Dịch: Duẩn Duẩn
Trước sự nghỉ việc đột ngột của Tần Diểu Diểu, Phạm Ca không kịp phản ứng.
Chỉ mới một ngày không gặp, Tần Diểu Diểu đứng trước mặt cô giống hệt bệnh nhân vừa mới qua cơn bạo bệnh, không duyên dáng và xinh đẹp động lòng người như mọi khi, thậm chí giọng điệu lúc đưa đơn nghỉ việc cũng vô cùng sốt ruột.
Phạm Ca cau mày! Cô nàng này dường như có dấu hiệu trút giận lên chính mình thì phải.
Ôn Ngôn Trăn, người đang chuẩn bị đi làm, theo thói quen vỗ nhẹ lên mặt Phạm Ca và nói: Anh đi làm đây.
Đi được mấy bước chợt dừng lại, quay đầu hỏi: "Mới rồi hình như tôi có nghe Cô Tần muốn từ chức?"
"Vâng, thưa Ôn tiên sinh!" Tần Diểu Diểu trông có vẻ thiếu kiên nhẫn ban nãy liền chuyển sang thái độ khúm na khúm núp ngay tức thì: "Gần đây tôi đang trong tình trạng khá tồi tệ, tôi sợ..."
Ôn Ngôn Trăn khoát tay: "Được rồi, tốt hơn hết là cô nên giải thích với vợ tôi cho rõ!"
Sau khi Ôn Ngôn Trăn đi, Tần Diểu Diểu liền mở TV lên, chỉnh đến kênh của đài truyền hình quốc gia. Tin chính trị nổi bật sáng nay là một quan chức cấp cao ở Thanh Đảo đã bị cách chức do tác phong không chuẩn mực. Trên TV còn chiếu lại hình ảnh ông quan chức kia bị cảnh sát bắt lên xe. Ông ta độ khoảng năm mươi tuổi, Phạm Ca từng nhìn thấy ông ta rất nhiều lần trên sóng truyền hình, là một chính khách rất năng động.
"Ông ấy là bố tôi!" Tần Diểu Diểu chỉ người đàn ông ấy, hờ hững nói: "Đương nhiên là kiểu ông bố không thể công khai ra ánh sáng. Ông ấy thậm chí còn không dám cho tôi tiền tiêu vặt, vì sợ sẽ biến thành cục diện thế này."
"Giờ Ôn phu nhân đã hiểu vì sao tôi muốn nghỉ việc rồi chứ!" Tần Diểu Diểu tắt TV, vẻ mặt thờ ơ: "Tôi đã mua vé rồi! Tôi muốn rời khỏi đây mãi mãi!"
Ngày 16 tháng 1 năm 2012, Tần Diểu Diểu đâm đơn nghỉ việc với Phạm Ca.
Phạm Ca biết lúc đi Tần Diểu Diểu vạn phần không cam lòng, về phần tại sao không cam lòng, cô cũng không muốn tìm hiểu.
Trong mơ hồ, Phạm Ca loáng thoáng cảm thấy Tần Diểu Diểu cực kỳ giống với một người nào đó, và cô cũng lờ mờ đoán được Tần Diểu Diểu không chỉ đơn thuần đến bên cô.
Lần cuối cùng Phạm Ca nhìn thấy Tần Diểu Diểu là khi cô ta bận một bộ quần áo màu xanh đậm. Màu sắc ấy mang đến cho cô một cảm giác ủ dột và ảm đạm, giống hệt cái cảm giác mà Tần Diểu Diểu cho cô ngày hôm đó vậy.
Kể từ ấy, Phạm Ca không gặp lại Tần Diểu Diểu lần nào nữa.
Qua một khoảng thời gian, Phạm Ca nghe nói Tần Diểu Diểu đã đến Pra-ha. Tất nhiên đây đã là chuyện xảy ra vài năm sau đó. Có người nói Tần Diểu Diểu đến đó để gặp một người.
Trong khi Tần Diểu Diểu đang đứng ở quảng trưởng Pra-ha rộng lớn thì Phạm Ca lại đang nhảy múa ở một thị trấn nhỏ có tên là Notting Hill, thích thú nắm tay Tiểu Cao cùng tham gia lễ hội Notting Hill Carnival hàng năm!
***
Tối thứ tư, nom Lạc Phạm Ca có gì đó rất khác thường. Cô không xem chương trình thế giới động vật phát sóng vào khung giờ vàng mỗi tối hàng tuần như thường lệ, mà kéo tay Ôn Ngôn Trăn la hét đòi về phòng, thậm chí không hề sợ dì giúp việc nghe thấy sẽ suy nghĩ bậy bạ.
Được, được, được, về phòng thì về phòng. Xế chiều hôm nay, anh có đưa cô đến bệnh viện kiểm tra toàn thân nên chắc giờ cô thấy mệt. May mắn là tất cả các chỉ số bác sĩ đưa ra đều ổn định, ngoại trừ...Khụ khụ...
Sau khi tắm xong và an vị trên chiếc giường êm ái, anh dựa nửa người vào đầu giường, đọc diễn cảm tác phẩm "Mặt trời vẫn mọc" của đại văn hào Hemingway cho Phạm Ca nghe thể theo yêu cầu của cô.
Lúc này anh đang bắt chước giọng của nhân vật Jack Barnes và nữ chính trong tiểu thuyết.
"