Minh Nghị chợt bước tới, không chần chừ nữa, anh vòng tay ôm lấy Gia Nhi, kéo cô vào lòng, giữ chặt như sợ cô có thể tan biến. Sự ấm áp từ vòng tay anh truyền đến khiến cô cảm nhận được sự an toàn, nhưng trái tim cô vẫn đập nhanh, ngỡ ngàng trước hành động bất ngờ này.
Minh Nghị siết chặt vòng tay, như thể sự gần gũi này là tất cả những gì anh cần trong khoảnh khắc ấy. "Gia Nhi..." giọng anh trầm lắng, xen lẫn chút run rẩy của cảm xúc, "Chị có biết điều này khiến tôi vui sướng đến mức nào không?"
Gia Nhi nhẹ nhàng tựa đầu lên vai anh, đôi mắt khép hờ, để mặc cho trái tim mình hoà vào nhịp đập mạnh mẽ từ ngực anh. "Tôi cũng vậy" cô đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng chất chứa niềm xúc động.
"Chúng ta đã mất quá nhiều thời gian, phải không?" Minh Nghị khẽ nói, hơi thở của anh như bao phủ không gian xung quanh hai người. "Tôi không muốn để lỡ thêm nữa."
Gia Nhi khẽ gật đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác thanh thản mà cô đã từ lâu không cảm nhận được. "Từ giờ sẽ không còn lỡ nữa... Chúng ta sẽ bước tiếp cùng nhau."
Minh Nghị mỉm cười, một nụ cười không chỉ vì hạnh phúc mà còn vì sự an ủi khi cuối cùng, mọi điều anh mong chờ đã trở thành hiện thực. "Ừm, từ bây giờ, tôi sẽ không để chị rời xa tôi lần nào nữa"
“Gia Nhi... anh nói khẽ, giọng trầm ấm, nhưng mang theo sự nghiêm túc. “Có một chuyện tôi phải nói rõ cho chị hiểu... Chuyện giữa tôi và Vương Dao không phải như chị nghĩ đâu.”
Cô ngẩng đầu, đôi mắt chất chứa nỗi ngạc nhiên và thắc mắc. “Không như tôi nghĩ là sao?”
Minh Nghị hít một hơi sâu, như thể điều anh sắp nói ra sẽ thay đổi hoàn toàn câu chuyện. “Vương Dao... bà ấy là mẹ ruột của tôi.” Nói tới đây anh liền không nhịn được mà mỉm cười, bộ dạng ghen tuông lúc nãy của cô rất đáng yêu.
Câu nói của Minh Nghị như sét đánh giữa trời quang, khiến Gia Nhi sững người, mọi suy nghĩ lo lắng trước đó vỡ vụn. "Vương Dao... là mẹ cậu?" Sự kinh ngạc biến thành cảm giác sợ hãi. Vương Dao không chỉ là cấp trên mà còn là chị em thân thiết của cô trong công ty. Nghĩ đến việc bà ấy phát hiện ra chuyện này, Gia Nhi không dám hình dung phản ứng sẽ ra sao. Cô không biết phải đối mặt thế nào nữa.
"Giờ tôi... có thể hối hận được không?" Giọng cô run rẩy.
Minh Nghị cười khẽ, tay anh nhẹ nhàng xoa gương mặt cô đầy yêu chiều. "Không còn cơ hội nữa đâu," anh đáp, ánh mắt đầy sự trêu chọc.
Tình huống này đúng là rắc rối hơn cô tưởng. Gia Nhi bỗng nhận ra, cô đang yêu con trai của người lãnh đạo kiêm chị em tốt của mình. Không chỉ thế, cô còn lớn hơn anh 12 tuổi và cả hai đã có con với nhau. Trong tình cảnh này, cô trông chẳng khác nào kẻ xấu dụ dỗ “trẻ con”.
Cảm giác căng thẳng khiến huyết áp Gia Nhi như tụt xuống. Minh Nghị nhanh chóng đỡ lấy cô khi thấy sắc mặt cô tái đi, không khỏi bật cười. "Mẹ tôi dễ lắm, chị không cần sợ như thế đâu."
Gia Nhi nhìn anh hoảng hốt. "Cậu không hiểu đâu! Nếu cậu biết tôi và Vương Dao thân thế nào, cậu sẽ không nói như vậy. Tôi... tôi phải giải thích làm sao với chị ấy đây?"
Minh Nghị vẫn giữ nụ cười tinh nghịch. "Còn gọi bà ấy là chị? Phải gọi mẹ chứ!"
Gia Nhi nghe đến đó, cảm giác như tim mình ngừng đập. "Cái gì? Gọi mẹ..." Cô thực sự không biết mình còn đủ tỉnh táo để đối mặt với chuyện này hay không nữa.
Gia Nhi cúi đầu, bàn tay nhẹ nhàng siết chặt tay Minh Nghị. "Minh Nghị, tôi biết có chuyện này có thể khiến cậu không vui, nhưng tôi nghĩ chúng ta nên tạm thời giữ bí mật về mối quan hệ này. Tôi cần thời gian để chuẩn bị tinh thần, và cũng để đảm bảo rằng sự nghiệp của cậu không bị ảnh hưởng."
Minh Nghị nhìn cô, đôi mắt anh có chút dao động. "Chị đang lo cho tôi? Hay lo cho điều gì khác nữa?"
Gia Nhi thở dài, ánh mắt đầy lo lắng. "Cả hai. Sự nghiệp của cậu đang lên, cậu không nên vướng vào chuyện yêu đương công khai lúc này, còn có An Nhiên,
chúng ta phải giữ an toàn cho thằng bé"
Minh Nghị im lặng trong giây lát, vẻ không vui hiện rõ trên gương mặt. "Chị không tin tôi có thể bảo vệ chị và An Nhiên sao?"
"Không phải là tôi không tin cậu, chỉ là tôi muốn tránh những điều không đáng có. Truyền thông sẽ viết lung tung, tôi không muốn cậu phải đối mặt với những điều đó trong lúc này"
Minh Nghị thở dài, ánh mắt có phần buồn bã, nhưng rồi anh gật đầu, giọng trầm ấm nhưng cũng nghiêm túc: "Tôi hiểu, nếu đó là điều chị cần. Nhưng chị phải hứa với tôi, chúng ta không thể giấu giếm chuyện này mãi. Đến một lúc nào đó, chúng ta sẽ phải công khai. Tôi không muốn cả đời phải yêu đương trong bóng tối."
Gia Nhi nhìn anh, cảm thấy lòng mình mềm lại. Cô khẽ mỉm cười, gật đầu. "Tôi hứa với cậu."
Minh Nghị cúi xuống, đôi môi anh chạm nhẹ vào trán cô, như một lời cam kết. "Vì chị và An Nhiên, tôi sẽ chờ đến lúc thích hợp. Nhưng hãy nhớ, tôi sẽ không để ai lấy mất chị khỏi tôi đâu.
Khoảng thời gian sau đó, Gia Nhi và Minh Nghị bước vào mối quan hệ yêu đương tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Mỗi khi ở bên anh, cô như trở lại những ngày tháng thanh xuân, yêu mà không cần phải nghĩ ngợi quá nhiều. Minh Nghị thì luôn khiến cô cảm thấy trẻ trung và tràn đầy sức sống, như thể khoảng cách tuổi tác giữa hai người chưa bao giờ tồn tại.
Họ thường xuyên dành thời gian cho nhau sau những buổi làm việc căng thẳng. Đôi khi là những buổi tối yên bình cùng An Nhiên, đôi khi là những chuyến đi dã ngoại nho nhỏ mà họ phải lên kế hoạch kỹ lưỡng để tránh bị phát hiện. Mỗi khoảnh khắc bên Minh Nghị, Gia Nhi đều cảm thấy tim mình rộn ràng, ngập tràn niềm vui. Đôi khi cô cũng bất ngờ vì mình có thể yêu một cách nhẹ nhàng như thế, không còn những lo lắng về tương lai hay dư luận.
Thế nhưng, cũng có những lúc, giữa những khoảnh khắc yêu thương lén lút, họ bất ngờ gặp người khác và phải vội vàng giả vờ.
Có lần, cả hai đang cùng nhau đi dạo ở công viên, Minh Nghị nhẹ nhàng nắm tay Gia Nhi, ánh mắt anh đầy dịu dàng khi nhìn cô. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một người quen trong công ty của Gia Nhi xuất hiện, khiến cả hai ngay lập tức rụt tay lại, giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Chị Nina! Cậu Liam! Trùng hợp quá, hai người đi dạo cùng nhau à?” người quen hỏi, ánh mắt có chút tò mò.
Gia Nhi nhanh chóng cười cười, gượng gạo nói: “À, không, tôi tình cờ gặp Liam thôi. Cậu cũng đi dạo sao?"
Minh Nghị thì phải cố giấu đi nụ cười nghịch ngợm của mình, cố gắng diễn vai "chỉ là đồng nghiệp." Khi người kia rời đi, anh mới thở phào, quay sang trêu chọc Gia Nhi: “Công nhận diễn giỏi thật đấy, Gia Nhi. Cả tôi cũng bị lừa luôn rồi.”
Gia Nhi vừa bực mình vừa buồn cười, đẩy nhẹ anh một cái. “Tất cả cũng tại cậu, đã nói nơi này không thích hợp rồi. Che mặt cũng bị phát hiện."
Minh Nghị nhún vai, ánh mắt lấp lánh đầy tinh nghịch. “Đây là cái giá phải trả cho việc yêu đương lén lút, thật làm nguồi ta khó xử. Anh bước lại gần, cúi xuống, giọng thì thầm, “Nhưng tôi rất thích giây phút này, có chị bên cạnh.”
Gia Nhi không khỏi đỏ mặt trước lời nói của anh, nhưng cô cũng không thể không cười. “Về nhà thôi."