Phải Lòng Gió Đông

Chương 1: Tuổi 32




Tại phòng truyền thông của công ty giải trí Thượng Long, không khí hối hả và căng thẳng bao trùm mọi ngóc ngách. Dự án quảng bá bộ phim sắp tới đang vào giai đoạn nước rút, nhân viên ai nấy đều bận rộn với hàng loạt nhiệm vụ. Công việc chất đống đến mức mỗi người đều phải tăng ca, nhiều khi làm việc đến kiệt sức và ngủ lại công ty.

“Cái này không phải làm như thế, Nicky, sửa lại đi!”

“Cấp trên bảo cậu tập trung vào chất lượng phim và diễn viên, đừng chạy quảng cáo nhảm nữa!”

"Tôi biết rồi, sẽ điều chỉnh ngay." Vincent trả lời nhanh gọn rồi lại quay về với đống công việc ngập đầu.

Giọng nói của Gia Nhi vang lên liên tục trong văn phòng, cô không ngừng di chuyển từ bàn này qua bàn khác, xem xét từng chi tiết của chiến dịch quảng bá. Đến khi trời đã tối, mọi thứ mới dần lắng xuống. Kiệt sức, cô chỉ kịp ăn vội chiếc bánh mì, rồi lại tiếp tục cắm đầu vào công việc còn dang dở.

"Nina, không phải hôm nay sinh nhật chị sao? Chị còn chưa về nhà cùng ông xã à?" Một đồng nghiệp lén nhìn đồng hồ rồi ngập ngừng hỏi, giọng điệu vừa lo lắng vừa ái ngại.

Gia Nhi mỉm cười, nhưng nụ cười ấy chỉ thoáng qua, đầy mệt mỏi.

"Để chị xem nốt file tài liệu này là xong rồi. MấY đứa xong việc thì về trước đi, nhớ giữ sức khỏe. Công việc ngày mai vẫn còn nhiều." Nói rồi, cô lại cúi đầu vào màn hình, đôi mắt chăm chú vào từng dòng chữ, như thể cô đã quên mất rằng hôm nay là một ngày đặc biệt.

"Vậy... vậy bọn em về trước đây." Những đồng nghiệp rời đi, để lại Gia Nhi một mình trong văn phòng yên tĩnh.

Ánh đèn mờ nhạt từ màn hình máy tính vẫn còn phản chiếu trên gương mặt mệt mỏi của Gia Nhi. Cuối cùng, sau một ngày dài đằng đẵng, công việc cũng hoàn thành. Cô thở phào, nhắm mắt trong giây lát rồi vội vã với lấy chiếc túi xách trên ghế, nhanh chân rời khỏi văn phòng.

Xuống gara, tiếng bước chân của cô vang lên trong không gian yên ắng. Lòng hối hả, Gia Nhi mở khóa xe và khởi động nhanh chóng. Nhìn qua đồng hồ trên màn hình led, kim giờ đã nhích qua con số 9. "Có lẽ mình đã để anh ấy đợi ở nhà một lúc lâu rồi..." Cô tự nhủ trong lòng.

Trong lòng dâng lên cảm giác lo lắng, cô không thể không tự trách bản thân. Sinh nhật mà không ở bên người mình yêu, thật sự không như cô mong đợi. Gia Nhi lái xe với tốc độ nhanh hơn thường lệ, hy vọng sẽ về kịp để tạo bất ngờ cho chồng.

Về đến nhà, Gia Nhi mở cửa bước vào, lòng hồi hộp. Căn nhà tối om, ánh đèn yếu ớt. Cô khẽ gọi:

"Anh ơi, em về rồi đây!"



Đột nhiên, ánh đèn bật sáng, cả không gian được nhuộm bởi ánh sáng vàng ấm áp. Hoàng Hiên đứng ở giữa phòng với một bó hoa tươi thắm trên tay, nở một nụ cười rạng rỡ.

"Chúc mừng sinh nhật, bà xã!"

Gia Nhi bất ngờ, không thể giấu nổi sự xúc động.

"Anh… Anh đã chuẩn bị tất cả những này à?"

"Đương nhiên rồi! Anh biết em sẽ bận rộn, nên đã quyết định tự tay làm một bữa tiệc nhỏ cho em. Mau lại đây, thưởng thức nhé!" Hiên chỉ về chiếc bàn đã được bày biện với nến, bánh sinh nhật và những món ăn mà cô thích.

Nước mắt lưng tròng, Gia Nhi bước lại gần, ôm chặt anh. "Cảm ơn anh, em thật sự xin lỗi vì đã không ở bên anh sớm hơn."

"Không sao đâu. Quan trọng là em đã về. Hãy tận hưởng khoảnh khắc này" Hoàng Hiên nhẹ nhàng nói, vuốt tóc cô.

Trong bầu không khí ấm cúng, Gia Nhi và Hoàng Hiên thưởng thức từng món ăn ngon miệng. Tiếng nhạc du dương vang lên từ chiếc loa nhỏ, tạo nên một không gian lãng mạn. Sau khi ăn xong, Hoàng Hiên rót cho cô một ly rượu vang, ánh mắt đầy yêu thương.

"Chúc mừng sinh nhật em, Nina. Anh hy vọng năm nay tuổi mới sẽ mang lại cho em nhiều điều tốt đẹp hơn" Hiên nói, nâng ly.

Gia Nhi mỉm cười, nhưng ánh mắt cô thoáng có chút trăn trở. "Cảm ơn ông xã, nhưng mà em vẫn còn một số chuyện muốn cùng anh cân nhắc.

Hiên nhướng mày, đặt ly rượu xuống. " Em có chuyện gì đều có thể chia sẻ với anh, chúng ta là vợ chồng không phải sao ? "

Gia Nhi hít một hơi sâu, cảm giác nỗi lòng đã đến lúc cần phải bày tỏ. " Ông xã, chuyện là năm nay đã 32 tuổi rồi. Có phải chúng ta nên cân nhắc đến chuyện sinh con hay không ?"

Hoàng Hiên im lặng một chút, suy nghĩ.



" Không phải chúng ta thỏa thuận kết hôn 5 năm rồi mới sinh con hay sao, sao bây giờ lại nhắc đến chuyện đó rồi ? "

Gia Nhi cảm thấy có chút chạnh lòng. "Em biết, Nhưng em muốn có một gia đình trọn vẹn, chỉ sợ nấn ná thêm mấy năm tới lúc đó sức khỏe không đủ tốt mang thai lại không hay. "

Hoàng Hiên nhìn cô, trong ánh mắt có một chút do dự. "Nina, anh hiểu em đang nghĩ gì, nhưng anh vẫn muốn giữ kế hoạch ban đầu. Chúng ta có nhiều thứ cần tập trung vào hơn là việc có con ngay lúc này."

Gia Nhi cảm thấy một chút bất ngờ. "Nhưng tại sao? Anh không muốn có con sao?"

"Không phải vậy," Hiên trả lời, giọng điệu điềm tĩnh nhưng kiên quyết. "Anh chỉ nghĩ rằng bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp. Công việc của chúng ta, sự nghiệp, và những mục tiêu lớn hơn mà chúng ta đang theo đuổi… Tất cả những điều đó đều cần thời gian và sự chú ý."

Gia Nhi hít một hơi thật sâu, cảm giác như có một khoảng cách dần nới rộng giữa hai người. "Em cũng có công việc và ước mơ của mình, nhưng em không nghĩ việc sinh con sẽ cản trở chúng ta. Nó sẽ chỉ làm cho gia đình của chúng ta đầy đủ hơn thôi."

"Việc nuôi dạy một đứa trẻ không phải là chuyện đơn giản" Hiên khẳng định. "Nó đòi hỏi thời gian, tiền bạc, và cả sự kiên nhẫn. Nếu chúng ta không chuẩn bị tốt, em sẽ là người khổ sở nhất."

"Anh nghĩ em không đủ khả năng để làm mẹ sao?" Gia Nhi không kìm được sự tổn thương trong giọng nói. "Em yêu trẻ con, và em muốn làm mẹ, không phải chỉ để hoàn thành một nghĩa vụ nào đó."

Hiên lắc đầu. "Không, anh không nghĩ. Nếu chúng ta có con bây giờ, sẽ phải hy sinh rất nhiều thứ. Công việc của anh cũng đang trên đà phát triển. Anh không muốn phải từ bỏ những giấc mơ của mình."

Gia Nhi cảm thấy nỗi thất vọng dâng cao. "Nhưng tại sao chúng ta không thể làm cả hai? Nuôi con và theo đuổi ước mơ? Có rất nhiều người làm được mà."

" Mỗi người có hoàn cảnh khác nhau" Hiên đáp, giọng có phần nặng nề. "Anh không muốn em cảm thấy bị áp lực khi phải làm việc và nuôi con cùng một lúc. Hãy cho chúng ta thêm một chút thời gian để ổn định mọi thứ."

Gia Nhi cắn môi, đầu óc quay cuồng với những suy nghĩ hỗn độn. "Vậy chúng ta sẽ phải chờ đến bao giờ? Đến khi nào anh cảm thấy là thời điểm thích hợp? Chờ đến khi em 35 tuổi, 40 tuổi? Em không muốn như vậy."

Cuộc trò chuyện trở nên căng thẳng hơn, Hoàng Hiên nhận thấy sự mất bình tĩnh trong lời nói của vợ mình. Anh quyết định thoái lui một bước. "Em đã đi làm vất vả rồi, mau thay quần áo rồi đi ngủ thôi. Anh sẽ dọn dẹp mọi thứ."

Cuộc tranh luận kết thúc trong căng thẳng, hai tâm trí cùng xoay quanh một vấn đề, nhưng không ai có thể tìm ra câu trả lời cho mình. Cuối cùng, cả hai đều chìm vào giấc ngủ với những suy nghĩ riêng, nội tâm cả hai như những cơn sóng ngầm âm thầm dâng trào. Họ đều biết rằng cần phải tìm ra cách để kết nối lại, để xây dựng một tương lai mà cả hai cùng mong muốn.