Gần đến giờ tan ca, Gia Nhi đang chăm chú hoàn thành nốt công việc thì bất ngờ An Nhiên xuất hiện tại văn phòng. Cậu nhóc lon ton chạy đến, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt bầu bĩnh, ôm chầm lấy cô từ phía sau.
"Mami!" An Nhiên vui vẻ gọi, giọng ngọt ngào.
Gia Nhi quay lại, ánh mắt ngạc nhiên. "Sao con lại ở đây?"
An Nhiên ngước lên nhìn cô, vẫn ôm chặt không buông. "Cô Mỹ Kỳ nói tiện đường nên đón con luôn. Con muốn đến đây đợi mẹ mà."
Cô khẽ mỉm cười, xoa đầu con. "Vậy con ngoan quá rồi, nhưng đợi mẹ thêm chút nữa nhé, mẹ sắp xong việc rồi."
An Nhiên gật đầu, không quấy nữa mà ngoan ngoãn ngồi xuống ghế bên cạnh, ánh mắt tò mò nhìn quanh văn phòng của mẹ.
Lúc Gia Nhi chuẩn bị ra về, cô không ngờ Đinh Minh Nghị vẫn còn ở đó. Đứng trước cửa, anh dường như đang đợi ai đó. Ánh mắt của anh nhanh chóng rơi vào cô và An Nhiên, khiến tim Gia Nhi đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô vô thức siết chặt tay An Nhiên, cúi thấp đầu che giấu sự lo lắng. Thằng bé vẫn vui vẻ nắm tay mẹ, không hề hay biết điều gì.
“Vẫn chưa về à?” Đinh Minh Nghị lên tiếng, giọng anh trầm ấm nhưng rõ ràng mang theo sự trêu chọc.
Gia Nhi cố gắng giữ bình tĩnh. "Ừ"
Bất ngờ, An Nhiên thả tay Gia Nhi ra, chạy vụt về phía Đinh Minh Nghị và ôm Chặt lấy chân anh.
"Anh ơi!" Thằng bé reo lên vui vẻ.
Gia Nhi đứng sững lại, không thể tin vào mắt mình. Cô lập tức cảm thấy hơi thở như bị nghẹn lại trong lồng ngực, mọi nỗ lực giữ bình tĩnh của cô đều tan biến. Đinh Minh Nghị nhìn xuống cậu bé, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên, nhưng sau đó anh mỉm cười dịu dàng, cúi xuống xoa đầu An Nhiên.
"Nhóc con, lại gặp nhau rồi à?" Giọng anh mang theo chút đùa cợt nhưng cũng không kém phần ấm áp.
Gia Nhi không nói nên lời, chỉ biết nhìn hai người trước mặt, cảm giác như mọi thứ đang dần thoát khỏi tầm kiểm soát. An Nhiên thì hồn nhiên, cứ nghĩ người đàn ông này là một người bạn thân quen của thằng bé.
"Con quen cậu ta à?" Gia Nhi cố lấy lại bình tĩnh, hỏi nhỏ.
An Nhiên ngước nhìn mẹ, vui vẻ gật đầu. "Vâng, anh này hát rất hay! Không phải Nhiên kể với mẹ rồi rồi, con gặp anh hôm trước đấy."
Đinh Minh Nghị khẽ cười, ánh mắt đầy vẻ thích thú lướt qua Gia Nhi, như thể anh vừa tìm ra một mảnh ghép quan trọng trong bức tranh mờ mịt.
"Hóa ra An Nhiên là con trai của chị" anh chậm rãi nói, giọng pha chút trêu chọc. "Mối lương duyên này đúng là khó tin mà."
Gia Nhi cứng người lại, cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng không thể che giấu nổi sự bối rối. Cô nhìn Đinh Minh Nghị, không biết phải trả lời thế nào. Sự xuất hiện đột ngột của anh và mối liên kết kỳ lạ giữa anh với An Nhiên khiến cô có cảm giác không an toàn. Cô không muốn chuyện này đi xa hơn nữa.
" Liên quan gì đến cậu" cô đáp ngắn gọn, tay nắm chặt tay An Nhiên, như muốn kéo thằng bé rời khỏi tình huống khó xử này.
Nhưng Đinh Minh Nghị không dễ dàng buông bỏ. Anh nhìn Gia Nhi với ánh mắt vừa tò mò vừa tinh nghịch
"Cũng có thể gọi là định mệnh," anh nói, nụ cười mờ nhạt nhưng ánh mắt lại sâu xa, "Chị không nghĩ vậy sao?"
Gia Nhi kéo tay con trai ánh mắt lảng tránh khỏi Đinh Minh Nghị. Cô cảm thấy không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này, ít nhất là trước sự hiện diện của con trai.
"Xin lỗi, chúng tôi có việc, phải đi ngay" cô nói ngắn gọn, cố giữ giọng điệu bình tĩnh nhưng rõ ràng là muốn kết thúc ngay cuộc gặp gỡ.
Không đợi anh đáp lại, Gia Nhi quay người bước nhanh hơn, kéo theo An Nhiên rời khỏi văn phòng.
Đinh Minh Nghị nhìn ra Gia Nhi rất căng thẳng khi anh đến bên cạnh An nhiên, nhưng rốt cuộc là vì sao ? Anh cũng không làm gì tổn hại thằng bé
Anh nhìn theo bóng đen mẹ con rời đi, trong lòng dấy lên một cảm giác kỳ lạ. An Nhiên không chỉ là một cậu bé ngây thơ mà còn mang lại cho anh cảm giác thân thuộc khó giải thích. Còn Gia Nhi, cô ấy đang giấu điều gì mà khiến cô phản ứng như vậy?
...
Tối hôm đó, sau khi An Nhiên đã chìm vào giấc ngủ, Gia Nhi nằm trên giường, không thể chợp mắt. Cô trằn trọc suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong ngày. Hình ảnh Đinh Minh Nghị hiện lên trong tâm trí cô, từ khoảnh khắc anh xuất hiện bất ngờ đến ánh mắt dò xét đầy hứng thú của anh khi biết An Nhiên là con trai cô.
"Ba năm trôi qua, mình đã cố gắng sống một cuộc sống yên bình, không hề nghĩ đến việc sẽ gặp lại anh ta. Tại sao Đinh Minh Nghị lại xuất hiện ngay lúc này?" Gia Nhi thở dài, tâm trạng rối bời.
Cô nghĩ đến những lần phải đối mặt với anh trong tương lai. Với công việc của mình tại Thượng Long và mối liên kết mới phát sinh giữa Đinh Minh Nghị và An Nhiên, cô biết sẽ không thể tránh né anh mãi được. Nhưng liệu việc anh xuất hiện đột ngột sau bao năm có Phải là ý trời? Hay đây chỉ đơn giản là một sự trùng hợp ngẫu nhiên đầy rắc rối?
Những câu hỏi cứ xoay quanh trong đầu Gia Nhi, khiến cô không tài nào chợp mắt. Cô lo lắng cho An Nhiên, cho chính mình và cả những biến động mà sự xuất hiện của Đinh Minh Nghị có thể mang đến. "Liệu mình có thể giữ bí mật này mãi không?"
...
Gia Nhi tự hỏi liệu có phải mình đã lo lắng quá mức hay không, khi mà đã mấy hôm trôi qua mà Đinh Minh Nghị không hề làm phiền cô nữa. Cuộc sống của cô dường như quay lại nhịp độ bình thường, cho đến một hôm trong cuộc họp, Vương Dao bất ngờ thông báo:
"Nina, từ hôm nay em sẽ đảm nhận thêm vị trí quản lý cho Liam” Vương Dao thông báo với giọng điệu chắc nịch. “Cậu ấy là nghệ sĩ mới mà chúng ta đang phát triển, rất cần sự hỗ trợ từ em.”
“Nhưng chị Dao, em không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Em làm việc ở mảng truyền thông mà” Gia Nhi lưỡng lự, cảm giác lo lắng dâng trào.
“Ôi, không sao cả! Công ty vẫn chưa tìm được ai đáng tin cậy để đảm nhận vị trí này” Vương Dao nói, nhẹ nhàng xua đi những băn khoăn của cô. “Phòng marketing hiện tại không có nhiều việc, nếu có thì em có thể nhờ các bạn hỗ trợ. Chức trưởng phòng của em vẫn vững chắc như trước, và em sẽ còn được thêm một nguồn thu nhập nữa từ vai trò quản lý.”
Gia Nhi cảm thấy hơi bối rối, nhưng khi nhìn vào ánh mắt đầy quyết tâm của Vương Dao, cô biết mình không thể từ chối. “Nếu đây là sự phân công của chị, em chỉ đành gắng hết sức.”
“Rất tốt! Em sẽ thấy công việc này không hề nhàm chán đâu” Vương Dao khích lệ, nụ cười tươi tắn trên môi. “Hãy bắt tay vào công việc ngay thôi! Nhớ chăm sóc cho con...cho nghệ sĩ của chúng ta thật tốt nhé”
Gia Nhi không biết là xui rủi kiểu gì sao mấy chuyện không đâu cứ ập vào cô như thế, cô có chút cảm giác giống như...bị gài bẫy nhưng bẫy ở đâu thì lại không nhìn rõ được.