Phải Lòng Gió Đông

Chương 41: Lên chức bà nội




Vương Dao tổ chức cuộc họp gấp ngay trong đêm, nhưng thay vì một cuộc họp căng thẳng, không khí lại giống như một buổi gặp mặt gia đình khẩn cấp. Bà không thể giấu nổi sự lo lắng và cảm giác bất an. Những bức ảnh đang lan truyền trên mạng khiến bà không thể không suy nghĩ. Làm sao bà có thể không nhận ra người phụ nữ trong ảnh chính là Gia Nhi chứ.

Vương Dao ngồi ở bàn, đôi mắt ánh lên sự nghi ngờ và bất mãn. Bà vẫn chưa thể chấp nhận được việc chị em tốt ở công ty của mình lại có thể yêu đương với con trai mình. Điên hơn nữa là, bà ấy đợi ở phòng họp lại thấy Đinh Minh Nghị dắt tay Gia Nhi bước vào

Mọi cảm xúc chất chứa suốt thời gian qua đột ngột bùng nổ, bà buột miệng, giọng run rẩy vì tức giận:

“Hai... hai người... trời ơi, tức chết tôi rồi!”

Gia Nhi lúc này thật sự chẳng biết phải đối mặt thế nào, chỉ biết cúi đầu, ngại đến mức không dám nhìn thẳng vào Vương Dao. Tình huống này quá sức tưởng tượng, dù biết cuộc gặp mặt hôm nay mang tính chất gia đình, nhưng bầu không khí căng thẳng như vậy không khác gì một trận đấu lớn.

Minh Nghị đứng đó, bình thản đến mức như thể mọi chuyện đều nằm trong tính toán của anh. Không chút lo lắng hay căng thẳng, anh nhìn mẹ mình đang xúc động rồi nhẹ nhàng lên tiếng:

“Mẹ, đêm khuya rồi, chuyện này có gì không thể để ngày mai nói được sao?”

Vương Dao, vốn đã bị kích động bởi những tin tức trên mạng, giờ nghe con trai nói vậy thì càng tức giận. Bà đập tay xuống bàn, giọng đầy phẫn nộ:

“Ngày mai nói à? Con có điên rồi không? Trên mạng người ta đang mắng con ầm ĩ kìa, còn ở đó mà đòi ngủ! Còn em nữa, Nina, chị không ngờ hai đứa... hai đứa... lại dám giấu chị chuyện này.

Nói đến đây, Vương Dao bỗng ôm mặt, bật khóc như thể đang chịu đựng nỗi đau khổ lớn lao. Tiếng khóc của bà vang vọng trong căn phòng, khiến không khí càng thêm căng thẳng.

“Chị...”

Gia Nhi lúng túng, không biết phải làm sao để xoa dịu Vương Dao. Cô bước lại gần, định nói lời xin lỗi thì bất ngờ Minh Nghị cắt ngang, nhìn cô với vẻ trêu chọc:

“Gọi mẹ đi.”



Lời nói của Minh Nghị làm Gia Nhi đứng hình, còn Vương Dao thì từ khóc nhẹ chuyển sang khóc lớn hơn nữa. Bà nghe thấy con trai mình cố tình đùa cợt trong tình huống nghiêm trọng như vậy thì càng đau khổ hơn, nước mắt tuôn rơi không ngừng. Bà cảm thấy như tất cả mọi chuyện đã được lên kế hoạch từ trước, từ việc Minh Nghị kiên quyết gia nhập công ty Thượng Long cho đến việc chọn Gia Nhi làm quản lý, tất cả đều là một âm mưu mà bà mù quáng không nhìn ra.

Vương Dao nghẹn ngào, giọng đứt quãng giữa những tiếng nức nở:

“Chẳng trách... chẳng trách con đòi vào công ty của mẹ, chọn Gia Nhi làm quản lý... đều có kế hoạch hết rồi... là mẹ mắt mờ không nhìn ra được!”

Minh Nghị vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, anh bước lại gần mẹ, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh bà, ánh mắt không có chút do dự. Anh nhìn thẳng vào Vương Dao, giọng nói của Anh tuy nhẹ nhàng nhưng mang theo sự kiên quyết không thể nhầm lẫn.

“Nếu không, mẹ nghĩ vì sao con lại vào cái công ty ‘rách này của mẹ?”

Vương Dao nghe xong, cả người như bị điện giật. Bà quay đầu nhìn con trai,

mắt trợn to vì sốc và tức giận. “Cái gì? Con vừa nói gì vậy? Công ty này là tâm

huyết của mẹ đấy, con gọi nó là công ty rách à?”

Gia Nhi khế huých vào tay Minh Nghị, ý bảo rằng đây không phải lúc để đùa cợt. Nhận được tín hiệu, Minh Nghị liền chỉnh lại nét mặt, trở nên đứng đắn hơn ngay lập tức. Anh hắng giọng, giữ thái độ nghiêm túc khi tiếp tục nói chuyện với mẹ.

“Con không đùa nữa, mẹ yên tâm. Con và Gia Nhi đã suy nghĩ kỹ về mọi thứ. Chúng con sẽ cùng nhau đối mặt với những chuyện này.”

Vương Dao nhìn hai người trước mặt, ánh mắt dịu đi chút ít nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng."Hai đứa định làm gì ? Hai đứa đừng có manh động. "

Minh Nghị mỉm cười, nắm chặt tay Gia Nhi, nhẹ nhàng trấn an mẹ: "Đã vậy thì công khai thôi."

Vương Dao giật mình trước câu trả lời của Minh Nghị, ánh mắt bà mở to, không tin vào những gì vừa nghe. "Công khai? Con nói gì vậy? Bây giờ mà công khai thì khác gì tự tay đổ thêm dầu vào lửa!"



Gia Nhi cũng bất ngờ, quay sang nhìn Minh Nghị với vẻ hoang mang: "Minh Nghị, anh chắc chứ? Công khai lúc này có phải quá sớm không?"

Minh Nghị siết chặt tay cô, ánh mắt đầy sự quyết tâm. "Anh đã suy nghĩ kỹ rồi. Nếu cứ để chuyện này tiếp diễn, những lời đồn đoán sẽ không bao giờ dừng lại. Công khai là cách duy nhất để bảo vệ em và An Nhiên. Anh không muốn em phải sống trong lo lắng hay bị áp lực từ dư luận thêm nữa"

Vương Dao thở dài, tay bà khẽ run lên vì lo lắng. "Con có nghĩ đến sự nghiệp của mình không? Con vừa mới nổi tiếng, nếu công khai bây giờ sẽ có rất nhiều người quay lưng lại với con."

"Con biết, mẹ" Minh Nghị trả lời, giọng đầy kiên định. "Nhưng con đã sẵn sàng

đối mặt với tất cả. Chỉ cần chúng con ở bên nhau, không gì có thể làm con gục ngã. Hơn nữa, đây không chỉ là vì con, mà còn vì Gia Nhi và An Nhiên. Con muốn bảo vệ gia đình nhỏ của mình"

Gia Nhi nhìn Minh Nghị, trái tim cô vừa lo lắng vừa cảm động. Cô biết anh làm vậy là vì cô và An Nhiên, nhưng áp lực từ việc công khai có thể vượt quá sức chịu đựng của họ. "Minh Nghị, em chỉ sợ điều này sẽ khiến anh mất đi nhiều thứ..."

Anh quay sang nhìn cô, mỉm cười đầy tự tin. "Anh đã có em và con trai chúng ta, những thứ khác có mất cũng không sao"

Vương Dao vẫn ngồi đó, nhưng vẻ mặt bà dần thay đổi. Có gì đó không ổn, sự lo lắng đột ngột hiện lên trong đôi mắt bà. "Khoan đã... Con vừa gọi Cún con nhà Gia Nhi là gì? An Nhiên... là con trai chúng ta?"

Gia Nhi chững lại, nhìn Minh Nghị. Cả hai đột nhiên nhớ ra họ đã quên nói một chuyện vô cùng quan trọng. Gia Nhi cắn nhẹ môi, khẽ liếc nhìn Vương Dao, rồi nắm chặt tay Minh Nghị trước khi lấy hết can đảm lên tiếng. "Thật ra An Nhiên...là con ruột của Minh Nghị

Bầu không khí trong phòng bỗng chốc lặng thinh. Vương Dao sững sờ, mắt mở to như không Tin vào tai mình.

Minh Nghị đứng thẳng dậy, mỉm cười khổ sở. "Phải, mẹ à, mẹ chính thức làm bà nội rồi."

Chưa kịp để Vương Dao phản ứng, Minh Nghị kéo tay Gia Nhi, cả hai nhanh chóng chạy ra cửa trước khi bà kịp mở miệng. Bỏ lại Vương Dao, người không biết nên khóc hay cười, chỉ ngồi đó nhìn trân trân vào khoảng không.

Bà đưa tay lên ôm trán, đầu óc quay cuồng với hàng loạt suy nghĩ. Cháu nội? Từ khi nào bà lại trở thành bà nội mà không hề hay biết? Từ việc con trai hẹn hò, đến việc đứa cháu nội tồn tại từ bao giờ, tất cả đều đến quá đột ngột.