Phải Yêu Em Suốt Đời, Anh Biết Chưa??

Chương 59: Tăng ca




Chiếc xe nghi ngút khói, kính xe vỡ tan tành ghim lên người Vương Vũ Thần, anh mệt nhọc ngẩng đầu dậy nhìn Châu Dương đang bất tỉnh trên ghế lái, đầu cậu ta rỉ máu.

Vương Vũ Thần mặc kệ bản thân cũng bị thương nặng, anh lết người ra ngoài, vòng qua kéo Châu Dương ra khỏi chiếc xe. Kéo cậu ta ra đến khoảng an toàn, máu trên người anh cũng chảy xuống hòa cùng những giọt mưa,... anh lắc mạnh đầu để cố lấy lại tỉnh táo nhưng đôi mắt anh lúc này cứ lúc mờ lúc rõ...

Vương Vũ Thần nhìn xung quanh, khi thấy cô gái lái xe máy nằm bất tỉnh bên đường, anh cẩn thận đặt Châu Dương dựa vào thành lan can, còn bản thân lại mò mẫn lăn lê bò lết đi về phía cô gái,... anh đi bước tiến bước lùi, loạng choạng....

Cuối cùng cũng tới nơi, Vương Vũ Thần mệt nhọc không giữ nổi cơ thể nữa, cả cơ thể to lớn của anh quỳ sụp xuống mặt đường, bàn tay anh đầy máu khẽ lay cô gái... nhưng đột nhiên cơn đau từ sau gáy truyền tới làm anh ngã quỵ.

Cơn mưa đêm càng thêm nặng hạt rơi xối xả lên thân người lạnh lẽo của anh.

......................

Ở bệnh viện.

Tư Hạ mệt mỏi lê thân ra khỏi phòng phẫu thuật, cả ngày hôm nay cô đã làm 5 ca phẫu thuật dài rồi nên cơ thể mệt lả. Tư Hạ ngồi trên băng ghế tựa đầu vào tường nhắm chặt mắt lại.... Một lúc sau cô mới có sức vác xác về phòng làm việc. Vừa thay đồ xong, định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút trước khi tan ca thì điện thoại bên cạnh lại có thông báo tập hợp. Tư Hạ không dám chậm trễ, cầm vội chiếc điện thoại rồi chạy xuống sảnh. Tất cả các bác sĩ đã tập trung ở đó.

Khi thấy đã đông đủ, Viện trưởng cất lời.

- " Chúng ta vừa nhận được tin báo của người dân, ở đoạn đường từ thành phố N về đây có xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, hiện tại cảnh sát đang tới đó... bây giờ tôi cần 2 bác sĩ có kinh nghiệm sẽ đi theo xe cứu thương tới hiện trường để kiểm tra tình trạng các nạn nhân.... ai xung phong?."

Trưởng phòng nhìn một lượt nhưng không có động tĩnh,.. ông tiếp tục thu hẹp phạm vi.

- " Tôi cần một bác sĩ chuyên về xương sống và một bác sĩ ngoại khoa đến đó để có thể chẩn đoán chính xác tình hình của bệnh nhân... có thể đưa ra cách sơ cứu an toàn nhất... vì theo thông tin... bệnh nhân là người có máu mặt ở thành phố chúng ta..."

Tư Hạ đứng ở hàng cuối nghe xong liền bĩu môi, ngay từ đầu cô đã rất ghét thái độ thiên vị với bệnh nhân.

- " Là người máu mặt mới cứu sao?."



Ngay lúc ấy An Tâm đứng cạnh bên hích nhẹ vào vai cô ra hiệu, đúng lúc Tư Hạ ngẩng mặt lên thì bắt gặp ngay ánh mắt của Viện trưởng, cô liền đảo mắt cười ngượng.

- " Lần này tôi cử bác sĩ An khoa Xương khớp và bác sĩ Hạ khoa ngoại..."

An Tâm bất bình liền giơ tay, rõ ràng cô và Tư Hạ đã làm từ sáng rồi bây giờ mà đi nữa thì có mà kiệt sức mất.

An Tâm chưa kịp nói gì thì Viện trưởng đã cướp lời.

- " Sau khi hoàn thành việc lần này... cho các cô nghỉ 3 ngày..."

An Tâm nghe xong liền mềm lòng, chờ An Tâm " khuất phục" hẳn thu tay về thì Viện trưởng mới rời đi.

Tư Hạ thở dài vỗ tay lên vai An Tâm.

- " Đi chuẩn bị thôi."

Vừa đi Tư Hạ vừa xoay tay, xoay cổ... rõ ràng cô cũng đã mệt mỏi lắm rồi.

Vài phút sau, Tư Hạ và An Tâm ngồi trên chiếc xe cứu thương chạy băng băng tới hiện trường. Ngoài trời vẫn mưa tầm tã.

Tư Hạ lặng người chợt nghĩ tới Vương Vũ Thần, cô cầm điện thoại lên, nhìnmàn hình không có lấy một tin nhắn một cuộc gọi, đôi mắt cô thoáng màu thất vọng, Tư Hạ nhỏ giọng trách móc.

- " Cả ngày hôm nay không gọi cho mình lấy cả một cuộc... đúng là lạnh lùng."

Ngay sau đó cô úp mặt điện thoại xuống rồi bỏ vào túi đồ ở góc xe.