Quay về ngày Vương Vũ Thần gặp tai nạn.
Trong cơn mưa đêm xối xả, khi Vương Vũ Thần kéo lê Châu Dương ra khỏi chiếc xe đang chuẩn bị bốc cháy, một lát sau Châu Dương mơ màng tỉnh lại. Ngay lúc đó, ánh sáng đèn pha từ một chiếc xe đưa tới làm anh nheo mắt.
Chiếc xe dừng ngay gần hiện trường, Châu Dương vẫn chưa có hành động gì, anh im lặng quan sát tình hình, một lúc sau, 4 người đàn ông mặc vest giống nhau, trông rất cao to bước ra khỏi chiếc xe, 2 người chung một chiếc ô, 2 gã đi sau cầm một tập hồ sơ.
Sau khi quan sát hiện trường vài giây, gã có thân hình to lớn nhất đứng phía trước lên tiếng ra lệnh.
-" Chia ra,... chắc chắn chúng không thể đi xa được đâu... Chỉ cần lấy được dấu vân tay thì nhanh chóng rút...Nếu lỡ bị cảnh sát bắt gặp thì rách việc."
3 gã còn lại đồng thanh.
-" Vâng."
Sau đó chúng chia ra hành động, những chuyện khác đều thoát khỏi tầm mắt của Châu Dương, anh không biết bọn chúng đã đi tìm những đâu....
Một lát sau, một gã áo đen chạy tới đưa cho gã to lớn xem quyển sổ.
-" Xong rồi."
Gã to lớn cầm lấy quyển sổ.
-" Hắn sao rồi?."
Tiếng đáp lại.
-" Bị thương rất nặng... bất tỉnh rồi."
Một gã khác lên tiếng.
-" Có cần xử luôn không?."
Gã to lớn chưa kịp đưa ra quyết định thì tiếng xe cảnh sát từ xa tới làm bọn chúng hoảng hốt vội vàng leo lên xe chạy mất hút.
Xe cảnh sát là do Châu Dương gọi, khi xảy ra tai nạn, vì Vương Vũ Thần chắn ngay trước mặt nên những thứ trong túi áo của Châu Dương vẫn còn nguyên vẹn kể cả điện thoại.
...................Quay về thực tại...
......................
Sau khi xong ca làm việc Tư Hạ quay về phòng của Vương Vũ Thần, nhìn anh một lúc xong thì cô đi vào phòng tắm rửa.
Tiếng nước trong phòng tắm rả rích rơi, rồi sau đó mùa thơm từ sữa tắm bay ra khắp căn phòng.
Sau khi tiếng nước tắt được vài phút thì Tư Hạ bước ra ngoài, cô mặt bộ đồ ngủ màu đen bằng vải lụa mềm mại khoe rõ thân hình mảnh mai của cô, mái tóc ướt được quấn bằng khăn. Tư Hạ đi tới bên cửa sổ rồi đưa ánh mắt lặng lẽ ngắm nhìn thành phố lung linh trong ánh đèn đêm.
Đột nhiên, một vòng tay ôm chầm lấy cô từ phía sau, Tư Hạ giật mình run lên, theo phản xạ cô liền vùng vằng tay chân, dùng cả sức bình sinh vùng vẫy nhằm thoát khỏi vòng tay ... nhưng như thế là không đủ... cánh tay kia càng ôm chặt hơn.
Tuy không nhìn thấy nhưng cô cảm nhận được phía sau là cả một thân thể to lớn đang áp lên người cô. Đột nhiên bên tai cô vang lên một giọng nói ấm áp.
-" Em đứng như vậy 1 phút thôi... chỉ một phút thôi."
Cái giọng nói pha chút thều thào mệt mỏi nhưng lại rất quen thuộc, Tư Hạ bất động vì trái tim cô cứ đập loạn lên,.... đầu óc cô lúc này trống rỗng... phương án trong đầu cô lúc này chỉ có một.
Tư Hạ thẫn thờ quay người lại xác nhận, vòng tay kia cũng nới lỏng ra phối hợp. Ánh mắt cô dừng lại trước người đàn ông trước mắt, trái tim cô như đập lỡ nhịp, lồng ngực cũng cảm thấy rất khó chịu, vài tích tắc sau đôi mắt của cô đỏ ửng lên, rồi những giọt nước mắt thi nhau lăn đều xuống gò má của cô.
Người đàn ông không nói gì chỉ lặng lẽ chú tâm lau nước mắt cho cô.... Bất ngờ, Tư Hạ vòng tay ôm lấy cổ của anh, tiếng khóc của cô ngày càng lớn hơn, những cảm xúc mà cô đã cố nén xuống bây giờ như được phun trào.... thực sự ngay lúc này...chẳng thể lí giải nổi tại sao trái tim mạnh mẽ của ngày thương lại trở nên mềm yếu tới mức này.
Anh không vẫn không nói gì chỉ lặng lẽ vuốt ve lấy tấm lưng của cô.
Vòng tay của cô ôm càng lúc càng chặt, những lời muốn nói đều trôi theo những giọt nước mắt, cô ôm chặt lấy anh giống như một đứa trẻ không muốn xa cha mẹ, cái ôm đó như thể muốn ăn vạ người đối diện... muốn anh trả giá bằng cả cuộc đời sau này.