Phải Yêu Em Suốt Đời, Anh Biết Chưa??

Chương 35: Hoàn thành tâm nguyện của mẹ




Âu Dương Bắc Đại nhìn cuốn sổ, dường như ông cũng nhận ra nó, bàn tay ông run run nhận lấy quyển sổ từ anh. Vương Vũ Thần đưa được quyển sổ tới tận tay ông như di nguyện của mẹ, trong lòng anh cũng nhẹ nhõm phần nào.

Đột nhiên Âu Dương Bắc Đại cất lời.

- " Con lựa chọn đánh cược tính mạng... chỉ vì muốn đưa thứ này cho ta thôi sao?."

Vương Vũ Thần lặng đi một chút rồi nói.

- " Cuộc đời của tôi chỉ có 2 mục tiêu, thực hiện di nguyện của mẹ là điều phải ưu tiên hàng đầu... Sau khi xong việc này... tôi mới có thể thực hiện mục tiêu thứ 2."

Nói xong anh quay lưng rời đi. Nhưng Âu Dương Bắc Đại lại cất lời giữ chân anh.

- " Từ khi gặp mẹ của con, ta đã chẳng thể phải lòng ai khác nữa.. cho nên ta không vợ không con...bây giờ con về với ta đi, làm Âu Dương thiếu... Tất cả mọi tài sản của ta sẽ do con tiếp quản."

Vương Vũ Thần dừng bước cười lạnh, anh nghiêng đầu về sau.

- " Âu Dương tổng, thật xin lỗi ông.... tôi họ Vương,... sau này cũng sẽ mãi là họ Vương... Tất nhiên không phải vì ông ta... mà là vì người mẹ quá cố của tôi... bà ấy mang họ Vương."

Nói xong anh không lưỡng lự mà bước tiếp nhưng Âu Dương Bắc Đại lại nói tiếp.

- " Nếu nhất thời con không thể chấp nhận người cha này... ta có thể chờ con đổi ý... Nhưng tình cảnh của con bây giờ.... Để ta cho con một điểm tựa vững chắc.."

Vương Vũ Thần cau mày quay lại.

- " Điểm tựa?."



Âu Dương Bắc Đại tiến tới vài bước.

- " Chỉ cần con kết hôn với Nhan tiểu thư của Nhan thị... cùng với sự giúp sức của Âu Dương thị... thế lực của con sẽ lớn mạnh bậc nhất nước A này... Sau đó việc đánh đổ Hoa Vương chỉ còn là vấn đề thời gian thôi."

Vương Vũ Thần nghe xong liền nở một nụ cười bạc bẽo.

- " Thì ra hôn nhân đối với các người có ý nghĩa như vậy.... Nhưng thật xin lỗi... tôi chỉ muốn tìm một thế giới bình yên của riêng mình chứ không cần một chiến hữu để cùng đi chiến tranh."

Nói xong anh lại nhanh chân bước đi... nhưng dường như nhớ ra điều gì đó anh... liền quay lại nhìn Âu Dương Bắc Đại.

- " Âu Dương tổng,... số tiền hôm nay coi như tôi nợ ông... nhưng sau này nhất định tôi sẽ trả."

Tiếng bước chân của anh khuất dần trong đêm tối, chỉ còn Âu Dương Bắc Đại cầm chặt quyển sổ đứng đó như trời trồng, ông đau khổ nhỏ ra giọt nước mặt.

- "Quyết định của ta năm đó là sai rồi sao?... Ta cứ ngỡ... để con về Vương gia sẽ tốt hơn.... Thì ra lại làm con hận ta tới vậy..."

Năm Vương Vũ Thần 8 tuổi mẹ anh bị tai nạn qua đời, lúc đó trong đầu anh vẫn mang máng nhớ về một người chú đã nhận nuôi anh trong thời gian ngắn trước khi anh được Vương Thông đưa về Vương gia...

Trong kí ức của cậu bé 8 tuổi, người đàn ông này rất tốt với anh... nhưng gia cảnh thì không mấy khá giả, chỉ sống trong một căn phòng bề bộn gần một cái ống thoát nước lớn... không khác gì người vô gia cư... Cơm lo 3 bữa, quần áo chỉ đủ bộ ướt bộ khô để thay.....

Đúng... đó là hoàn cảnh của Âu Dương Bắc Đại vào 25 năm trước, ông vì làm trái ý của ông nội anh nên bị đuổi ra khỏi nhà... khi nhận nuôi anh ông đã đi phiêu bạt 8 tháng rồi... tất nhiên tiền bạc trong người cũng cạn kiệt... lúc đấy ông lo cho bản thân còn không xong huống gì là lo cho thêm một cậu nhóc 8 tuổi... cái tuổi phải nhận được nền giáo dục thật tốt... cái tuổi còn non nớt phải được ăn uống đầy đủ....Làm sao ông có thể ích kỷ giữ anh lại chịu khổ cùng mình cơ chứ....

Lúc ấy Ba mẹ anh và Vương Thông là bạn thân, Vương Thông lúc ấy đã sớm thừa kế sản nghiệp của Vương gia, tất nhiên lúc đó so với hoàn cảnh của Âu Dương Bắc Đại thì ông ta tốt hơn nhiều. Khi mẹ anh gặp nạn, vì là bạn thân nên Vương Thông ngỏ lời nhận nuôi anh.