Đinh Minh Nghị từ ngày trông thấy bóng hình đó lại rất tích cực trong việc đến công ty đón mẫu hậu nhà mình. Nếu không có lịch trình biểu diễn, anh sẽ lại đến Thượng Long để ngắm nghía qua. Những ngày này, không hiểu sao trong lòng anh cứ nhen nhóm một cảm giác mong chờ.
Chỉ có điều, nhiều ngày liền Gia Nhi toàn làm việc bên ngoài, chẳng mấy khi xuất hiện ở công ty. Hôm nay, lịch làm việc của cô có hơi trễ, cô bèn gọi điện nhờ Mỹ Kỳ đồng nghiệp thân thiết giúp đón con trai rồi để thằng bé ở lại công ty cô sẽ nhanh chóng về sớm.
An Nhiên ngồi ở ghế đá công ty, đôi mắt sáng rực rỡ quan sát xung quanh. Cậu nhóc đang chăm chú nhìn một chú mèo trắng muốt đang đi lại gần, lòng đầy hào hứng. Không thể kìm lòng, An Nhiên đứng dậy và lon ton chạy theo chú mèo, miệng cười tít mắt.
“Mèo con, đợi đã nào!” cậu nhóc vừa gọi vừa chạy, không để ý đến người đi bộ phía trước. Chỉ trong chốc lát, An Nhiên đã đâm sầm vào một người đàn ông, khiến cả hai đều phải lùi lại một bước.
“Oái!” An Nhiên kêu lên, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trẻ tuổi với ánh mắt ngơ ngác. “Xin lỗi! Em không thấy anh!”
Người đàn ông mà An Nhiên va phải chính là Đinh Minh Nghị. Anh cúi xuống, nhìn cậu nhóc đầy tinh nghịch và trêu chọc:
"Nhóc con, làm người khác bị thương sẽ bị cảnh sát bắt đấy."
An Nhiên nhướng mày, không chút sợ hãi. “Anh cũng đâu bị gì! Chỉ là va chạm thôi mà!” Cậu nhóc đáp lại, giọng điệu đầy tự tin
“Mồm miệng lanh lợi ghê đấy, em giống ai vậy?” Minh Nghị cười nhẹ, hỏi đùa cậu nhóc.
“Mami hiền lắm” An Nhiên trả lời, giọng điệu tự hào.
“Vậy là giống ba của nhóc rồi,” Minh Nghị trêu chọc, không nhận ra câu nói của mình lại chạm đến nỗi lòng của cậu bé.
An Nhiên vừa nghe đến từ "ba" liền xụ mặt xuống, đôi mắt sáng rực khi nãy bỗng trở nên buồn bã. Cậu nhóc không nói gì thêm, chỉ im lặng nhìn xuống đất.
Thấy biểu cảm của An Nhiên, Minh Nghị chợt nhận ra mình đã đụng đến một vấn đề nhạy cảm. Anh lập tức thay đổi thái độ, nhẹ nhàng hỏi: “Sao thế, nhóc? Không thích nhắc đến ba à?”
An Nhiên lắc đầu, giọng nhỏ hẳn đi: “An Nhiên không có ba.”
Minh Nghị im lặng trong giây lát, lòng chợt dâng lên cảm giác khó tả. Anh không ngờ đùa một câu lại chạm đến chuyện nhạy cảm như vậy. “À… anh xin lỗi nhé. Anh không biết.”
An Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Minh Nghị một lúc rồi lại cúi xuống, giọng thì thầm: “Không sao đâu, con quen rồi.”
Sự hồn nhiên của cậu nhóc bỗng khiến Minh Nghị cảm thấy trái tim mình chùng xuống. Anh không biết tại sao nhưng khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy một sợi dây vô hình nào đó đã gắn kết anh với đứa trẻ này.
Sự hồn nhiên của cậu nhóc bỗng khiến Minh Nghị cảm thấy trái tim mình chùng Xuống. Anh không hiểu tại sao nhưng khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy như có một sợi dây vô hình gắn kết mình với cậu bé này.
“Ừ, đừng buồn nữa nhé,” Minh Nghị dịu dàng nói, cố gắng an ủi. Rồi anh nảy ra một ý tưởng. “Anh hát cho em nghe được không? Anh là ca sĩ đấy.”
An Nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt ngạc nhiên nhưng vẫn còn chút u sầu. “Thật không? Anh hát hay lắm à?”
Minh Nghị gật đầu, mỉm cười đầy tự tin. “Chứ còn gì nữa. Anh hát, bao nhiêu người vỗ tay rần rần luôn đó. Em muốn nghe bài gì nào?”
Cậu bé không trả lời ngay, có vẻ như đang suy nghĩ. Rồi sau một lúc, An Nhiên nhẹ nhàng đáp: “Bài nào vui vui ấy. Em muốn nghe cái gì đó vui.”
Minh Nghị mỉm cười, rồi bắt đầu cất giọng hát một bài hát vui nhộn, đầy hứng khởi. Tiếng hát của anh vang lên êm dịu, khiến cậu bé quên đi mọi phiền muộn. Đôi môi nhỏ xinh của An Nhiên dần dần nở nụ cười. Cậu nhóc lắc lư theo giai điệu, ánh mắt sáng bừng niềm vui.
Khi bài hát kết thúc, An Nhiên không kìm được mà vỗ tay. “Anh hát hay thật! Mami chắc chắn sẽ thích anh.”
"Thằng nhóc, mami của em không thích anh được đâu."
Bởi vì anh đã có người mình thích rồi
Một lát sau, tiếng gọi của Mỹ Kỳ vang lên từ phía sau: "An Nhiên, vào uống nước nào!"
Cậu bé quay lại nhìn Minh Nghị, đôi mắt đầy luyến tiếc. "Em phải đi rồi ?"
Minh Nghị mỉm cười, xoa nhẹ đầu An Nhiên. “Ừ, anh cũng phải đi làm việc. Nhưng đừng lo, chúng ta sẽ gặp lại.”
An Nhiên gật đầu, tuy không muốn rời đi nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời. “Tạm biệt anh ca sĩ.”
“Tạm biệt nhóc con, lần sau anh sẽ hát thêm cho em nghe” Minh Nghị nói, đôi mắt vẫn dõi theo bóng dáng nhỏ bé của An Nhiên khi cậu chạy về phía Mỹ Kỳ.
Anh đứng lặng một lúc, lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Có một cảm giác thân thuộc khó giải thích khi anh ở bên nhóc con. Dù chỉ mới gặp, nhưng dường như có điều gì đó khiến anh muốn gặp lại thằng bé.
...
Buổi tối, sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, An Nhiên leo lên giường, cuộn tròn trong chăn ấm. Gia Nhi ngồi bên cạnh, như mọi khi, bắt đầu hát ru cậu bé ngủ.
Nhưng hôm nay An Nhiên lại tỏ ra khó chịu. Cậu bé bĩu môi, ngắt lời mẹ. “Mami hát không hay bằng anh ca sĩ mà con gặp chiều nay đâu.”
Gia Nhi ngừng lại, ngạc nhiên hỏi: “Anh ca sĩ nào thế?”
“Chiều nay con gặp một anh ca sĩ rất giỏi. Anh ấy nói sẽ hát cho con nghe. Anh ấy hát hay hơn mẹ nhiều lắm” An Nhiên nói với đôi mắt lấp lánh.
Gia Nhi bật cười, không khỏi tò mò về người đàn ông đã khiến con trai mình ấn tượng như vậy. “Thế à? Vậy lần sau nếu gặp lại anh ấy, con bảo anh ấy hát cho mẹ nghe thử nhé?”
An Nhiên cười hì hì, mắt nhắm lại, nhưng không quên nhắc: “Nhất định rồi, mami.”
Gia Nhi xoa đầu con trai, lòng vừa buồn cười vừa cảm thấy có chút tò mò. "Không biết anh ca sĩ mà An Nhiên gặp là ai nhỉ? Thượng Long có rất nhiều ca sĩ không biết thằng nhóc thích ai..." Cô tự nhủ, rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng, để con trai chìm vào giấc ngủ.