Phạm Lỗi

Chương 11




Chương 11

Hai giờ chiều, trong sân bay mới tinh và sạch sẽ không có hạt bụi nào, hành khách lần lượt ra khỏi lối đi, họ kéo theo vali, cả nam lẫn nữ, mọi người đều đang tìm kiếm sự quen thuộc trong đám đông bằng khuôn mặt vui vẻ. Cũng có nhiều người dáng vẻ mệt mỏi, liên tục ngoáy tai vì bị đau do sự chênh lệch áp suất, lắc lắc đầu và bước đi thật nhanh. Loa trong sảnh lớn vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng, cô ấy thông báo chuyến bay vừa đến và chuyến bay bị hoãn. Trong đám người đón khách ở sân bay, bốn người đàn ông mặc đồ đen đang tụ tập, thấp giọng nói chuyện gì đó, nhưng tầm mắt chưa từng rời khỏi lối ra, ánh mắt sắc bén không ngại ngần nhìn chằm chằm mọi người đi qua. Cho đến khi có một dáng người cao lớn vững chãi xuất hiện, họ ngừng nói chuyện, trịnh trọng cúi chào nghênh đón.
Dung Bái vẫn là người cực kỳ thu hút ánh nhìn. Bất cứ trang phục bình thường nào mặc trên người hắn đều khiến mọi người phải đánh giá một cách khác về chúng. Anh mặc một chiếc áo sơ mi cộc tay màu trắng với chiếc áo khoác đen được thiết kế riêng bên ngoài, chiếc thắt lưng màu đen có mặt khắc chữ R*, quần bò màu xanh, chân dài càng tôn lên chiều cao. Hắn là một thanh niên đẹp trai, mái tóc ngắn chải ngược hơi rối, chiếc kính râm đeo hờ hững trên sống mũi, che đi đôi mắt nâu có phần lãnh đạm, làm cho nhiều người không thể không chú ý đến đôi môi của hắn, đôi môi mỏng, màu trắng hồng còn phù hợp với phụ nữ hơn.
* Dung Bái phiên âm là Rong Pei.
Hai năm qua hắn ở nước ngoài, so với ngày trước còn cao lớn hơn, màu da thì vẫn trắng trẻo như cũ. Không còn là một thiếu niên trẻ tuổi ngông cuồng, đã có dáng vẻ đàn ông chín chắn.
Vệ sĩ đi đến cầm hành lý giúp hắn, hai người họ đứng phía trước, thêm hai người đứng sau, vây quanh bảo vệ hắn và người phụ nữ đi bên cạnh ra khỏi cửa sân bay. Bên ngoài sân bay có những xe bus hai tầng cùng taxi đậu thành hàng chờ khách. Hai nhân viên an ninh đứng ở hai bên cửa liên tục đưa mắt nhìn họ. Bây giờ đang là tháng mười, sáng sớm và chiều tối sẽ se lạnh, nhưng buổi trưa vẫn còn cái nóng mùa hè. Dung Bái đứng ở trước sân bay, hai vệ sĩ đến bãi đỗ xe để lấy xe, hắn ngẩng đầu cảm nhận độ ấm của mặt trời chiếu lên mặt, sau đó thoải mái ôm người phụ nữ bên cạnh, chính là người vợ sắp cưới mà hắn đã đính hôn một năm - Catherine. Lần này về nước, hai bọn họ định tổ chức hôn lễ, kết làm vợ chồng.
Catherine là con lai, cha cô ra nước ngoài từ rất sớm, sau đó kết hôn với người con gái xinh đẹp nhất ở nơi đó, cô sinh ra và học tập ở nước ngoài, tuy vẫn nói được tiếng trung nhưng phát âm vẫn còn chưa tốt. Cô nhìn ngó xung quanh, để ý đến những người qua lại, khung cảnh ở sân bay, những tòa nhà ở xung quanh. Trước khi trở về Trung Quốc, Dung Bái có nói trước với cô rằng sống ở trong Dung gia thì phải nói tiếng trung, cô nên làm quen với điều này, vì vậy cô khoác tay Dung Bái, nói bằng giọng phát âm chưa tốt, "Dung, đây là đất nước anh đã lớn lên sao?" Dung Bái nhẹ nhàng đáp lại, không quan tâm đến ánh mắt ngạc nhiên hay ngưỡng mộ của mấy người xung quanh, vòng tay ôm eo cô. Lúc này hai chiếc xe màu đen lái đến trước mặt hai người, hắn mở cửa cho cô, để cô ngồi vào.
Hắn ôn nhu chăm sóc như một thân sĩ, dù là ai cũng không thể nào tượng tưởng nổi một thiếu gia quý tộc như vậy đã từng bạo hành một người khác.
Trên đường đến Dung gia, Catherine vô cùng thích thú, đất nước này khiến cho cô ngạc nhiên hết lần này đến lần khác. Cả đoạn đường cô hỏi rất nhiều, Dung Bái vẫn kiên nhẫn trả lời cô. Hắn cũng nhìn ngắm thành phố, vô cùng chăm chú và nhận ra nó đã thay đổi. Trong hai năm ở nước ngoài, hắn có một cuộc sống mới, một môi trường mới, hắn kết thêm bạn mới, đến một ngôi trường mới cùng khóa học khác, hưởng thụ trong một thế giới đầy màu sắc, cũng đánh nhau với mấy kẻ gây phiền phức cho hắn, không cần dùng đến gia thế của hắn, mà tự dùng nắm tay chiến thắng. Hắn cao ngạo tự mãn, cuộc sống vô cùng đầy đủ. Hắn rất ít khi nhớ lại những chuyện cũ khi ở nước ngoài, hắn chỉ nhìn thấy những điều mới mẻ, không còn thời gian quan tâm đến chuyện cũ, những ký ức liên quan đến ai đó được hắn gói lại như hành lý, nhưng không hề mang theo, mà để lại ở một góc sân bay, trở thành thứ rác rưởi bị người khác dọn đi.
Khi ông nội qua đời, hắn chỉ ở lại một thời gian rất ngắn, thậm chí không kịp nhìn sự thay đổi ở nơi đây hắn đã đi rồi. Bây giờ hắn quay lại, hắn đã thật sự quay lại. Thành phố này đã thay đổi, nhưng không nhiều lắm. Tòa nhà của Dung gia chắc cũng vậy, mà cho dù có thì chắc cũng là mấy người làm không quan trọng. Dung Bái chán nản nhìn khung cảnh ngoài cửa xe, cảnh đường phố liên tục lướt qua, ngã tư lớn sạch đẹp, cây cối xanh mướt tràn đầy sức sống, hắn cứ mải nghĩ, trong xe chỉ có hắn và Catherine không nói chuyện với nhau, bầu không khí có phần yên tĩnh.
Chẳng bao lâu, hắn về đến sân nhà quen thuộc, nhìn bãi cỏ mà hắn hay chạy xung quanh hồi nhỏ, bể bơi cạnh con đường lát gạch sạch trong và xanh ngắt, đài phun nước vẫn mở ùng ục, nhưng cái cây ở trên nó đã bị thay thành một khối pha lê điêu khắc, không nhìn rõ mầm non, hoa và lá trên cành đua nhau nở nộ, rực rỡ bắt mắt dưới sự phản chiếu của ánh mặt trời và mặt nước. Xe chậm rãi chạy vào bãi đỗ, Dung Bái thu ánh mắt lại, tháo kính râm ra, bảo vệ mở cửa cho hắn, hắn xuống xe đợi Catherine, khi cô đi xuống đưa tay đỡ lấy cô.
Catherine không che dấu dáng vẻ thích thú của mình, gia thế của Dung Bái còn tốt hơn so với những gì cô tưởng tượng, cô nhào vào vòng tay của hắn, kêu to rồi hôn lên má hắn. Dung Bái chịu đựng tiếng kêu chói tai của cô, không hề mất bình tĩnh, hắn ôm cơ thể mềm mại của cô trong lòng, tay đặt ở eo cô, cười lớn, dặn cô bình tĩnh lại. Khi theo đuổi cô gái này, hắn cảm thấy bản thân đã tìm được tình yêu đích thực.
Trong những năm tháng tuổi trẻ, Dung Bái đã gặp nhiều tình yêu đích thực, nhưng người mà hắn thích lại từ chối sự theo đuổi của hắn. Mà giờ phút này, tình yêu đích thực của hắn đang nằm ngay trong vòng tay, hắn cuốn theo niềm vui thích của cô, nói mấy lời cưng chiều, ngôi nhà đối diện hắn đang đứng lặng lẽ trong buổi chiều, hắn vẫn nhớ rõ vị trí của từng viên gạch, nhưng bỗng nhiên mọi thứ làm cho hắn cảm thấy xa lạ.
Hắn còn đang dỗ dành người yêu, về đến nơi, vừa xuống xe, đang đứng ở chỗ để xe quen thuộc, lúc này giống như quay lại những lần hắn bình thường hay về nhà vậy, chỉ khác là bên cạnh có người con gái sẽ bên hắn mãi mãi. Theo một thói quen nào đó, thậm chí chính hắn không nhận ra, khóe mắt liếc nhìn lại, điều khác biệt chính là phía sau bên phải, nơi không có ai cả. Chỉ có một gốc cây không có thân, gầy gò không chịu nổi mưa gió, lại chẳng giống những cái khác, kiên định vững vàng, vừa nhìn đã biết có ý chí kiên cường.
Bà Dung đứng trước cửa nhà chính, bà vẫn nhẹ nhàng và sang trọng như ngày nào, từ xa đã nhìn thấy người mình hay nhớ nhung, cũng giống như tất cả những người mẹ khác, trên mặt nở nụ cười yêu thương, giờ tay về phía hai người vẫy vẫy, giục họ mau chóng tới đây. Dung Bái không để ý đến điều gì khác thường nữa, không muốn mẹ đợi lâu nên anh vỗ nhẹ lưng Catherine, nhưng cô không hề ngoan ngoãn nghe theo, vẫn đang tựa vào lồng ngực trêu chọc hắn, khiến cho hắn cảm thấy kỳ lạ, hóa ra khung cảnh như vậy có thể khiến người khác hạnh phúc, và chợt lại có một ý nghĩ kỳ lạ lóe lên: ở đây đã có người ở hơn mười năm, nhưng người đó không hạnh phúc. Lần đầu tiên người kia đến, anh chỉ nhìn chằm chằm vào hắn như một tên ngốc, dáng vẻ đó ngốc nghếch biết bao. Hắn nghĩ đến điều này, lúc đầu thấy lạ, sau lại rùng mình một cái, thật kinh khủng, hắn lại nhớ đến người đó. Kết quả làm cho tâm trạng của hắn xấu đi, trở nên ghét bỏ, người con gái trong lòng hắn hôn hắn lúc nào cũng không biết, hắn đáp lại nụ hôn, cụp mắt nhìn dáng vẻ xinh đẹp của cô, môi hắn mím chặt. Hắn cảm nhận được nhiệt độ của đôi môi, cả mùi hương của son nữa, hơi dính và có chút đắng. Đây là hương vị của nụ hôn mà hắn biết.
Catherine cảm nhận niềm vui suóng này, cô túm cánh tay của Dung Bái, cả người như muốn dính chặt lấy hắn. Cô ở nước với lối sống nhiệt tình phóng khoáng đã lâu, cũng không ngại ngùng thân mật với người khác. Dung Bái hơi cúi xuống, đầu lưỡi liếm liếm giữa hai răng, hắn nhấc tay chà chà môi dưới, động tác cố ý mờ ám quệt thứ đang dính trên môi, sau đó dịu dàng cười với cô, dẫn cô đi về phía cửa chính, tiến vào cuộc sống của mình.
Bà Dung là một người phụ nữ vô cùng truyền thống, bà đã nghe Dung Bái kể trước về người con dâu tương lai này, cũng hiểu đại khái mọi chuyện, thế nhưng mọi thứ vẫn không như mong đợi. Không nói đến động tác thân mật của cô với Dung Bái, chỉ riêng cách ăn mặc của cô cũng làm mất điểm trong mắt bà Dung, mặc dù thời tiết không quá lạnh nhưng việc khoe ngực quá hớ hênh không lịch sự chút nào, bà Dung có rất nhiều bất mãn nhưng không còn cách nào khác, đành cố gắng không để ý đến Catherine, nói mấy câu chào khách sáo, sau đó phân phó người đưa hai người về phòng.
Quản gia Trần là một người phụ nữ đứng tuổi, bà đã ở Dung gia mấy chục năm, có thể nói đã chứng kiến sự trưởng thành của hai thế hệ ở Dung gia. Bà không biết vì sao thiếu gia lại ra nước ngoài, cũng không biết năm ngoái đứa nhỏ kia gặp chuyện gì, có điều sau khi anh biến mất, bà dần yên lặng hơn, không hề có những tật xấu thường thấy của người lớn tuổi. Bà đang đứng sau bà Dung, có chú chó con cứ liên tục quấn quanh chân bà, nghe bà Dung phân phó xong, bà sắp xếp mấy người hầu, bảo họ mang hành lý cho hai người lên tầng hai, về phòng của Dung Bái.
Bóng dáng của nữ quản gia biến mất ở phía cầu thang, cử chỉ nghiêm chỉnh, thái độ lịch sự, không hề mang theo cảm xúc cá nhân, là một quản gia hoàn hảo. Catherine không quan tâm sự lạnh nhạt của phu nhân và quản gia, cô kéo cánh tay của Dung Bái đi vào phòng khách, thấy được sự bài trí xa hoa khiến cô vui vẻ hơn, buông tay Dung Bái để đi nhìn ngó xung quanh, tiếng cười của cô tràn ngập căn phòng, làm cho căn phòng lạnh băng như có thêm sức sống.
Ánh mắt của Dung Bái vẫn không rời khỏi chỗ cầu thang, trong trí nhớ của hắn, mỗi lần dọn hành lý cho hắn không phải mấy dáng người gầy gò kia. Hắn cảm thấy hơi buồn bực, con chó nâu vừa nãy quấn quít bên chân hắn, sủa vài tiếng, cái đuôi liên tục vẫy, "Bắt đầu nuôi từ khi nào vậy?" Hắn ngồi xổm xuống, xoa nhẹ đầu chó con, thuận miệng hỏi mẹ mình đang đứng bên cạnh. Bà Dung cũng cúi xuống sờ chó con, suy tư vài giây, trả lời, "Khoảng hơn một năm. Ba của con thấy nó ở nhà của một người bạn, cảm thấy nó rất thông minh lanh lợi nên mang về nuôi."
Dung Bái cũng không nói gì nữa, ngón tay hắn để gần miệng của chó con, chiếc lưỡi mềm mại của nó thè ra liếm liếm ngón tay hắn. Hắn hơi nhướng mày, cảm nhận sự mềm mại ở đầu ngón tay, ánh mắt quét qua mọi thứ, đột nhiên cảm giác xa lạ lại ập đến một lần nữa.
Rõ ràng so với lúc hắn đi thì không có gì thay đổi lắm, bàn trà vẫn là bàn gỗ gắn thêm đá thiên nhiên, sofa đã đổi cái mới, kiểu dáng không khác biệt, thảm trải sàn cũng đổi thành màu nâu đỏ. Chiếc đèn pha lê treo trên trần vẫn lấp lánh, bức tranh lớn sau TV vẫn ở đó, gạch men sứ hoa văn trên tường giống nhau, bức tượng điêu khắc bằng đồng vẫn để ở góc phòng ăn... Dung Bái có thể nhận ra mọi sự khác nhau giữa thực tại và trí nhớ, thế nhưng không làm giảm cảm giác xa lạ kia, khiến hắn càng buồn bực, không chơi với chó con nữa, đổi dép đi trong nhà rồi đi vào toilet phòng khách, muốn rửa tay và lau mặt.
Chó con đi theo sau Dung Bái, hiển nhiên nó đang muốn lấy lòng chủ nhân mới, nó chuẩn bị đi theo hắn để khoe dáng vẻ đáng yêu, nhưng khi bà Dung cầm bát thức ăn cho chó từ tay người hầu, nhẹ nhàng gọi hai tiếng, nó liền quay đầu đi, chạy đến trước mặt bà Dung, lắc lắc cái đuôi, chờ để được ăn. Dung Bái dừng bước, đi một đoạn không thấy chó con đâu, hắn quay đầu lại nhìn nó thì bất giác nhíu mày lại. Vừa rồi khi chó con nhìn hắn, hai tròng mắt long lanh ẩn dưới lớp lông màu nâu, giống hệt hai viên trân châu lớn, rất thích hắn. Bây giờ chỉ dùng mấy mẩu bánh đã có thể gọi nó đi.
Quả nhiên trên thế giới này mù quáng đi theo hắn, đá cũng không chạy, mắng cũng không đi, chỉ có một mình người kia. Dung Bái mặc kệ chó con, khi hắn nghĩ đến điều kia, sự tức giận không rõ nguyên nhân ập tới, hắn hơi sửng sốt, sau đó giận dữ đi về phía toilet, bước chân nhanh hơn, chạm vào sàn nhà tạo nên tiếng vang. Trong một ngày hắn lại nghĩ đến người kia hai lần. Để làm cho bản thân vui vẻ hơn, hắn đóng cửa toilet lại, mở vòi nước ra, rửa hai tay, ánh mắt nhìn dòng nước đang chảy ra từ vòi, hung hăng chửi mấy câu, "Mẹ nó đúng là xui xẻo, điều này chứng tỏ tên kia cũng chẳng bằng một con chó." Sau đó cúi người xuống, dùng tay hứng nước tạt lên mặt. "Tên kia" ở trong miệng hắn là ai hắn cũng không muốn nói tên ra, ba từ kia không được xuất hiện gần hắn nữa.
Mà mắng chửi người kia xong, hắn có vui vẻ hơn không? Vấn đề này bản thân hắn cũng không biết nữa.
--------------------------
Note: mọi người xem truyện thấy có chỗ nào lỗi chính tả hoặc từ ngữ thì cmt nhắc mình sửa nha!