Tôi thích Phạm Vô Cứu ngày thứ năm mươi bảy.
Phạm Vô Cứu cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, mở mắt nhìn thấy tôi, anh đột nhiên mất tập trung, vừa áy náy lại căng thẳng xoa xoa gáy.
“Em… sao em lại ở đây?”
“Chính em đưa anh về thì tất nhiên là vẫn ở đây rồi!” Tôi cúi người lại gần, “Sáu ngày, anh ngất đi suốt sáu ngày. Em còn tưởng rằng mình đã lỡ tay xuyên luôn cả anh với đám linh hồn sắp hợp nhất với anh rồi chứ. "
Phạm Vô Cứu trợn tròn mắt, dường như đã nghĩ ra điều gì:" Lão Bạch nói cho em biết hả?"
Tôi nhún vai tỏ vẻ thừa nhận.
Anh thở dài, là hơi thở tựa như trút bỏ được gánh nặng: "Thật ra thì cũng sắp xong rồi, gần như xong rồi, còn thiếu vài kẻ nữa thôi, anh vốn dĩ cũng không định giấu giếm gì em cả."
“Cũng sắp xong rồi mới nói, vậy còn bảo là không định giấu em? Hai chúng ta còn coi nhau là bạn bè nữa không vậy?” Tôi vờ như tức giận.
Phạm Vô Cứu cúi đầu không nói gì, vốn là một người đàn ông cao lớn đĩnh bạt, giờ lại trông hệt như nàng dâu nhỏ chịu đủ ấm ức.
Thấy bộ dạng quẫn bách của anh, tôi lại chuyển lời: “Nhưng mà anh nói cũng đúng, anh cũng đã sắp thành công, còn thiếu vài oán linh nữa lại bị em không cẩn thận lỡ tay tán mất rồi.”
Không cẩn thận là thật, đầu óc tôi lúc đó hỗn loạn, thực sự không còn nghĩ được bất cứ điều gì khác, chỉ quan tâm đến việc kéo Phạm Vô Cứu ra ngoài, chẳng rảnh bận tâm đến những oán linh sắp tiêu tan kia nữa.
“Haiz, Diêm Vương bắt em viết bản kiểm điểm đây này.” Tôi liếc anh một cái, “Đây là lần đầu tiên em viết bản kiểm điểm cho mình đấy.”
Phạm Vô Cứu cười nhẹ, đuôi mắt cong cong: “Xác thực, trước kia toàn là viết cho anh."
“Nếu nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, bao giờ anh đi vậy? Nói cho em biết đi, em sẽ tới tiễn anh.”
Ngay khi tôi nói những lời đó, nụ cười của Phạm Vô Cứu dần biến mất.
“Làm sao em biết? Anh chưa nói với ai chuyện này bao giờ.”
“Không thế thì sao? Nếu không đi đầu thai, làm sao rũ bỏ được những oán linh đang trộn lẫn trong linh hồn anh được chứ?” Tôi hỏi ngược lại anh, “Không lột được họ ra, nhất định có một ngày anh sẽ bị họ cắn trả."
Phạm Vô Cứu dựa vào đầu giường: “Không hổ là học sinh xuất sắc, cả việc này mà em cũng biết.”
Phải vậy, tôi biết mà.
Thực ra cái gì tôi cũng biết cả.
…
Tôi thích Phạm Vô Cứu ngày thứ sáu mươi.
Phạm Vô Cứu rốt cuộc cũng phải rời đi, vì vậy Tạ Tất An cứ liên tục than thở với tôi, tại sao lại không thuyết phục anh ấy dứt khoát rửa sạch những oán linh đó đi chứ.
Tôi chỉ cười cười, nói rằng tôi không thể thuyết phục được.
Nhưng thực tế, tôi đã không thuyết phục anh ấy, càng không muốn thuyết phục anh ấy.
Sứ mệnh, Phạm Vô Cứu chưa từng phụ bạc sứ mệnh, và lần này, cũng vậy.
Phạm Vô Cứu lừa hết chúng quỷ rằng anh sẽ đi vào ngày mai, nhưng tôi lại nhận được truyền âm của anh ấy vào ban đêm - Gặp mặt tại Vong Xuyên.
Xa xa, tôi đã nhìn thấy chiếc áo choàng đen huyền quen thuộc ấy, mái tóc được búi gọn gàng, dáng người cao thẳng bắt mắt người nhìn.
“Em tới rồi.” Anh ấy nhìn tôi nhẹ nhàng nói.
“Ừm.” Tôi giả bộ thoải mái, “Không ngờ đêm nay anh lại lén đi, họ mà biết anh nói dối họ, đặc biệt là Bạch Vô Thường, có lẽ sẽ giận đến mức muốn nuốt sống anh luôn đó.”
Anh nhướng mày: “Dù sao anh cũng đi rồi, hắn tạm thời không tóm được anh đâu.”
“Thế nào? Anh lại gọi em đến đây uống rượu chia tay à?” Tôi hỏi.
"Rượu thì thôi không uống nữa, anh sợ lát nữa uống say quá lại không đi được. Anh chỉ là, muốn nói lời tạm biệt với em."
Trái tim tôi như ngừng lại, chợt quay đầu đi: “Thực ra không cần phải nói nghiêm túc như thế chứ, cũng không phải là anh không thể quay lại nữa, chẳng lẽ anh còn thật sự muốn sống mãi trên trần gian mà không chết hay sao?”
“Nhưng anh sợ rằng mình sẽ quên.” Phạm Vô Cứu nhỏ giọng nói, nhỏ giọng đến nỗi cũng không bết là nói với tôi hay là nói với chính mình, “Nếu anh, quên em… quên tất cả mọi người thì phải làm sao bây giờ đây…”
“Vậy không được đâu, Diêm Vương nói công việc của anh sẽ lần lượt do em và Bạch Vô Thường tiếp quản, mấy việc này đợi anh trở về nhất định phải bồi thường lại đấy.”
Phạm Vô Cứu luôn là một người hăm hở hăng hái, hiếm thấy vẻ trầm mặc như thế trên khuôn mặt rắn rỏi của anh.
“Ừ, vậy anh phải nhớ kỹ mới được.” Chúng tôi cứ như vậy yên tĩnh đứng mãi bên bờ Vong Xuyên, nhìn mặt nước sóng trào rồi lại lặng.
Một lúc lâu sau, Phạm Vô Cứu cuối cùng cũng lên tiếng: “Vậy thì, anh đi nhé.”
Khi nói lời này anh ấy ngẩng cao đầu lên không nhìn tôi.
“Ừ.” Tôi đáp.
Anh tiến lên hai bước, rồi như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên quay người lại, đôi mắt sáng rực nhìn tôi: “Đúng rồi, khi nào quay lại anh sẽ nói cho em biết một chuyện!”
Tôi xua xua tay: “Được thôi, để đổi lại, em cũng sẽ nói cho anh biết một chuyện!”
Tôi nhìn bóng dáng cao lớn của anh ấy dần chìm vào bóng tối, nhớ lại viên lam ngọc mình đã len lén bỏ vào túi anh ấy ban nãy.