Chương 4: Đệ tử ký danh, dự cảm của Hàn Lập
“ Lạc sư đệ…”
Ngô Minh thấy, Lạc Vũ tùy tiện làm phiền Mặc đại phu liền định quát lớn.
Thì bị Mặc đại phu dơ tay lên, thế là hắn tự động câm miệng lại.
Mặc đại phu, bước chậm chậm tới miệng thì vẫn ho khan không ngừng.
“ Vì sao ngươi muốn làm dược đồng?” Lão ta dùng giọng khàn khàn hỏi.
“ Đệ tử, cảm thấy tư chất luyện võ không được, khi nghe hai vị sư huynh nói Mặc đại phu là thần y. Vì thế, đệ tử muốn bái nhập môn hạ của đại nhân mong đại nhân nhận lấy đệ tử!”
Lạc Vũ, muốn đánh cược dù sao thì Trường Xuân Công không phải ai cũng có thể học được.
Trước khi Hàn Lập và Trương Thiết tới, lão già này đã chiêu mộ ba mươi tên dược đồng để thử nhưng thất bại.
Bởi vì lẽ đó Lạc Vũ muốn đánh cược, dù sao thêm ra hắn cũng không ảnh hưởng tới cốt truyện.
Mà không ảnh hưởng tới cốt truyện, thì hắn vẫn là nhà tiên tri xuất sắc.
Mặc đại phu lúc này, cũng suy nghĩ: “Dù sao, thêm một kẻ nữa cũng thêm một cơ hội nữa cho ta!”
Nghĩ tới đây Mặc đại phu liền gật đầu đồng ý, hơn hết Lạc Vũ cũng chỉ là đứa trẻ 10 tuổi cũng không dám có ý đồ xấu gì.
Vì thế mà Mặc đại phu cũng đồng ý đem theo Lạc Vũ.
Thấy Mặc đại phu đồng ý, Lạc Vũ còn chưa phản ứng lại.
Ngô Minh sư huynh đã nhanh trí nói: “ Lạc sư đệ, còn không nhanh nói lời cảm ơn!”
Lạc Vũ cũng phản ứng lại, liền nói: “Cảm ơn Mặc đại phu, đệ tử nhất định không để lão nhân gia ngài phải thất vọng”
“Ừ”
Mặc đại phu chỉ hừ nhẹ, sau đó quay người bước đi.
Lạc Vũ cũng nhanh chóng đuổi theo, đám người Hàn Lập và Trương Thiết.
Thế là Mặc đại phu liền dẫn ba người từ từ theo con đường nhỏ trong rừng đi vào trong.
Lúc chuyển Đông, lúc vãng Tây, một lúc sau, đột nhiên phía trước sáng ngời, một tiểu sơn cốc xanh biếc ngập tràn sinh khí hiện ra trước mắt hai người.
Bên trái sơn cốc là một khu dược viên lớn, tỏa ra mùi dược liệu nồng nặc.
Hàn Lập thì liếc nhìn xung quanh, ở trong dược điền này có rất nhiều loại dược liệu mà hắn không biết.
Vì thế mà không chớt mắt, nhìn các loại thảo dược này.
Còn Lạc Vũ, chỉ cảm thấy nơi này rất chi là trong lành mùi thơm của thảo dược cộng với mùi thuốc làm nơi này rất chill.
Lúc này, Lạc Vũ cũng đã thấy ở bên phải có mấy căn nhà nhỏ, nhìn bồn phía, ngoài con đường dẫn vào thì không còn thông đạo nào dùng để đi ra ngoài nữa.
"Đây là thần thủ cốc, ngoại trừ cốc nội đệ tử, ngoại nhân ngoài những người bị bệnh, ba ngươi sau này ngủ ở nơi đây. Trước tiên đi nghỉ ngơi đi đã, đến tối trở lại tìm ta, ta có chuyện muốn nói với các ngươi."
Mặc đại phu đứng ở trước mấy căn phòng, sau đó chỉ vào một căn phòng nhỏ nói.
"Các ngươi sau này có thể gọi ta là Mặc lão."
Lão giả nói xong dừng một chút, lại nói:
"Gọi ta là Mặc đại phu là được rồi."
Nói xong Mặc đại phu không để ý đến ba người nữa, vừa đi vừa ho khan tiến vào căn phòng lớn.
Lạc Vũ lúc này, cũng đã bị mệt mỏi không mở nổi mắt liền nhanh chóng tiến vào một căn phòng trống.
Lúc này, hắn không quan tâm cái gì Hàn Lập hay Trương Thiết nữa, nhanh chóng vào phòng đóng cửa.
Không thèm cả tắm rửa cứ thế tiến tới giường gỗ trong phòng, rất nhanh liền mơ mơ màng màng ngủ đi.
Đối với hắn, hiện tại chỉ có nghỉ ngơi mới giúp hắn khôi phục được, còn những thứ khác để tỉnh rồi nghĩ tiếp.
Thế là, Lạc Vũ tiếp vào mộng đẹp hắn mơ rằng mình sẽ trở thành tiên nhân chân đạp phi kiếm mặc trên người những bộ y phục hoa lệ.
Ôm trong lòng là các tiên tử, nữ đế xinh đẹp.
…..
“ Dậy, dậy nhanh!”
Không biết trải qua bao lâu, Lạc Vũ bỗng nghe được một loạt thanh âm từ bên cạnh giường truyền tới.
Làm cho hắn từ từ mở mắt ra, bỗng thấy khuôn mặt lớn của Trương Thiết ở sau thì là Hàn Lập.
“Trời!”
Lạc Vũ bật dậy lên, vội lùi người ra sau.
Lúc này hắn mới nhìn rõ chủ nhân của khuôn mặt vừa dọa hắn chính là hài đồng Trương Thiết.
Đang nhìn Lạc Vũ cười ngây ngô, Hàn Lập thì đứng ở sau cười mỉm nhìn hắn.
Lạc Vũ vẫn còn ngái ngủ khi nhìn thấy, vẻ mặt của Trương Thiết và Hàn Lập thì tỉnh cả ngủ.
Trương Thiết, thấy Lạc Vũ đã tỉnh liền nói:
“Mau ăn một chút gì đi, ăn xong cơm chiều còn phải đi gặp Mặc lão nữa."
Hắn nói xong liền đưa cho Lạc Vũ hai cái bánh bao vẫn còn nghi ngút khói.
Lạc Vũ ngoái nhìn Hàn Lập cũng đang giải quyết chiếc bánh bao trên tay.
“Ngươi ăn chưa? Mà ngươi từ nơi nào tìm được đồ ăn vậy?”
Hắn cầm lấy hai cái bánh bao, rồi mở miệng hỏi Trương Thiết.
“Ta ăn rồi!”
“Sơn cốc phụ cận có một căn trù phòng, ta thấy có người tại đó lĩnh đồ ăn, liền đi đến đó lấy.
Ăn xong mới nhớ ra là ngươi và Hàn Lập chưa có ăn, liền giúp hai ngươi mang về bốn cái bánh bao."
Trương Thiết cười cười nói.
“Ừ, ngươi ăn nhanh đi chúng ta còn phải đi gặp Mặc lão!”
Hàn Lập ăn xong, tay xoa xoa bụng, mắt liếc ra ngoài trời, trong lòng áng áng thời gian, nghĩ đến giờ phải đi gặp Mặc lão rồi.
“Cảm ơn ngươi, Trương Thiết!” Lạc Vũ cảm kích nói, rồi cắn một chiếc bánh bao.
"Không… không sao, ta ở nhà cũng thường vậy mà, nhà ta cũng bán quán mà, nhất thời có điểm chưa quen, trong lòng có chút. Có chút không thoải mái. Sau này có gì cần ta giúp đỡ cứ nói, ta sẽ cố giúp cho."
Trương Thiết tựa hồ có chút ngượng ngập, giọng nói có chút nhỏ dần.
Lạc Vũ nhìn biểu hiện của Trương Thiết, làm hắn có chút hảo cảm.
Lúc trước khi xem anime, cảm thấy nhân vật Trương Thiết này bình thường không có gì lạ mà bỏ qua.
Nhưng tiếp xúc một hồi, hắn cảm thấy người này đáng để làm bạn.
Nhưng chỉ tiếc, vận mệnh trêu người, người trung hậu thì lại không sống quá 2 chương.
Chỉ trong chốc lát, một thoáng suy nghĩ thì cái bánh còn lại cũng đã nằm yên trong bụng hắn rồi.
“Chúng ta đi thôi!”
Trương Thiết không có ý kiến gì, liền cùng Hàn Lập đi theo Lạc Vũ tới đến phòng của Mặc lão.
Chỉ vài bước chân, cả ba đã tới phòng nội của Mặc đại phu, Lạc Vũ chỉ liếc mắt xung quanh.
Liền nhìn thấy được, bốn vách xung quanh chất đầy giá sách, trên mỗi giá sách lại chất đầy các chủng loại sách.
Nhưng khi thấy, Mặc đại phu đang ngồi trên ghế thái sư tay cầm quyển sách, thì Lạc Vũ cũng thu hồi mắt lại.
Không dám có chút thất lễ, hắn biết ông già này không giống như vẻ bề ngoài mà hắn thấy.
“Mặc lão.”
“Mặc lão.”
“Mặc lão.”
Ba tiếng Mặc lão to rõ rằng, nhưng bên trong có ý vị khác nhau thì không ai rõ.
Mặc đại phu cũng không để ý tới ba người, cũng không đáp lại lời chào hỏi của cả ba.
Vẫn chăm chú nhìn vào quyển sách trên tay, một tay khác thì cầm vào nắp chén trà.
Hai người Hàn Lập và Trương Thiết cũng chỉ là tiểu hài thấy Mặc lão không trả lời, liền không biết phải làm sao.
Còn Lạc Vũ bề ngoài là tiểu hài, nhưng linh hồn lại là người từng trải, biết bây giờ lão muốn khảo nghiệm tâm tính.
Và sự nhẫn lại, vì thế mà chỉ đứng nghiêm với hai người Hàn Lập.
Cho tới tận gần nửa canh giờ trôi qua, thì lão ta mới từ từ đóng sách, để lên bàn, lạnh nhạt nhìn qua ba người một loạt.
Sau đó bưng tách trà lên, uống một ngụm nhỏ, rồi mới từ từ mở miệng nói với đám người:
“Ba ngươi từ hôm qua đã trở thành đệ tử ký danh của ta, ta sẽ dạy các ngươi kiến thức thường thức về hái thuốc, luyện thuốc. Cũng có thể dạy các ngươi một ít y thuật cứu người, nhưng sẽ nhất quyết không dạy các ngươi võ công."
Mặt lão ta không có biến hóa gì nói, đưa tách trà trong tay từ từ hạ xuống.
“Trong tay ta có một bộ tu thân dưỡng tính khẩu quyết có thể dạy các ngươi, nhưng nó sẽ không giúp các ngươi khắc địch chế thắng, nhưng cũng giúp các ngươi cường thân kiện thể.”
“Còn nếu các ngươi muốn luyện tập luyện võ công thì có thể tìm tới giáo tập để xin học, ta không phản đối!”
Nói tới đây, lão dừng lại bưng tách trà lên uống thêm ngụm cho thấm giọng rồi nói tiếp.
“Nhưng các ngươi phải nhớ, sau nửa năm ta sẽ chỉ tra khảo tình hình tu luyện khẩu quyết này mà thôi, nếu như không hợp cách, sẽ giống như những người kia, đưa ra ngoài làm ngoại đệ tử. Ba ngươi đã nghe rõ rồi chứ?"
Mặc đại phu khẩu khí đột nhiên trở lên trịnh trọng, xem ra đối với khẩu quyết này vô cùng xem trọng.
“Đã rõ!” Cả ba đồng thanh đáp.
“Ba ngươi ra ngoài đi, sáng mai trở lại.”
Mặc đại phu hướng ba người khoát tay, ý bảo hai người ra ngoài, rồi lại cầm cuốn sách nọ đọc tiếp.
Trước lúc rời đi, Hàn Lập không nhịn được mà nhìn giá sách của Mặc đại phu, nhưng đáng tiếc hắn mù chữ.
Lạc Vũ thì không dám có ý đồ gì, chỉ cắm đầu đi ra ngoài mới bước ra khỏi, thì hắn nghe được tiếng thờ dài của Hàn Lập.
Hắn liền nhìn qua Hàn Lập, thấy vẻ mặt của Hàn Lập giãn ra. Lạc Vũ, có chút kinh ngạc mới đó thôi mà tên Hàn Lập này đã có bản năng xu cát tị hung rồi.
Còn Hàn Lập thì đã bớt căng thẳng hơn, trong lòng cũng đã tự nhiên trở lại.
Một người, thì cẩn thận không dám thất lễ. Còn một người thì căng thẳng không dám thở mạnh.
Chỉ đối mặt với Mặc lão trong vòng và phút đồng hồ thôi mà hai người, Lạc Vũ và Hàn Lập đã trải qua sự biến đổi tâm lý mãnh liệt.
Nhìn về, Trương Thiết thì hắn còn đang nâng nâng khi trở thành đệ tử ký danh của Mặc lão, chứ hơi đâu mà lo nghĩ nhiều như hai ông thần Hàn Lập và Lạc Vũ chứ.