Phạm Lỗi

Chương 52




''Tôi ở đây, yên tâm.'' Dung Bái ngẩng đầu cười với anh, lời nói tràn ngập vỗ về, hắn có thể nhận ra đêm nay sự phản kháng của Bùi Văn Ca rất yếu ớt, đó là một dấu hiệu tốt. Hắn che giấu vẻ hưng phấn khi được Bùi Văn Ca ngầm đồng ý, không hề nóng vội vuốt ve cơ thể Bùi Văn Ca luôn mà hai tay từ từ vuốt vào trong đùi anh.

Chờ đến khi mỗi nơi trên cơ thể Bùi Văn Ca đều thả lỏng thì mới thử thăm dò vào giữa hai đùi Bùi Văn Ca, cầm hạ thân vẫn y nguyên kia, ''Thả lỏng...Chúng ta từ từ làm...'' Hắn dịu dàng nói, tay phải vuốt hạ thân của Bùi Văn Ca, khi thì xoa xoa phần đầu, khi thì tăng thâm lực tay, còn dùng ngón tay miết dọc nó. Những cái đùa giỡn này đều chứa đựng tình yêu, nếu cứ kéo xuống tiếp sẽ chạm vào vết thương cũ của Bùi Văn Ca. Ở phía dưới cùng có một vết sẹo màu hồng.

Bàn tay ở dưới kia sẽ cầm hạ thân của anh, sẽ cấu xé nó, khiến anh trở thành một tên vô dụng. Suy nghĩ này lại xông tới, hệt như một căn bệnh nan y không thể chữa. Bùi Văn Ca đã cố ép bản thân, liên tục thuyết phục mình, nói rằng bây giờ thiếu gia sẽ không làm anh bị thương nữa, thế nhưng đều vô dụng, bởi đó là điều không thể.

Thiếu gia căm hận anh, hận anh, tất cả mọi người đều nói thiếu gia không thương anh, ngay cả ông cũng nói thế. Thiếu gia muốn chơi chết anh, anh chỉ có thể chết...Anh sẽ chết. Cuối cùng Bùi Văn Ca vẫn không chịu được, anh hơi ngẩng đầu lên, ngón tay siết chặt gối đầu, nỗi kinh hoàng hôm đó cứ dồn về như thủy triều, bao trọn cả cơ thể anh.

Thoáng chốc, cơ thể nóng rực vất vả lắm mới có được đã lạnh như tảng băng. Dung Bái cũng dừng độc tác ngay lập tức, hắn nhìn Bùi Văn Ca, thấy lông mày Bùi Văn Ca cau lại căng thẳng, lộ ra vẻ đau khổ, chỉ cần nhìn thế là Dung Bái đã biết mình có tiếp tục cũng vô dụng. Một khi Bùi Văn Ca đau khổ thì dục vọng của anh cũng mất hết, mỗi lần đều như vậy, được như hôm nay cũng là may mắn lắm rồi.

Một khoảng không tĩnh lặng, ''Không sao, Văn Ca, không sao đâu.'' Dung Bái là người mở miệng nói trước, hắn nở nụ cười, cố hết sức che giấu nhưng khuôn mặt vẫn lộ ra sự buồn bã. Tay hắn bỏ khỏi thân dưới của Bùi Văn Ca, đỡ hông anh, sau đó nhẹ nhàng nghiêng người về phía trước, không hề ép buộc mà dịu dàng nằm vào lòng anh.

Bùi Văn Ca rũ mắt xuống, một lúc sau anh thở dài một hơi, giống như đang giải tỏa hết căng thẳng trong lòng, ''Xin lỗi thiếu gia.'' Anh áy náy nói, cánh tay ôm chặt Dung Bái, an ủi xoa tóc hắn. Dung Bái không dám nghĩ lại, Bùi Văn Ca như vậy là do lỗi của hắn, hắn không dám có ý kiến, nhỏ giọng nói, ''Không sao, anh không để ý đâu.''

Bùi Văn Ca theo thói quen nhường nhịn hắn, sờ thấy cơ thể hắn vẫn đang nóng bừng, giọng nói anh mang theo chút trìu mến, ''Thiếu gia, cậu vẫn có thể làm mà, chỗ đó của em không làm cậu đau đâu, nếu em sinh con xong chỗ đó không được đẹp thì chúng ta có thể làm ở đằng sau nữa.''

Vừa nghe xong đáy lòng Dung Bái lại ngứa ngáy như bị mèo cào, Bùi Văn Ca cứ dung túng hắn như vậy, không khác gì một kẻ khát nước dâng nước cho người bên cạnh, hắn nhận ra bản thân không cưỡng lại được hấp dẫn, nhưng không được là không được, không thể làm như thế, hắn vội cúi đầu, cắn mạnh ngón cái tay mình.

Đau đớn giúp hắn giữ vững lý trí hơn, ''Không, anh không làm.'' Hắn cố chấp lặp lại câu nói, liếm đầu ngón tay đang hơi rỉ máu của mình, nâng mắt nhìn Bùi Văn Ca, lộ ra vẻ kiên quyết hiếm có. Bùi Văn Ca giật mình, Dung Bái chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, đáng lẽ việc này sẽ khiến anh hạnh phúc đến nỗi không biết nói gì.

Nhưng anh chỉ cảm thấy chua xót, rất nhiều cảm xúc không nói nên lời. Nếu là vài năm trước thì anh sẽ vui mừng như điên, Bùi Văn Ca tự cười bản thân, vẫn tiếp tục vuốt tóc Dung Bái, thể hiện sự thương tiếc vô cùng. Lúc đó anh vẫn còn chưa biết, chàng hoàng tử Dung Bái đầy kiêu ngạo sẽ vì anh mà làm gì. Trong tương lai anh sẽ biết. Từ nay về sau, mục tiêu quan trọng nhất của Dung Bái là khiến Bùi Văn Ca có phản ứng, đáng tiếc luôn thất bại.

Thời tiết bắt đầu ấm lên, thành phố này có một đặc điểm, cái lạnh thay đổi rất nhanh, ngoại trừ sự lo lắng bên ngoài, Dung Bái còn không ngừng suy nghĩ về những gì Bùi Văn Ca nói. Cuộc đời này hắn chưa yêu đương quá năm người, ngoại trừ Bùi Văn Ca ra thì tất cả đều là nữ.

Bùi Văn Ca là người duy nhất hắn từng quan hệ bằng cửa sau, có một cảm giác thỏa mãn khác lạ, nhưng không làm nhiều lắm, bởi vì phía sau không giống nơi tư mật, không có chất bôi trơn, hắn cứ tiến vào chỉ làm hại bản thân, cho nên mỗi lần làm cần nới lỏng, mà hạ thân của hắn thì căng cứng muốn chết, sao có thể kiên nhẫn làm việc đó? Cũng có vài lần Bùi Văn Ca tự mình dùng tay nới lỏng một ít, sau đó hắn mới tiến vào.

Làm tình bằng đằng sau cũng là một cách mà đàn ông làm được. Chỉ một gợi ý cũng đủ suy nghĩ sâu xa, mỗi ngày mỗi đêm Dung Bái đều suy tính, trong đầu chậm rãi hình thành một ý tưởng. Bùi Văn Ca vô cùng sợ hắn vì hắn quá mạnh bạo, nếu hai người đổi phương thức làm tình, đổi thành một cái chưa thử bao giờ thì có khi nào Bùi Văn Ca sẽ hết sợ không?

Để cho Bùi Văn Ca là người chủ động, còn hắn là người bị động. Nói cách khác, Dung Bái muốn để Bùi Văn Ca nằm trên hắn. Dung Bái là một người cực kỳ cao ngạo, ban đầu còn chối bỏ suy nghĩ này, nhưng tính kỹ lại, hai người đều là đàn ông, Bùi Văn Ca có thể thì tại sao hắn lại không? Huống hồ người hắn cho là Bùi Văn Ca, có gì mà không thể?

Thế là khi đang tắm hắn sẽ cởi trần đứng trước gương, dùng cái nhìn khách quan xem kỹ cơ thể mình, người ở trong gương có diện mạo tuấn mỹ không phân biệt nam nữ, nước da thì trắng trẻo, khí chất cũng tốt. Trên người hắn không có vết thương nào cả. Từ nhỏ đến lớn Bùi Văn Ca luôn bảo vệ tốt cho hắn.