Phải Yêu Em Suốt Đời, Anh Biết Chưa??

Chương 67: Cú lừa.




Sáng hôm sau, Tư Hạ dậy rất sớm, tuy sống cùng anh trong bệnh viện nhưng đồ đạc mà cô mang theo cũng rất đầy đủ, từ đồ trang điểm tới nước hoa, quần áo...tất cả đủ để cô trở nên đẹp lồng lộn đến mức vấn vương.

Sau khi sắm sửa xong Tư Hạ đi ra ngoài thì Vương Vũ Thần nằm trên giường liền nhìn cô chăm chú không rời, hít hà mùi hương của cô khiến anh có cảm giác hôm nay sẽ là một ngày tuyệt vời.

Chiếc áo len ôm body khoe trọn đường nét cơ thể của cô, Tư Hạ đi tới mặc chiếc áo blouse trắng vào... rồi quay lưng bước về phía cửa.

Thấy Tư Hạ không có ý định nói chuyện với mình, mặt của Vương Vũ Thần đen xịt lại, không biết nên bắt chuyện với cô bằng lí do gì, anh đành vơ bừa một chủ đề.

-" Này,... Từ Tư Hạ,... em không khám buổi sáng cho anh sao?."

Tư Hạ đứng lại rồi, cô chỉ quay người về phía anh nhưng không tiến nửa bước. Thần sắc hôm nay của cô vô cùng tốt, cô liền mỉm cười.

-" Vương tổng,... sẽ có người khác tới khám cho anh..."

Vương Vũ Thần cau mày nhìn cô khó hiểu, lời nói của anh hơi kích động.

-" Tại sao?... Tại sao lại là người khác?... Em mới là bác sĩ điều trị của anh cơ mà..."

Tư Hạ mỉm cười, trên mặt không tỏ vẻ gì khó chịu, cô khoanh tay trước ngực.

-" Nói cho anh biết một bí mật...."

Vương Vũ Thần bị lời nói của cô dụ dỗ nên rất chăm chú lắng nghe.

-" Bí mật gì?."

Tư Hạ thấy anh như vậy, Tư Hạ lặng nhìn vài giây rồi cười phá lên.

-" Còn lâu mới cho anh biết..."

Chọc ghẹo anh xong Tư Hạ vui vẻ chạy ra khỏi phòng, mặc cho Vương Vũ Thần ngồi muối mặt ở đấy. Đôi mắt anh chớp chớp, miệng lắp bắp....

-" Không... không nói thì không nói...ai muốn biết đâu chứ...."



Vừa mới ngoảnh mặt đi với vẻ giận dỗi nhưng vài giây sau cơ mặt của anh đã giãn hẳn ra, trên khóe môi của anh còn hiện lên nụ cười hạnh phúc, Vương Vũ Thần nằm ngả về sau gối lên tay, đôi mắt em nhìn ra ngoài qua ô cửa sổ như đang hưởng lạc.

-" Em vui vẻ là được rồi."

Chợt cánh cửa mở ra, Châu Dương mặc thường phục từ ngoài bước vào.

-" Vương tổng..."

Thấy Châu Dương anh liền ngồi dậy, giọng nói trầm ấm.

-" Cậu sao rồi?."

Châu Dương mỉm cười, tay chỉnh lại chiếc áo đang khoác ở ngoài.

-" Cậu nhìn đi... hôm nay tôi được xuất viện rồi."

Vương Vũ Thần gật đầu.

-" Thế thì cậu giúp tôi xử lí việc ở công ty,... tôi ở đây cũng rất ổn... dù sao Hạ Hạ nhà tôi cũng ở đây...."

Châu Dương gật đầu.

-" Chuyện công ty nhất định tôi sẽ giúp cậu... nhưng... bác sĩ Hạ chưa nói với cậu sao?."

Vương Vũ Thần ngoảnh lại.

-" Nói chuyện gì?."

-" Sau khi xong ca sáng hôm nay bác sĩ Hạ sẽ nghỉ phép 3 ngày ... cậu không biết sao?."

Trong trí nhớ của anh lúc này bắt đầu lục lại những cử chỉ, nhưng biểu cảm của cô sáng nay... lúc này anh mới vỡ lẽ.



Không quan tâm tới sắc mặt không tốt của Vương Vũ Thần, Châu Dương còn bồi thêm vài câu.

-" Tôi và An Tâm sẽ đi cắm trại cùng bạn bè... để tôi rủ xem bác sĩ Hạ có đi cùng được không.."

Vương Vũ Thần quát lên...

-" Đừng rủ..."

Chợt nhận ra phản ứng của mình hơi quá đáng, anh vặn nhỏ âm lương lại.

-" Ý tôi là... Hạ Hạ chắc cũng mệt sau khoảng thời gian dài làm việc rồi... cho nên để cô ấy nghỉ ở nhà chắc sẽ tốt hơn."

Châu Dương trầm ngâm phối hợp gật đầu coi như tán thành, nhưng chỉ vài giây sau đó... Châu Dương lại cười phá lên.

-" Chứ không phải cậu sợ mất vợ sao?.."

Vương Vũ Thần tức tới học máu nhưng vẫn có kìm lại...

-" Cậu... cậu...."

-" Tôi làm sao?".

Cố mãi câu nói của Vương Vũ Thần cũng ra khỏi cuống họng.

-" Tôi sẽ trừ lương cậu,... còn bác sĩ An.... cậu có muốn .... yêu xa không?."

Châu Dương liền hiểu ý,... giọng nói của cậu ta nghiêm chỉnh trở lại.

-" Xin lỗi Sếp,... tôi và An Tâm sẽ lẵng lẽ đi... tuyệt đối không rủ bác sĩ Hạ.... Như vậy ... cậu đã hài lòng chưa?."

Vương Vũ Thần phũ phàng vẩy tay hắt hủi.

-" Đi... đi.. đi... cậu mau mau biến khỏi tầm của mắt tôi đi."