Phạm Ca

Chương 79






Dịch: Duẩn Duẩn

Ở vịnh Stanley, viện điều dưỡng được thiết kế với phong cách đậm chất phương Tây, lần theo con đường mòn yên tĩnh, có thể ngờ ngợ nhận ra nơi đây từng là một giáo đường. Những tòa nhà mang kiến trúc Châu Âu cổ xưa thế này luôn nằm trong sự bảo vệ và giám sát chặt chẽ của chính phủ Hồng Kông. Do đó, trên phố vẫn luôn lưu truyền một chuyện, những người sống ở đây đều là những nhân vật đặc biệt và có tiếng tăm!

Phạm Ca đi đằng sau Chu Bình, mỗi bước đi là mỗi lúc trái tim càng thêm hoảng loạn. Trong bước chân sợ sệt hỗn loạn còn kèm theo cả sự chột dạ yếu đuối, cô không thể không áp bàn tay lên vị trí trái tim mình để giữ nó đập một cách bình ổn.

Chu Bình rất lịch sự chỉ về căn phòng phía Tây, vẻ mặt hiện chút phức tạp không hiểu thấu: "Con bé ở trong đấy!"

Nắm tay Phạm Ca rơi trên chốt cửa, chợt giọng bà ta vang lên từ phía sau.

"Phạm Ca, rất xin lỗi vì để cô phải đến đây. Nếu như có thể tôi mong cô vĩnh viễn sẽ..."

Giây phút đó Chu Bình không nói tiếp nữa, bà ta thở dài một tiếng, tiếng bước chân xa dần.

Đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa, Phạm Ca hít sâu vào một hơi, tự nhủ, Không sao hết, không sao hết, Phạm Ca à, mày chỉ đang tới gặp người thân của mày thôi.

Mở cửa.


Căn phòng được bày trí rất thanh lịch, có tấm kính lớn cao từ sàn nhà đến trần nhà, ngoài cửa sổ cây cỏ mọc um tùm, phóng tầm mắt ra xa xa, vẫn thấy một màu xanh biên biếc dạt dào. Cô gái đang ngồi trên xe lăn, đưa lưng về phía cô.

Phạm Ca đứng lặng ở đó, nhìn Lạc Trường An gầy đến xác xơ. Chỉ cần nhìn bả vai xương xẩu lộ ra khỏi xe lăn cũng có thể biết con bé gầy đến cỡ nào. Lúc đi tóc hãy còn dài đến ngang vai, mà nay đã bị cắt xén đến tận mang tai, trông không khác gì một thằng con trai.

Phạm Ca tựa người lên tường, thở dốc từng cơn. Không phải phẫu thuật rất thành công ư? Không phải hồi phục tốt lắm ư? Nếu là thế con bé phải đầy đặn tươi tắn mới phải, sao giờ lại ngồi trên xe lăn thế này! Giống hệt một xác ướp khô héo!

Có lẽ đây là chiêu trò mới Lạc Trường An nghĩ ra để hù cô.

"Trường An." Phạm Ca di chuyển môi: "Tôi tới rồi!"

Tiếng xe lăn rung chuyển, người đối diện với cửa sổ từ từ quay đầu lại.

Một khuôn mặt gầy tới nỗi chỉ còn da bọc xương, con mắt to đến đáng sợ như muốn rớt ra ngoài, nhưng vẫn khăng khăng trang điểm một lớp thật dày, cánh môi đỏ thẫm như máu, chiếc cằm nhọn hoắc như muốn gãy ra làm đôi.

Nhưng khuôn mặt ấy vẫn cười, nụ cười chưa từng có từ trước đến nay, trông vô cùng ghê rợn!

Lạc Trường An sờ khuôn mặt trắng bệch như lớp sơn tường của mình, ra vẻ dửng dưng chẳng để ý: "Phạm Ca à, vì biết chị sắp đến nên em trang điểm sẵn rồi này. Mấy thứ này em trộm của mẹ đấy."

Tựa như nhớ ra điều gì, Lạc Trường An đẩy xe đi về phía Phạm Ca, dừng lại trước mặt cô vài bước, yêu kiều nói: "Chị à, chị đừng trách mẹ. Là do em dùng tuyệt thực ép bà ấy nên bà ấy mới nghĩ cách đưa chị tới đây."

Phạm Ca run sợ trước tình trạng của Lạc Trường An, cô há to miệng, tính nói câu gì đó nhưng cuối cùng không thốt nổi một lời.

"Xem kìa, bộ dạng của em hù Phạm Ca sợ rồi." Giọng Lạc Trường An buồn bã, song thanh âm ấy trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt phủ lớp trang điểm dày đến nỗi không cách nào có thể nhìn thấy biểu cảm kia.

Con bé gục đầu xuống: "Phạm Ca, em rất cô đơn. Sở dĩ cô đơn là bởi vì quá nhớ một người. Nhưng dù em có gọi anh ấy, ép buộc anh ấy, cầu xin anh ấy thế nào đi chăng nữa, anh ấy vẫn không chịu đến gặp em!"

"Một lần cũng không! Phạm Ca à, em cũng có muốn gì to tát đâu, đến cùng cũng chỉ muốn nói với anh ấy một chuyện buồn. Nhưng ngay cả một câu anh ấy cũng không thèm nghe em nói. Em nào muốn phá hoại gia đình anh ấy đâu, thật sự chỉ muốn được nói với anh ấy một chuyện buồn mà thôi!"

"Người đàn ông ấy đã khiến em tổn thương sâu sắc." Lạc Trường An lại ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ, vừa chớp mắt một cái, nước mắt liền rơi xuống. Những giọt nước mắt làm mờ đi đường chì kẻ mắt và lớp phấn trắng bệch trên mặt con bé, giống như căn nhà đã chịu đựng cả mùa mưa dầm dề, loang lổ ố màu: "Tất nhiên đó là người đàn ông khiến bao nhiêu cô gái ôm mộng tưởng phải đau lòng!"

"Phạm Ca à, chị có muốn biết người đó là ai không?" Con bé hỏi cô: "Chị thử đoán xem. Thật sự không khó đâu, người này chị cũng biết. Em biết chị chỉ quen vài người đàn ông thôi!"

Từ lúc bước vào căn phòng này đến giờ, vẫn chỉ có một mình Lạc Trường An nói. Trọng tâm của câu chuyện chỉ xoay quanh một người đàn ông, một người đàn ông mà hai người họ đều biết.

Phạm Ca dựa lưng lên tường, để bức tường dày chắc đỡ lấy cơ thể mình. Dạ dày của cô đang rất khó chịu, khó chịu đến sắp chết! Nhưng cô phải chịu đựng, ráng sức để giọng nói của mình trở nên mỏng manh lạnh nhạt.

"Trường An, chị biết A Trăn từng động lòng với em, nhưng nó chỉ dừng lại ở động lòng mà thôi. Đàn ông rất hay tò mò về những điều mới lạ, nhưng đến khi sự tò mò đó biến thành quá khứ thì kiểu rung động kia cũng sẽ tan thành mây khói. Chị lớn lên với anh ấy từ nhỏ, trong lòng anh ấy nghĩ gì chị đương nhiên hiểu."


Khi nói những lời ấy, ánh mắt Phạm Ca khẽ rơi trên khuôn mặt Lạc Trường An, muốn tìm chút tâm tư nào đó của con bé. Chỉ tiếc Lạc Trường An trang điểm quá đậm, lớp phấn dày đã che mất nét mặt nó.

Một lúc sau, Lạc Trường An gật đầu, thứ duy nhất không trau chuốt là đôi mắt to đến sắp rớt ra ngoài kia, vẫn trong veo rõ ràng, còn có chút xảo quyệt bướng bỉnh như đứa trẻ bốc đồng.

"Hóa ra Phạm Ca đã sớm nhìn ra điều ấy. Thế chị đoán thử xem, sao Ôn Ngôn Trăn lại không tới gặp tôi!"

"Trường An, em vẫn không hiểu ư? Chỗ này của Ôn Ngôn Trăn rất tuyệt tình." Phạm Ca cúi đầu, chậm rãi đặt tay lên ngực Lạc Trường An: "Một khi anh ấy tuyệt tình thì nơi này chẳng khác gì sắt đá."

Lạc Trường An lần nữa gật đầu: "Tôi hiểu rồi!"

Nhưng chỉ chốc lát sau, cô ta bắt đầu hỏi vặn lại: "Phạm Ca à, chị đoán thử xem sao tôi lại tới đây và phải ngồi xe lăn? Chắc hẳn qua tin tức chị nghĩ tôi rất khỏe nhỉ, dẫu sao thì cuộc phẫu thuật cũng thành công thế cơ mà. À...đúng rồi, mới nãy tôi có bảo muốn nói một chuyện với Ôn Ngôn Trăn không phải sao? Phạm Ca này, chị đoán thử xem, rốt cuộc chuyện tôi muốn nói với anh ấy là gì? Tại sao tôi lại bắt mẹ đưa chị đến đây?"

Chị đoán thử xem, chị đoán thử xem! Đoán cả dòng họ nhà cô ấy. Tôi cũng không dư hơi đi trả lời từng câu hỏi của cô. Lạc Trường An là đồ biến thái không hơn không kém! Rẻ mạt không đáng một xu.

Phạm Ca rất muốn tung chân đá một phát vào xe lăn của Lạc Trường An, đá rơi cái suy nghĩ quái gở luôn tự cho mình là đúng của cô ta!

Không được, không được, Phạm Ca, không được tức giận! Bác sĩ đã nói mày là một người phụ nữ mang thai nhạy cảm, tâm trạng của mày sẽ ảnh hưởng đến thai nhi. Cô thật sự không muốn con mình giống như Lạc Trường An.

"Thú vị lắm sao? Lạc Trường An!" Phạm Ca thở hắt một hơi: "Chỉ vì chút rung động cỏn con của hai người mà tôi phải mặc sống mặc chết trước mặt cô sao? Cô vui lắm ư? Chỉ vì Ôn Ngôn Trăn phớt lờ cô nên cô mặc nhiên trút giận lên người tôi sao? Hay là vì tôi sinh ra là một bất hạnh lớn cho mẹ con cô?"

"Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời. Hạng võ vẽ mà đòi ti toe với đời!"

Khuôn mặt trước mắt vẫn duy trì biểu cảm ngàn năm không đổi, Phạm Ca cười khẩy nhìn Lạc Trường An: "Cô thì nghĩ hay lắm, Trường An ạ. Vậy còn tôi thì sao? Tôi phải oán trách ai? Khi cô mới là đứa bé ba tuổi chập chững, bên cạnh cô ít nhất còn có mẹ, ít nhất bà ấy sẽ gội đầu cho cô, chải tóc cho cô, đôi khi còn có thể bện tóc đuôi sam hoặc thắt bím đuôi ngựa cho cô, và sẽ mua cho cô những chiếc cặp tóc xinh xắn!"

"Còn tôi ở cái tuổi chả hiểu mùi đời ấy phải mang một cái đầu chọc lóc, bởi vì sư sãi trong chùa là nam giới nên bọn họ sẽ không chải đầu cho tôi. Hơn nữa, cũng vì quá gầy nên bọn họ còn nói dối tôi, bé gái mà cạo đầu thì trông sẽ xinh xắn lắm. Nhưng thực chất thì sao, cạo đầu sẽ nhận được nhiều sự thương hại của người đến thắp hương bái Phật, họ sẽ mủi lòng bỏ tiền vào tay tôi rồi xót xa nói sao con bé lại gầy thế này, nom cổ như sắp gãy đến nơi vậy!"

"Bọn nhỏ đến chùa đều cười nhạo tôi, chế giễu tôi nam không ra nam nữ không ra nữ! Lạc Trường An, cô thấy đấy, rõ ràng tôi có bố có mẹ, tại sao phải chịu đối xử như vậy?"

"Nhưng cũng vì thế mà chị mới được nhà họ Ôn nhận nuôi và quen biết Ôn Ngôn Trăn đấy thôi?" Lạc Trường An ngẩng cao đầu, vịt chết còn mạnh miệng, cố cãi cho bằng được, vẫn là cái giọng nhẹ tênh mà Phạm Ca ghét cay ghét đắng: "Ở phương diện nào đó có thể thấy người như chị là trong họa có phúc, trong cái rủi có cái may."

"Trong họa có phúc, trong cái rủi có cái may?" Phạm Ca bật cười khúc khích, cười đến rớt nước mắt: "Hẳn là bố mẹ cô không nói mọi chuyện cho cô biết đâu nhỉ, công chúa nhỏ!"

Phạm Ca cúi đầu, xoa nhẹ mái tóc của Lạc Trường An, dịu dàng nói với cô em gái bướng bỉnh vô tâm vô tư của mình: "Trường An à, có những việc em nên biết rõ hơn. Biết tại sao chị bị nhà họ Ôn nhìn trúng không? Là vì nhóm máu Rh- đấy. Bác sĩ bảo nhóm máu của chị phần lớn được thừa hưởng từ mẹ, hay nói cách khác cũng vì nhóm máu bắt nguồn từ người mẹ bị các người khinh khi ấy nên mới được nhà họ Ôn chọn trúng đấy. Liệu Trường An em có biết? Người trong dòng dõi nhà họ Ôn gọi tôi sau lưng là gì không?"

"Máu trâu!" Phạm Ca bắt chước giọng điệu chết tiệt của đám nhóc nhà họ Ôn: "Thế nào? Công chúa nhỏ còn ghen tỵ với tôi không?"

"Ghen tỵ chứ...ít nhất...chị còn có một cơ thể khỏe mạnh, mà tôi..."Lạc Trường An hít hít mũi, đôi mắt hơi nheo lại, từng chút một như sắp tan vỡ: "Mà tôi lại là người đếm từng ngày để sống."


"Nên cô mặc nhiên cho rằng tất cả hành vi của mình đều được tha thứ?" Tay cô dời xuống từ đỉnh đầu Lạc Trường An, nắm lại thật chặt: "Bao gồm sự dây dưa với người đàn ông cô gọi là anh rể và cả sự khoe khoang trẻ con về cái thứ tình cảm mà hai người từng phát sinh đấy ư?"

Cô nhìn thẳng vào mắt Lạc Trường An: "Lạc Trường An, cô không có tư cách đó. Đơn giản nhé, tôi kể cho cô nghe một chuyện. Lúc cô còn rất nhỏ, mỗi năm bố đều đến Hồng Kông, khi về sẽ mang theo một tờ chi phiếu mà nhà họ Ôn viết cho. Cô biết tại sao không? Vì ông ấy có một đứa con gái ốm yếu phải phẫu thuật liên miên. Người duy nhất có thể giúp ông ấy chính là cô con gái lớn được gia đình kia nhận nuôi. Đó là một gia đình giàu có, chút tiền cỏn con ấy không là gì trong mắt họ, huống chi ông ta cũng không chỉ cầm không như vậy."

"Cái này nói dễ nghe một chút là trợ giúp, còn nói trắng ra chính là buôn bán!"

Rốt cuộc, sự tàn ác trong mắt Lạc Trường An đã trở về với vẻ trong suốt thường ngày.

Phạm Ca hỏi Lạc Trường An: "Trường An à, những gì chị vừa nói em có hiểu không. Nếu như vẫn chưa hiểu thì để chị giải thích cho em biết. Lạc Trường An em có thể sống đến ngày hôm nay chính là nhờ công lao to lớn của nhóm máu được thừa hưởng từ người mẹ mà các người vẫn luôn cho là tội đồ đó. Vì vậy, em đừng ầm ĩ nữa được không, dừng ở đây được rồi!"

Phạm Ca lại sờ tóc Lạc Trường An: "Đừng để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, hãy ngoan ngoãn phối hợp với phương pháp điều trị của bác sĩ, cũng đừng canh cánh trong lòng những lời chị vừa nói ban nãy. Hãy xem như trưởng thành tặng em một cú đánh thật đau, thức tỉnh em khỏi vòng u mê tăm tối. Rồi một thời gian qua đi, tự nhiên em sẽ thấy cởi mở hơn!"

"Chị cũng đã từng như vậy, dù khó khăn thế nào vẫn phải luôn vững bước tiến về phía trước. Chúng ta không thể cứ mãi là chúng ta của năm ấy. Chúng ta không thay đổi, chỉ là tất cả đều phải trưởng thành. Chúng ta không phải trở nên khác biệt, mà đây chính là sự chín chắn thời gian ban tặng cho chúng ta."

Lạc Trường An cắn môi, liều mạng lắc đầu, nước mắt rơi lã chã. Trông khuôn mặt ướt đẫm ấy không khác gì con mèo mướp.

Phạm Ca thở dài trong lòng, xem ra lời nói mới rồi đã đả kích trầm trọng đến lòng tự tôn mãnh liệt của con bé. Phạm Ca nhìn bụng dưới của mình: "Trường An, hãy quên A Trăn đi! Em phải nhớ, Ôn Ngôn Trăn là anh rể của em, và cũng là bố của con chị!"

Cô ngẩng đầu nhìn những mầm xanh vươn lên mạnh mẽ bên ngoài ô cửa sổ, đoạn chỉ những cây con đó, rồi lẩm bẩm với chính mình: "Em biết không? Lần đầu tiên chị nhìn thấy em cũng cảm thấy em bừng bừng sức sống mãnh liệt giống như chúng. Chị tin rằng, chỉ cần em muốn, vài năm tới em vẫn có thể đi dọc theo eo biển Malacca đến Hồng Kông."

"Chỉ là khi ấy em đừng tới tìm chị. Chuyện giữa em và anh ấy vẫn còn là nỗi đau trong trái tim chị. Chị nghĩ chắc phải cần một thời gian rất lâu mới có thể để nó đi vào quên lãng, bởi vì chị yêu anh ấy rất nhiều."

"Có lẽ một ngày nào đó, khi chúng ta già đi, em lại có thể đến gặp chị lần nữa."

Lạc Trường An nhìn chăm chú những nhành non bên ngoài ô cửa cô theo hướng tay Phạm Ca. Sau một lúc, ánh mắt con bé rơi trên cái bụng nhô cao của cô, yếu ớt nói.

"Nhưng chị ơi, phải làm sao bây giờ? Hình như chị vẫn chưa biết, ngày hôm đó em không hề phẫu thuật."