Sau buổi concert ấy, tình yêu của Minh Nghị và Gia Nhi trở thành tâm điểm chú ý không chỉ của giới truyền thông mà còn của người hâm mộ. Họ không còn giấu giếm tình cảm của mình, mà thay vào đó, sống hạnh phúc, giản dị và chân thật. Mỗi lần xuất hiện cùng nhau, Minh Nghị luôn nắm tay Gia Nhi một cách đầy tự hào, như muốn nói với cả thế giới rằng cô là người anh yêu và trân trọng nhất.
Kể từ khi công khai và vượt qua tất cả những ánh mắt dò xét từ giới truyền thông và công chúng, Minh Nghị và Gia Nhi quyết định chuyển về sống tại ngôi nhà riêng của anh, nơi trước đây anh đã mua nhưng chưa từng thực sự dành thời gian để ở. Ngôi nhà này nằm trong một khu dân cư yên tĩnh, không xa trung tâm thành phố, nhưng đủ cách biệt để họ tránh xa những ồn ào của thế giới showbiz và sự theo dõi của paparazzi.
Mỗi sáng sớm, Gia Nhi thường thức dậy sớm hơn Minh Nghị, vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Cô thích cảm giác yên bình ấy, khi nhìn chồng mình vẫn còn say ngủ và con trai đang mơ màng trong giấc mộng trẻ thơ. Minh Nghị, mặc dù đã là một ngôi sao lớn, nhưng anh luôn yêu thích những khoảnh khắc đời thường này. Anh thích ngắm nhìn Gia Nhi trong bộ đồ ngủ đơn giản, tóc xõa tự nhiên và nụ cười nhẹ nhàng mỗi khi cô quay lại nhìn anh từ bếp.
Mỗi sáng khi tỉnh dậy, Minh Nghị luôn giữ thói quen kéo Gia Nhi lại gần, trao cho cô một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán và thì thầm những lời yêu thương. "Anh yêu em," giọng anh trầm ấm vang lên trong không gian yên tĩnh của buổi sáng, khiến Gia Nhi luôn cảm thấy ấm áp và hạnh phúc.
Nhưng hôm nay khác hẳn mọi ngày, Gia Nhi đã dậy từ sớm, bận rộn chuẩn bị cho chuyến du lịch mà cả nhà đã lên kế hoạch từ lâu. Cô bước ra khỏi phòng tắm, thấy Minh Nghị vẫn còn nằm lười biếng trên giường, hai tay ôm gối, mắt nhắm nghiền. Cô liếc nhìn đồng hồ, rồi lớn tiếng giục: "Hai cha con mau chuẩn bị nhanh lên, gia đình dì Mỹ Ái sắp đến rồi đấy!"
Hóa ra, chuyến du lịch này là do Mỹ Ái khởi xướng. Sau một thời gian dài ở nhà chăm sóc em bé, đến khi đứa trẻ đã đủ lớn, Mỹ Ái liền không thể nhịn được nữa, muốn rủ rê mọi người cùng nhau đi chơi xa để xả stress. Gia đình Minh Nghị và Gia Nhi là những người đầu tiên cô ấy mời tham gia. Đối với Gia Nhi, đây cũng là dịp để cả nhà nghỉ ngơi, tận hưởng thời gian bên nhau sau những tháng ngày bận rộn với công việc và cuộc sống.
Trong khi Gia Nhi vội vàng chuẩn bị đồ đạc, Minh Nghị vẫn nằm dài trên giường, lười nhác nhưng môi lại nở một nụ cười tinh nghịch. "Em vội cái gì thế, vẫn còn thời gian mà" anh lên tiếng, nhưng ngay sau đó liền bị cô ném một cái gối vào người. "Đừng có làm biếng nữa! Anh mau dậy chuẩn bị đi, không lát nữa Mỹ Ái đến thì muộn mất!"
Minh Nghị cười khẽ, cuối cùng cũng miễn cưỡng ngồi dậy. Anh lững thững bước vào phòng tắm, vừa đánh răng vừa lẩm bẩm: "Em đừng lo, Duy Anh vẫn đang pha sữa cho con của họ đấy. Họ mà chuẩn bị xong trước bọn mình mới là lạ."
Gia Nhi mỉm cười trước câu nói của chồng, nhưng cô vẫn không quên thúc giục: "Đừng có dựa dẫm vào họ mà lười biếng. Anh mà không nhanh lên thì lát nữa An Nhiên sẽ lấy cớ bắt chước đấy!"
Trong bữa sáng ấm cúng của gia đình, tiếng cười và những câu chuyện thường nhật đang diễn ra thì Minh Nghị bất ngờ lên tiếng, phá tan không khí nhẹ nhàng. "Gia Nhi, em có từng làm việc ở nơi nào khác trước khi vào Thượng Long không?"
Gia Nhi đang nhấm nháp miếng bánh mì ngẩng đầu nhìn anh, ngạc nhiên: "Không, em không có. Khi khoảng 20-21 tuổi, em từng thử việc ở Thượng Long, thấy công việc phù hợp với mình nên khi ra trường, em đã ứng tuyển luôn vào đó. Sao vậy?"
Minh Nghị mỉm cười, trong ánh mắt của anh có chút tinh quái: "Em có tham gia sự kiện 3 năm thành lập Thượng Long không?"
Nghe vậy, Gia Nhi bất chợt dừng lại, ngạc nhiên trước câu hỏi của anh. "Sao anh biết? Lúc đó em chỉ là chân chạy việc. Sự kiện hôm đó em đã bỏ ra không ít công sức đấy! Vừa phải liên hệ với bên tổ chức, vừa phải đón tiếp khách mời. À... còn giữ trẻ nữa, không hiểu sao con cái nhà ai lại nói sự kiện không được mang theo trẻ con rồi lại còn cố tình mang theo. Cuối cùng, em phải giữ một đứa nhóc lạc mẹ, nó khóc ròng ròng suốt buổi."
Gia Nhi nói đến đây, ký ức ùa về khiến cô bật cười. "Em còn nhớ rõ lúc đó, đứa nhóc kia vừa khóc vừa chạy lung tung, khách mời lại đông nên một chị lớn trong công ty liền giúp em giữ nó."
Minh Nghị sượng mặt, cảm giác hồi tưởng những gì đã diễn ra trong quá khứ khiến anh không khỏi ngượng ngùng. Anh gãi đầu, ánh mắt né tránh: "Đứa nhóc em nói đó... chính là anh."
Minh Nghị gật đầu, cười nhẹ: "Tối qua, anh xem lại những bức hình cũ và mới nhớ ra chuyện đó. Năm đó, mẹ không cho anh đi cùng, nhưng anh vẫn không cam lòng. Anh tự đạp xe đến công ty rồi lén lút vào trong"
Gia Nhi lắng nghe, cảm thấy thú vị. "Vậy là anh đã có ý chí từ nhỏ rồi?"
"Đúng vậy," Minh Nghị khẽ nhún vai, nụ cười vẫn trên môi. "Lát sau, anh gặp trợ lý của mẹ. Ông ấy thấy anh thì ngạc nhiên lắm, và cuối cùng đã mang anh trở về."
tuổi tác giữa họ thực sự là một điều thú vị, nhưng cũng hơi đáng sợ. "Anh lúc đó mới 8 tuổi?" cô hỏi, không thể tin nổi.
Minh Nghị nhìn cô với vẻ đanh mặt, đáp một cách hóm hỉnh: "Thì làm sao? "
Gia Nhi không cầm được mà bật cười. "Em không thể tin nổi! Em đã biết yêu rồi mà anh lúc đó chỉ mới 8 tuổi, thật sự cười chết em mất."
Minh Nghị nhìn cô, một nụ cười nhẹ nở trên môi. "Nhưng anh bây giờ đã lớn rồi, và giờ chỉ làm những chuyện của người lớn thôi." Anh nhướng mày, tự tin nói.
"Chẳng trách đêm đó ở quán bar anh lại thấy em thật quen thuộc, Minh Nghị nói, ánh mắt lấp lánh một cách thích thú. "Nếu không phải em, anh chắc chắn sẽ không tùy tiện trao thân cho người khác đâu."
Gia Nhi cảm thấy mặt mình bỗng nóng bừng. Cô gõ nhẹ lên trán anh, cố gắng che giấu sự xấu hổ. "Cún con vẫn đang ở đây đấy" cô nhắc, chỉ vào đứa trẻ đang chơi đùa bên cạnh.
Minh Nghị bật cười, nhưng anh không dừng lại ở đó. "Thật ra, đó là điều anh đã nghĩ từ lâu. Em có biết không, từ cái nhìn đầu tiên, em đã khiến anh cảm thấy như mình đã tìm thấy một phần của mình. Thật sự rất khó để anh có thể dứt ra khỏi cảm xúc ấy."
Gia Nhi nhìn anh, cảm thấy vừa ngọt ngào vừa buồn cười trước cách mà anh nói chuyện. "Vậy sao? Anh đã rơi vào lưới tình từ lúc đó à?" Cô hỏi, đôi mắt tròn xoe, như thể đang chờ đợi câu trả lời.
"Chắc chắn rồi!" Minh Nghị khẳng định, gật gù. "Mặc dù lúc đó anh còn quá
trẻ, nhưng cảm giác mà em mang lại cho anh là không thể phủ nhận. Em khiến anh cảm thấy mình có trách nhiệm, có lý do để trưởng thành"
Sau khi đã chuẩn bị xong, họ bắt đầu cuộc hành trình. Mặt trời đã lên cao, ánh nắng rực rỡ khiến biển cả trở nên lung linh hơn. Mỗi người trong họ đều mang trong mình một cảm giác háo hức khó tả. Tiếng cười nói và những câu chuyện hài hước khiến không khí trở nên vui tươi, và chỉ một lúc sau, họ đã có mặt ở bãi biển.
Khi xe dừng lại, tất cả mọi người cùng nhau bước ra, hít thở không khí trong lành của biển. Cát trắng mịn lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, và tiếng sóng vỗ vào bờ tạo ra một bản nhạc tự nhiên đầy quyến rũ.
Suốt cả ngày, họ chơi đùa, nô đùa trên bãi biển, xây lâu đài cát, và thưởng thức những món hải sản tươi ngon. Tiếng cười vang lên không ngớt, hòa cùng tiếng sóng biển rì rào. Thỉnh thoảng, Minh Nghị lại quấn lấy Gia Nhi, trao cho cô những nụ hôn nhẹ nhàng giữa những làn sóng.
Khi mặt trời lặn, cả nhóm ngồi quây quần bên đống lửa trại, chia sẻ những câu chuyện hài hước và ký ức đáng nhớ. Ánh lửa bập bùng làm cho không gian trở nên ấm áp và gần gũi hơn bao giờ hết. Cả nhóm cùng nhau nâng ly, chúc cho tình bạn, tình yêu và những khoảnh khắc tuyệt vời trong cuộc sống. Họ biết rằng, dù có những thăng trầm trong cuộc sống, chỉ cần có nhau, mọi thứ đều có thể vượt qua.
Khi ánh lửa trại dần tắt và bầu trời đen nhánh trải đầy những vì sao, họ nằm ngửa nhìn lên bầu trời, lòng tràn đầy những ước mơ và hy vọng cho tương lai sau này.