩ lung tung, An Lạc dùng con dao đâm vào lớp da bên ngoài con lợn.
Tầng da bên ngoài rất dày, có đến 2cm nhiều.
An Lạc cắt xuống một mảng, hỗn hợp nước cùng mỡ từ bên trong chảy ra ngoài, mùi hương trong không khí càng thêm đậm đà một chút.
An Lạc đưa miếng da đã nướng giòn vào trong miệng, Khẽ cắn một cái.
Răng rắc
Giòn tan giống như bánh đa, nhưng thay vì khô khan lại là hương vị béo ngậy cùng với ngọt ngào của thịt.
An Lạc cảm giác linh hồn của mình giống như thăng hoa.
Mà lại, không biết vì cái gì nhưng trong quá trình quay thịt hắn không hề bỏ thêm gia vị, nhưng sau cùng mùi vị lại hết sức hoàn chỉnh.
Cảm giác giống như, nếu bản thân bỏ thêm bất luận một cái gì vào đều sẽ làm hương vị kém đi.
Nghĩ không ra duyên cớ hắn chỉ có thể đổ lỗi cho con lợn này ăn rau thơm cùng đồ gia vị lớn lên.
Nhìn quanh một chút, An Lạc đối với những người này làm động tác "đã có thể ăn được rồi ".
Thế là cả đám reo hò, cũng bắt đầu chia ăn.
Lần này An Lạc cũng có phần.
Hắn cũng không khách khí cái gì, cả ngày chưa được ăn gì, giờ này bụng đã đói meo, thế là hắn cũng ôm một miếng thịt to đùng ngồi một chỗ bắt đầu ăn.
Dùng dao cắt miếng sau đó bỏ vào miệng, vô cùng ưu nhã.
Nhìn những người bên cạnh, An Lạc kém chút không bị nghẹn c·hết.
Chỉ thấy có một người đem cả khối thịt lớn hơn cả đầu hắn nhét vào miệng, sau đó dùng sức nhuốt xuống, đáng sợ là như vậy mà không bị nghẹn.
Nhưng quá đáng hơn còn có, một người trực tiếp há miệng, nhét một khúc xương dài từ trên xuống dưới.
Nhìn khúc xương nhô lên ở vị trí cổ của người này, An Lạc hoài nghi người kia sẽ không chịu được mà nhả ra, nhưng sự thật lại đánh mặt hắn.
Người kia chẳng những không nhả ra mà còn cắt thêm thịt nhét vào miệng.
An Lạc giờ này không biết nói gì, chỉ có thể âm thầm cảm thán.
"Tốc độ ăn thật là nhanh".
Hắn cũng không lại để ý những người kia, chỉ có yên lặng cúi đầu ăn lấy.
Hắn cần thời gian xây dựng lại nhận biết đối với cái thế giới này, bằng không hắn sợ mình điên mất.
Thời gian theo hắn chìm đắm vào thế giới tư tưởng của bản thân nhanh chóng qua đi.
Tới khi hắn lấy lại tinh thần thì trời đã sáng, những người kia cũng đã đi mất không còn lại tung tích.
Mọi thứ đêm qua, tất cả đều giống như một giấc mơ, hoang đường mà không chân thật.
Ây. Nếu như không phải chân hắn còn đau, cùng với con hàng nào đó trí nhớ không được tốt mà để quên cây cung ở đây thì có lẽ hắn thật sự cho là mình ngủ mơ.
An Lạc đứng dậy nhìn nhìn, ngó ngó xung quanh, hắn sợ những người kia cũng quên luôn con hổ đêm qua ở lại.
Kết quả làm hắn thở dài một hơi, cuối cùng cũng thoát khỏi những người này.
Đứng dậy hoạt động thân thể, cũng xem xét tình huống xung quanh, bảo đảm không có gì nguy hiểm hắn mới ngồi trở lại.
Trong lúc này hắn ngáp không ngừng, cả đêm thức trắng khiến cho thinh thần của hắn rất kém cỏi.
Cầm lên cây cung mà những người kia để quên, nói như vậy là vì những người này tất cả đều đen giống nhau khiến cho hắn không cách nào phân biệt.
Để cung trên trước mặt, hắn tỉ mỉ quan sát.
Cả cây cung đều là đen kịt, hơn nữa trọng lượng cũng rất trầm, đại khái hơn 20kg.
Cung làm cũng không tỉ mỉ, ngược lại có chút thô giáp, thứ duy nhất được người làm ra cây cung này bỏ vào thời gian có lẽ là sợi dây kết nối hai đầu.
Giống như được tháo ra buộc lại rất nhiều lần, có lẽ người làm đã mất rất nhiều công sức căn chỉnh.
.....