Tối hôm đó, Vương Vũ Thần chăm sóc cô cả đêm, khi ở cạnh bên anh đều nắm lấy tay của cô không rời.... Lúc thì anh nấu đường đen cho cô... thấy Tư Hạ chỉ uống một chút anh liền ra sức dỗ dành.
Chốc chốc anh lại chạm tay lên bụng của cô để kiểm tra, nếu thấy hơi lạnh thì anh lập tức mang túi sưởi đến.
Sáng hôm sau, chiếc giường nhỏ y như bãi chiến trường, chăn gối đều nhàu cả, Tư Hạ nằm trên giường còn Vương Vũ Thần ngồi dưới sàn nằm gục đầu lên giường.
Những ánh nắng ban mai ấm áp len lỏi qua cánh cửa sổ làm Tư Hạ tỉnh giấc, toàn thân mệt mỏi rã rời, đôi mới cô lim dim mở ra, vầng trán khẽ cau lại vì những cơn đau từ tấm lưng truyền tới.
Cô khẽ cựa mình,... lúc này mới nhận ra bàn tay to lớn của anh vẫn nắm chặt lấy tay của cô. Nhìn thấy anh còn say giấc, cô cẩn thận trở mình nghiêng về phía anh, ngón tay cái của cô nhẹ miết miết lên mu bàn tay của anh rồi khóe môi trộm cười.
Nhìn bàn tay nhỏ nhắn của cô nằm gọn trong bàn tay to lớn kia... cảm giác thật an toàn,... thật ấm áp.
Cô nhìn anh chăm chú, từ mái tóc dọc xuống sống mũi khuôn miệng và chiếc cằm.... tất cả đều khiến trái tim của cô xao xuyến.
Cho tới khi Vương Vũ Thần lười biếng tỉnh dậy, chào đón anh là khuôn mặt xinh đẹp của cô, anh mỉm cười.
- " Hạ Hạ,... chào buổi sáng."
Cô cũng mỉm cười.
- " Chào."
Vương Vũ Thần nhanh chân nhảy tót lên giường, bàn tay anh nhanh nhẹn đặt lên bụng của cô, dáng vẻ không hề giống đùa, Tư Hạ mỉm cười, liếc qua nhìn anh.
- " Bác sĩ Vương,... sao rồi?".
Anh khẽ cau mày, môi hơi chu chu ra rồi khẽ lắc đầu.
- " Chỉ khám bên ngoài như thế này anh không đoán được,..."
Anh quay sang nhìn cô.
- " Anh phải dùng nhiệt kế đo mới biết được."
Tư Hạ nhìn qua ánh mắt kia liền biết ngay " nhiệt kế" mà anh muốn dùng là gì rồi. Vương Vũ Thần tưởng nắm được thế thượng phong, anh liền trở mình chuẩn bị "vồ mồi".... thì bất ngờ bị con mồi vồ lại.
Tư Hạ mỉm cười lém lỉnh nhìn Vương Vũ Thần ngây ngốc nằm dưới thân mình, còn Vương Vũ Thần chỉ đành "quy hàng" anh mỉm cười yêu chiều chờ đón những hành động "phá phách" tiếp theo của bà xã đại nhân.
Tư Hạ liền đưa ngón tay vuốt nhẹ lên môi của anh, cô cúi xuống ghé vào tay của anh thủ thỉ.
- " Mẹ em nói, con gái khi yêu không nên đặt cược tất cả tình cảm vào cuộc tình đó.... đặc biệt là không nên quá chủ động".
Tiếng cười của cô quyến rũ truyền qua tai của anh.
- " Nhưng em lại không thích làm theo lời mà mẹ nói."
Dứt câu, cô ngẩng lên nhìn anh trong chốc lát rồi đột ngột hôn xuống.
Vương Vũ Thần thích thú với sự chủ động này,... anh ra sức trêu đùa.... mặc cho Tư Hạ bung toàn bộ skill của mình ra anh vẫn không đáp lại... đến khi cô "chán nản" sắp kết thúc thì anh mới hút lấy... chuyển từ bị động sang chủ động, Vương Vũ Thần xoay người đè lên Tư Hạ.
Anh yêu chiều mỉm cười rồi đưa ánh mắt thích thú nhìn cô, còn Tư Hạ thì chỉ muốn chuồn lẹ vì "sự cố" vừa rồi...
Càng thấy cô ngượng ngùng anh lại thấy càng đáng yêu.
- " Để anh dạy em."
Vương Vũ Thần tự tin cúi xuống thì bị ngón tay của Tư Hạ chặn ngay đầu môi, sắc mặt lúc này của cô trái ngược hoàn toàn với sắc mặt ban nãy...Cô mỉm cười như thể đang dụ dỗ anh, đôi mắt cô long lanh đẹp tới mê hồn. Câu nói của cô đầy ẩn ý.
- " Vương tổng,...anh nghĩ 2 năm em ra nước ngoài... em chỉ đi thiện nguyện thôi sao?."
Vương Vũ Thần như cảm nhận được sự sai sai trong câu nói của cô... anh cũng lờ mờ đoán ra, Vương Vũ Thần cau mày, khuôn mặt cũng lạnh tanh.
- " Ý em là gì?".
Tư Hạ mỉm cười, cánh tay mềm mại của cô thuần thục vòng qua cổ rồi luồn lên mái tóc của anh. Vương Vũ Thần cảm nhận rõ sự nóng bỏng này... nhưng trong lòng càng ngày càng khó chịu.
Tư Hạ mỉm cười khiêu khích.
- " Vương tổng,... anh sao vậy?... Chẳng phải anh muốn dạy em sao?."