Phạm Lỗi

Chương 49




Tết Nguyên Đán cũng đang từng bước đến gần. Thành phố phía Bắc vẫn lạnh, gió lạnh thổi vào da thịt khiến nó khô và ửng đỏ. Dự báo thời tiết nói trời sẽ không có tuyết. Ở đây có một ngôi chùa nổi tiếng, tương truyền được xây vào năm hưng thịnh nhất của nhà Minh Chu, tên là chùa Bình Hương, nằm ở núi Hóa Diệp ở ngoại ô thành phố Bắc, lái xe đến chân núi khoảng hai mươi phút, sau đó leo một nghìn bậc thang là tới.


Năm đó vua Minh Sở xuống tóc xuất gia, chính chủ trì của chùa là người cầm dao cạo. Chùa Bình Hương đã từng bị phá hủy xong xây dựng lại. Mỗi khi đến năm mới luôn có đám đông chen lấn trước cổng, có người chen vào được, có người bị đẩy xuống dưới. Mọi người đều muốn là người đầu tiên dâng hương trong năm mới, cầu mong một năm bình an may mắn.


Trước kia ở trong mắt Dung Bái không có cái gì gọi là Thần Phật, hắn không theo tín ngưỡng nào, nhưng trong lúc tìm Bùi Văn Ca thì hắn lại tin. Hắn dùng mọi biện pháp mà không tìm được, chỉ có thể cầu Phật phù hộ. Hắn mang theo một chuỗi hạt trên tay, chuỗi hạt này đã được nhà sư ở núi Hóa Diệp tụng kinh cho.


Hắn cũng tin vào nhân quả báo ứng, mấy căn bệnh của Bùi Văn Ca chưa khỏi chẳng phải là báo ứng của hắn sao? Vào đêm giao thừa, hắn không mang theo vệ sĩ và lái xe, tự mình chở Bùi Văn Ca và con trai lên núi Hoá Diệp. Hắn từng nghe nói đến chùa Bình Hương ở núi Hóa Diệp, nói chùa này rất linh nghiệm, cầu được ước thấy.


Lái xe theo con đường quanh co lên núi, đường ở đây đã được tu sửa cẩn thận, dọc đường đều có biển cảnh báo, bởi vì đang dịp năm mới nên hai bên đường treo rất nhiều đèn. Ánh đèn lồng màu đỏ rực lên giữa những hàng cây u tối, gió thổi khiến cành lá lay động, trông rất thu hút.


Bình thường chín giờ tối Bùi Duyệt sẽ lên giường đi ngủ, nghỉ Tết cũng không ngoại lệ. Bé bấm cửa kính xe xuống một nửa, mở to đôi mắt sáng trong, nhìn ngôi chùa ở phía xa trên ngón núi hùng vĩ, dáng vẻ tràn ngập hưng phấn.


Buổi đêm rét lạnh, bé thở ra toàn là khói trắng, giống hệt khói thuốc vậy. Bùi Văn Ca ngồi ở ghế phó lái, gió lạnh thổi vào trong xe, anh nhẹ giọng nhắc Bùi Duyệt một câu bảo bé đóng cửa lại. Rất nhiều người đi đến chùa Bình Hương, may mắn là đường đi lên rất thuận lợi. Hơn mười một giờ rưỡi họ đã đỗ xe xong, bước trên thềm đã trắng xám đi về phía ngôi chùa.


Chùa Bình Hương nằm ở sườn núi, xung quanh còn có các ngôi miếu cao thấp dựa lưng vào núi xanh, cây cối xum xuê, đèn đuốc trong đêm sáng trưng. Bùi Duyệt leo được một nửa thì không đi được nữa, Dung Bái cõng bé trên lưng, chậm rãi và nhẹ nhàng đi lên. Hắn chịu lạnh rất giỏi, gió trên núi thổi mà không hề rụt người.


Bùi Văn Ca đi cạnh, nghe thấy cuộc trò truyện của hai người, ''Thiếu gia, cậu đoán xem trên núi này có hổ không ạ?'' Người kia đáp lại, ''Con ngốc thật đấy, trên này làm gì có hổ. Đây là khu vực của bọn sói rừng, chúng nó chuyên bắt mấy đứa trẻ đi nuôi, tí nữa con đừng chạy lung tung đấy.''


Anh nghe xong bật cười, đôi môi Dung Bái vẫn hồng hào, cơ thể cũng ấm áp, thế nhưng anh vẫn lặng lẽ thay đổi vị trí, hứng mấy đợt gió thổi trên núi.


Sân trước của chùa có để một cái đỉnh bằng đồng, trên thân đỉnh khắc kinh văn, xung quanh treo rất nhiều chuông đồng nhỏ. Ở sân chùa có rất nhiều người tới dâng hương, tiếng người phá vỡ sự tĩnh lặng của núi rừng, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng chuông lay động trong gió, vô cùng thanh tao. Dung Bái không chú trọng lắm vào giờ dâng hương, cũng không muốn chen chúc trong đám người, thế nên hắn và Bùi Văn Ca cùng đi thẳng vào trong thắp hương.


Dung Bái quỳ trước tượng Phật, tháo chuỗi hạt của mình ra, nắm trong lòng bàn tay, vẻ mặt đầy thành kính. Bùi Văn Ca quỳ gối bên cạnh hắn, cùng cúi lạy, anh tò mò không biết Dung Bái cầu nguyện chuyện gì với Đức Phật mà hắn lại nghiêm túc đến vậy?


Thắp hương xong bọn họ cùng đi ra ngoài sân xem. Cả hai người chưa từng leo núi. Bùi Văn Ca chắp tay vái lạy trước cái đỉnh, sau đó tựa lưng vào hàng rào đá, ngửi mùi thơm của tỏa ra từ hương trầm, nghe tiếng kêu trong trẻo của chuông đồng, trong lòng chưa bao giờ bình thản như vậy.


Dung Bái không thích cảnh đêm lắm, trời rét lạnh, hắn xoa bàn tay của Bùi Văn Ca, sau đó áp tay lên má anh, tuy cả hai đều ấm áp nhưng hắn vẫn không yên lòng, không muốn họ bị cảm sau khi thắp hương, cho nên gọi Bùi Duyệt đang đứng cách đó không xa, ''Bùi Duyệt, lại đây! Chúng ta đi thôi!''


Bùi Duyệt đang mò mẫm xung quanh, mọi thứ đều lạ lẫm với bé, vừa nghe thấy phải rời đi thì phịu mặt đi tới, Dung Bái chưa từng dỗ bé, ngoài Bùi Văn Ca ra chưa có ai dỗ bé cả. Dung Bái quay lưng về phía con trai, ''Lên đi.''


''Vâng~.'' Bùi Duyệt mở miệng đáp, còn cố kéo dài tiếng vâng, nằm sấp trên lưng Dung Bái, hai bàn tay nhỏ bám vào vai hắn, để Dung Bái cõng lên. Trẻ con thường mau quên, lúc đi xuống núi, Bùi Duyệt đã quên sạch mấy chuyện không vui ban nãy, bé dán mặt vào lưng Dung Bái, ''Thiếu gia, lưng của cậu ấm thật đó, nằm trên đây thoải mái lắm ạ.''


Bé lẩm bẩm nói, mọi từ ngữ đều thể hiện sự tin tưởng đối với Dung Bái. Đột nhiên tình thương của ba le lói trong lòng Dung Bái, cánh tay đang đỡ mông của Bùi Duyệt ở phía sau càng siết chặt, hấp một cái nâng bé lên cao hơn, tránh bị trượt xuống. Hắn cười nói, ''Thoải mái lắm sao? Về sau con lớn lên cũng vậy.''


Bùi Duyệt lẩm bẩm cái gì đó, đột nhiên nghiêng người hôn lên má Bùi Văn Ca, rồi lại ngoan ngoãn nằm yên trên lưng Dung Bái, ngón tay túm lấy áo của hắn. Bé ngáp một cái, hai mắt từ từ nhắm lại, chẳng mấy chốc đã ngủ. Bùi Văn Ca chạm vào nơi con trai vừa hôn rồi đội mũ lên cho bé.


Mọi người đang lần lượt leo lên núi, lúc đi qua bọn họ đều liếc mắt nhìn. Hai người đàn ông có khí chất xuất sắc khác xa người khác, bầu không khí xung quanh khiến mọi người cảm nhận được sự gắn kết chặt chẽ, còn dẫn theo một đứa trẻ nữa. Trong lòng Bùi Văn Ca biết những người khác đang chú ý đến họ, từ nhỏ đã quen với việc bị người khác săm soi nên anh cũng không thấy buồn gì cả, còn Dung Bái thì khác, hắn lười quan tâm.


Khi đi xuống được nửa đường thì có một giọng nói trầm thấp từ trên núi vọng xuống, đột nhiên trái tim của Bùi Văn Ca như bị tiếng nói đó bao lấy, anh dừng bước, không quay đầu lại mà vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Dung Bái.


Sâu trong màn đêm, phía chân trời ánh lên màu xanh thẳm, Dung Bái bước từng bước trên con đường bằng đá. Dáng người hắn cao gầy, gió thổi như thể đang vuốt ve tóc hắn. Bờ vai của hắn rộng lớn, rắn chắc và mạnh mẽ. Lúc trước còn là đứa trẻ bốc đồng thất thường, giờ đã trưởng thành, đã có trách nhiệm.


Bùi Văn Ca sững sờ nghĩ, trái tim anh run lên như thể bị tiếng chuông đồng kia gõ vào. Một con vật nhỏ chạy vụt qua, nhảy vào bụi cỏ bên cạnh khiến anh hoàn hồn, nhanh chóng chạy đuổi theo Dung Bái trước khi hắn phát hiện ra. Bùi Văn Ca đi bên cạnh Dung Bái, một cảm xúc không tên nào đó bùng lên, anh đưa tay nắm lấy tay của Dung Bái ở phía sau.


Dung Bái kinh ngạc, dừng chân tại chỗ một lúc không nhúc nhích. Giống như khao khát một món bảo bối hoàn mỹ, sẵn sàng chiến đấu hết mình để giữ được, rồi đột nhiên bảo bối đó rơi vào trong lòng hắn, khiến hắn không dám động, không dám tin đây có phải sự thật không? Hắn sợ bản thân đang ngủ và đây chỉ là một giấc mơ đẹp.


Không biết hai người đứng trên núi bao lâu, chỉ biết lạnh đến mức gần như đóng băng. Lúc này Bùi Văn Ca mới chợt nhận ra, sợ hãi muốn thu tay lại, nhưng Dung Bái lại xòe tay ra, đan những ngón tay vào tay Bùi Văn Ca. Hai người nắm tay nhau, chậm rãi đi xuống cầu thang.


Trên con đường xuống núi có một khúc quanh, từ chỗ này có thể thấy rõ tượng Phật lớn ở trên đỉnh núi, dáng vẻ của Đức Phật đầy từ bi. Bùi Văn Ca luôn khẩn cầu trước Phật, hy vọng Dung Bái năm mới bình an, mọi chuyện như ý. Hàng năm anh đều làm vậy, tâm nguyện mỗi năm cũng là chuyện này, chưa từng thay đổi.