Từ Tư Hạ nhếch mép cười khẩy, cô đẩy người về phía trước, ghé sát vào tai anh, hương thơm nhè nhẹ trên người cô đưa tới làm Vương Vũ Thần mê đến cuồng si.
-" Vương tổng đâu cần cất công như vậy,... trong khi xung quanh anh có vô số người muốn....."
Cô chưa dứt lời thì anh liền thì thầm vào tai cô.
-" Nhưng phải làm sao đây... những người đấy lại không đủ kích thích ... chỉ có em mới làm tôi thấy hứng thú mà thôi."
Tư Hạ nhanh chóng đáp lại.
-" Vương tổng, tôi bận lắm... không rảnh để làm trò tiêu khiển cho anh đâu...Tha cho tôi đi..."
Vương Vũ Thần hơi chạnh lòng, anh tự trách... Hạ Hạ cứ liên tục vạch rõ ranh giới với anh ... lí do là gì?... Là anh chưa đủ quan tâm cô, chưa đủ yêu thương cô? chưa cho cô thấy có cảm giác an toàn... hay đơn giản hơn là Từ Tư Hạ ngay từ đầu đã chẳng có giây phút nào rung động.... Đoạn tình cảm này ... là do anh tự mình đa tình thôi sao.
Vương Vũ Thần trong lòng đầy phiền muộn nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười.
-"Hạ Hạ,... hôm nay em không ngoan... nên sẽ bị phạt."
Để che đi ánh mắt đượm sầu, Vương Vũ Thần liền cúi xuống hôn lên bụng của cô, anh mân mê, cắn mút.
Tư Hạ vùng vẫy đẩy anh ra nhưng liền bị bàn tay anh giữ chặt lấy, sức của cô nào thắng nổi sức của anh. Tư Hạ hét lên.
-" Đồ khốn Vương Vũ Thần,... tên lưu manh nhà anh... mau bỏ tôi ra."
Vương Vũ Thần liền rời khỏi chiếc bụng săn chắc, anh đứng dậy chen vào giữa hai chân của cô, một tay giữ lấy eo kéo mạnh về phía mình, một tay nâng cằm cô lên. Ánh mắt anh lúc này y như một loài thú dữ đang muốn nuốt chửng con mồi.
Không để không khí lặng xuống, anh cúi xuống chiếm lấy đôi môi căng mọng, lúc nhẹ nhàng nâng niu, lúc lại cuồng bạo mạnh mẽ, Tư Hạ ban đầu kháng cự nhưng dần rà lại bị kĩ thuật tuyệt vời của người đàn ông này quyến rũ.
Cô mềm nhũn ra trong vòng tay anh. Vương Vũ Thần khéo léo cắn nhẹ môi làm hàm răng cô mở ra, chiếc lưỡi không xương nhanh chóng xâm chiếm đi vào mân mê khuấy động trong khoang miệng cô, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau không rời. Vương Vũ Thần hút trọn dòng enzim ngọt ngào trong miệng cô rồi mới lưu luyến rời khỏi.
Anh lưu luyến vuốt nhẹ những lọn tóc còn vương trên mặt cô nhưng ngay lúc này hai dòng nước mắt của cô tuôn ra làm trái tim anh lỡ mất một nhịp.
Tư Hạ từ từ mở mắt ra nhìn anh nhưng chưa nói gì. Vương Vũ Thần nhìn cô như vậy lòng anh quặn lại đau lên từng cơn.
Sau khi lấy lại chút không khí, giọng cô run rẩy cất lên hòa cùng tiếng nấc, cô đấm nhẹ lên ngực anh như đang trách móc.
-" Vương Vũ Thần,..... anh là đồ khốn... sao anh lại đối xử với tôi như vậy?... Tại sao anh không yêu tôi mà hết lần này tới lần khác tỏ ra quan tâm tôi vậy?....Thứ tôi muốn không phải là thế này... cho nên... cho nên... xin anh đừng trêu đùa tôi nữa... xin anh đấy..."
Vương Vũ Thần đau lòng ôm chầm lấy cô trong lòng anh như hiện lên một vài tia nắng lay lắt, Vương Vũ Thần vuốt vuốt lên tấm lưng cô như đang dỗ dành, anh thổ lộ.
-" Từ Tư Hạ, ai nói là tôi đang trêu đùa em chứ?.... Ai nói với em là tôi không thật lòng vậy?... Xin lỗi, nếu như tình cảm của tôi không đủ cho em cảm thấy an toàn... nhưng nó không phải giả tạo... Tôi thật sự.... thật sự yêu em."
Vương Vũ Thần đẩy nhẹ cô ra đối mặt với anh, hai người 4 mắt nhìn sâu vào mắt đối phương. Vương Vũ Thần lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ, anh mở ra rồi hướng về phía cô, bên trong là 1 chiếc nhẫn kim cương được thiết kế tinh xảo.
-" Đây là chiếc nhẫn mà anh chuẩn bị vào 2 năm trước ... Nhưng khi đó, đột nhiên em lại muốn rời khỏi anh nên tấm lòng này anh đành chôn chặt... Vì năm đó anh không đủ năng lực để bảo vệ em nên đã hèn nhát chọn cách buông bỏ...."
Vương Vũ Thần nuốt nước bọt, anh lùi về sau.
-" Vương Vũ Thần anh chưa từng quỳ gối trước bất kì ai... nhưng nếu là để cầu hôn em thì ...anh sẵn sàng."
Anh quỳ 1 gối xuống ngay trước mặt Từ Tư Hạ rồi đưa chiếc nhẫn về phía cô.
-" Từ Tư Hạ,... Không phải anh đợi em nên mới không yêu người mới,... nếu như có người như vậy thì anh đã không đợi em... Nhưng suốt những năm dài tháng rộng ấy... anh nhận ra em là duy nhất... cho nên... em có đồng ý trở thành Vương phu nhân của an lần nữa không?."