Nghe đến cái tên Hoàng Hiên, đôi mắt Gia Nhi thoáng qua chút bất ngờ xen lẫn lo lắng. Cô lập tức nhíu mày, ngừng lại giữa đường. Minh Nghị đang đứng bên cạnh, nắm tay An Nhiên, cũng cảm nhận được sự thay đổi trong nét mặt của Gia Nhi, lập tức hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Gia Nhi ngắt điện thoại, đôi mắt hơi nheo lại như đang suy tính điều gì, nhưng sau vài giây, cô đã đưa ra quyết định. Cô quay lại nhìn Minh Nghị và An Nhiên, giọng trầm xuống nhưng dứt khoát: "Bà ngoại bảo về ăn cơm, có chút chuyện gia đình. Hai cha con về nhà trước đi, em tự xử lý được."
Minh Nghị ngay lập tức cảm thấy không ổn. Anh cau mày, ánh mắt lo lắng hướng về cô. "Anh đưa em đến đó."
Gia Nhi nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh, cố gắng trấn an. "Không sao đâu, thân phận anh không tiện...chỉ là bữa cơm thôi."
Minh Nghị nhìn theo bóng lưng cô đi khuất dần, lòng anh dâng lên cảm giác bất an. Dù là chuyện gì đi nữa, anh cũng không thể ngăn cản cô làm điều cô cho là đúng. Anh cúi xuống nắm chặt tay An Nhiên, rồi quyết định: "Thôi, chúng ta về nhà đợi mẹ thôi, con nhé."
An Nhiên gật đầu ngoan ngoãn, nhưng cậu bé vẫn quay đầu nhìn theo mẹ vẻ lo lắng.
với
Khi Gia Nhi bước vào nhà bà ngoại, cô đã thấy Hoàng Hiên đang ngồi trên ghế, chăm chú giúp bà xoa bóp đôi chân. Gương mặt bà ngoại đầy hài lòng, nụ cười hiền từ nở trên môi khi bà quay sang nhìn Gia Nhi.
"Hoàng Hiên về nước thăm bà, còn chu đáo thế này nữa. Thật là một cậu bé tốt bụng" bà ngoại cười nói, ánh mắt tràn ngập niềm vui.
Gia Nhi đứng ở cửa, nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng có chút lẫn lộn. Cô bước vào phòng, giọng điềm đạm: "Dì vừa gọi bảo con về, bà có chuyện gì sao?"
Bà ngoại ngước lên nhìn cô, đôi mắt dịu dàng nhưng có chút ý tứ. "À, không có gì đâu. Bà chỉ nghĩ lâu rồi con không gặp lại Hoàng Hiên, hai đứa từng là vợ chồng, cũng nên ngồi xuống nói chuyện một chút cho vui."
Gia Nhi thoáng cau mày, không hề che giấu sự không thoải mái. Cô nhẹ nhàng bước tới, kéo một chiếc ghế ngồi đối diện với Hoàng Hiên, ánh mắt lạnh lùng nhưng lịch sự. "Bà ngoại, bọn con đã có cuộc sống riêng rồi. Hoàng Hiên đến thăm bà là chuyện tốt, nhưng không cần phải ép con gặp anh ấy"
Hoàng Hiên ngẩng đầu lên nhìn Gia Nhi, đôi mắt anh ta thoáng qua sự khó chịu nhưng vẫn giữ nụ cười nhẹ. "Nina, bà ngoại chỉ muốn chúng ta giữ quan hệ tốt đẹp thôi mà. Dù sao chúng ta cũng từng là người một nhà."
Gia Nhi bình tĩnh đáp lại, giọng vẫn lạnh lùng: "Đúng, từng là. Nhưng giờ chúng ta đã đi con đường riêng. Em mong anh cũng hiểu điều đó.Đừng đến đây làm phiền người nhà của em nữa."
Bà ngoại ngắt lời, giọng bà nhẹ nhàng nhưng có chút trách móc. "Gia Nhi, con đừng cứng đầu như vậy. Hoàng Hiên đã về thăm bà, con cũng nên thân thiện hơn một chút."
Trong lúc dùng cơm, bầu không khí trở nên trầm lắng. Bà ngoại đột ngột lên tiếng, giọng có phần dò hỏi nhưng cũng ấm áp: "Hoàng Hiền nói với bà là nó vẫn còn tình cảm với con, Gia Nhi. Bà tự hỏi, liệu hai đứa có thể... gương vỡ lại lành được không?"
Gia Nhi dừng tay, ánh mắt thoáng qua một tia không vui nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Cô không muốn tranh luận với bà ngoại trong bữa ăn. Hoàng Hiến ngồi đối diện, đôi mắt đăm chiêu, nhìn Gia Nhi với vẻ chân thành.
"Bà ngoại, con biết là bà mong như vậy, nhưng mọi chuyện không đơn giản đâu." Gia Nhi nhấc đũa lên, cố gắng tránh ánh mắt của Hoàng Hiền. "Con và anh ấy đã chấm dứt rồi."
Hoàng Hiên, như đã chờ đợi cơ hội này, nhẹ giọng lên tiếng, cố gắng thuyết phục: "Gia Nhi, anh không để tâm chuyện em đã có con riêng. Nếu em lo lắng vì điều đó, anh chỉ muốn nói rõ ràng. Anh sẽ yêu thương thằng bé như con ruột của mình. Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu."
Gia Nhi ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng xoáy vào Hoàng Hiên, giọng nói sắc bén như lưỡi dao: "Hoàng Hiên, tôi đã nói rồi, chúng ta mỗi người một cuộc sống. Anh đừng có hết tìm người thân này đến người thân khác của tôi nữa được không? Đừng nghĩ rằng vì quá khứ của chúng ta mà anh có quyền xâm phạm đời sống riêng của tôi."
Hoàng Hiên nghe vậy, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn đầy căng thẳng: "Nina, em nói gì vậy?"
Gia Nhi đứng dậy, giọng cô lạnh lùng hơn bao giờ hết. "Lần anh đến nhà trẻ muốn mang An Nhiên đi, tôi đã biết rồi. Tôi đã nhịn đủ rồi. Anh nghe cho rõ, nếu còn dám động đến người thân của tôi, đặc biệt là con trai tôi, tôi sẽ không ngần ngại báo cảnh sát."
Hoàng Hiên sững người, đôi mắt trừng lớn. Anh không thể ngờ Gia Nhi lại cứng rắn đến mức này. "Nina... em đang đẩy mọi chuyện đi quá xa! "
Gia Nhi không để cho anh nói thêm lời nào, cô quay đầu nhìn dì hai, giọng dịu lại nhưng vẫn kiên quyết: "Dì hai, chăm sóc bà ngoại giúp cháu. Cháu phải đi rồi."
Dì hai gật đầu, đôi mắt lo lắng nhưng vẫn hiểu chuyện: "Dì biết rồi, con cứ yên tâm."
Hoàng Hiên thấy Gia Nhi chuẩn bị rời khỏi, lòng càng cuống cuồng, không còn giữ được vẻ bình thản nữa. Anh đứng bật dậy, vội vã đuổi theo, giọng lạc đi: "Nina, em nghe anh nói đã!"
Gia Nhi vừa bước ra đến cửa thì nghe câu hỏi đầy uất ức của Hoàng Hiên vang lên sau lưng. Cô khựng lại, đôi tay khẽ siết chặt, nhưng không quay đầu. Giọng anh ta nghe nghẹn ngào, thất vọng và pha chút ghen tuông: "Có phải em đã có người khác rồi không? "
Gia Nhi hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh trước câu hỏi ấy. Không muốn tiếp tục dây dưa với quá khứ thêm nữa, cô quay lại nhìn Hoàng Hiên, ánh mắt bình thản nhưng đầy dứt khoát: " Chuyện của tôi không liên quan đến anh. Anh không có quyền hỏi"