Phải Lòng Ba Nuôi

Chương 52





Phải nói An Nhiên là ánh sáng của cuộc đời Dương Minh Phong. Nếu không có cô, có lẽ anh đã trở thành một người luôn nhốt mình trong nỗi oán hận, thậm chí làm ra những hành động trái với đạo lí làm người.

Cuộc sống luôn chỉ có màu xám ấy đã trở nên đa màu sắc hơn từ khi An Nhiên xuất hiện. Cô mang lại cho anh cảm giác mới lạ, những điều mới mẻ mà tuổi trẻ phải trải qua.

Sau khi An Nhiên chạy ra khỏi nhà họ Dương. Dương Minh Phong chạy theo níu tay cô lại, rất nhanh ôm cô vào lòng.

"Không phải như em nghĩ, mọi chuyện không phải như vậy đâu.

An Nhiên kìm nén nước mắt, giọng nói run run đáp lời anh: “Anh nói xem làm sao em suy nghĩ theo hướng tích cực đây.”

Dương Minh Phong ôm chặt An Nhiên, cúi mặt vào vai cô: “Em nghe anh giải thích, được chứ?”

Dương Minh Phong sau nhiều năm chịu đựng đã bày tỏ tất cả nỗi lòng mình cho An Nhiên nghe. Nỗi đau lúc nhỏ khiến thiếu niên mạnh mẽ cũng không thể kiềm được nước mắt.

Đôi tay gân guốc, săn chắc nắm chặt thành ghế ở công viên. Cảm giác đau đớn, ân hận vì không có can đảm bảo vệ mẹ, không có dũng cảm phản kháng người ba tàn nhẫn kia.

An Nhiên nhìn dòng nước mắt chảy dài trên gương mặt điển trai của Dương Minh Phong mà cảm thấy đau lòng, bàn tay cô không lớn nhưng vẫn nắm lấy tay Dương Minh Phong muốn cho anh cảm giác an toàn: “Em hiểu rồi, em xin lỗi vì đã bỏ chạy.”

Dương Minh Phong cũng không nói gì, anh kéo An Nhiên vào lòng, ôm chặt cô hơn nửa tiếng đồng hồ.

Rất lâu sau, Dương Minh Phong rời khỏi nguời An Nhiên vì không muốn làm phiền cô thêm nữa, thấy trời cũng sắp tối, anh ý định dẫn An Nhiên về nhà.

“Anh đưa em về.”

An Nhiên cũng không hề từ chối: “Được.”

Cả hai nắm tay nhau đi về nhà, trên đường về không nói với nhau bất kì câu nào, cứ như vậy nắm tay nhau rải bước đi trên con đường vắng người.

Tuy nhiên, Dương Từ Hiểu không có chuyện buông tha cho hai người bọn họ. Dương Minh Phong như là một cổ máy phát minh đầu tiên thành công của ông. Tài năng, ngoại hình đều giống ông ta như đúc từ khuôn, có lẽ chỉ khác mỗi nhân cách.

Chính vì lý do đó ông ta không bao giờ nghĩ tới chuyện buông tha cho Dương Minh Phong. Học tập, ước mơ, tình cảm, đến cả cuộc đời của Dương Minh Phong, ông ta luôn là người quyết định.

Dương Từ Hiểu theo dõi An Nhiên liên tiếp nhiều ngày, khi xác định được cô đi trên đường một mình liền chặn đường bắt chuyện.

An Nhiên bị nhiều người vây quanh liền sợ hãi.

“Các…các người muốn gì?”

Dương Từ Hiểu cũng từ sau đi đến, ông ta với gương mặt nghênh ngang cùng giọng điệu mỉa mai.

“Có lẽ lời nói của tôi không lọt vào trong tai cô được nhỉ? Tôi nói cô là hãy chia tay con trai tôi đi, nó đã nó hôn ước.”

An Nhiên khi thấy được Dương Từ Hiểu, sắc mặt từ sợ hãi chuyển sang tức giận: “Tại sao tôi phải nghe lời ông chứ? Tôi và anh ấy yêu nhau có gì là sai, người có hôn ước kia anh ấy còn không biết là ai, làm sao có thể kết hôn?”

Dương Từ Hiều vẫn nghênh cái mặt lên cao, ánh mắt liếc xuống nhìn thẳng vào An Nhiên: “Không quen dần dần sẽ quen, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Vậy nên buông bỏ đi, cô đừng để tôi phải mạnh tay. Dương Minh Phong là đứa con trai duy nhất mà tôi hy vọng, tôi đã quá thành công khi tạo ra nó.”

“Thành công? Tạo?”

An Nhiên cau mày: “Ông nói như thể anh ấy là một món đồ.”

“Haha! Cũng đúng lắm. Một cổ máy phát minh thành công?”

An Nhiên tức giận đến đỏ mặt, không thể ngăn được hành động mà lao đến muốn cho ông ta một trận.

“Ông là một tên khốn nạn!”

Với một cô gái bình thường, đương nhiên không thể đấu lại một đám đàn ông to con. An Nhiên vất vả tấn công bao nhiêu, những người kia lại cố kéo cô ra bấy nhiêu.

Đến cuối cùng kiệt sức, An Nhiên bị đẩy thẳng ra phía đường lớn, không may chiếc ô tô đang chạy đến…

“AN NHIÊN!”

Dương Minh Phong biết tin đã chạy thục mạng đến, nhưng cuối cùng lại thành được cảnh tượng này. Anh ba chân bốn cẳng chạy đến bên cô, gọi tên cô một cách vô vọng.

“An Nhiên… An Nhiên! Em đừng có làm sao… Ai đó làm ơn gọi xe cứu thương giúp tôi với.”

An Nhiên lúc này đau đớn đến mức không cử động nổi, giọng nói yếu ớt của cô nói nhỏ bên tai anh.

“Anh này… Em xin lỗi nhé, em bảo vệ anh không được nữa rồi.”

Xe cứu thương không lâu sau đã đến, rất nhanh đã đưa An Nhiên vào bệnh viện.

Dương Minh Phong khóc đến sưng mắt, anh đợi cuộc phẩu thuật của An Nhiên đến mức ngủ gục ngoài ghế đợi.

“Minh Phong à! Em xin lỗi nhé, em không qua khỏi rồi. Dù anh có hận ông ta đến mức nào đi nữa, xin anh đừng làm chuyện gì bậy bạ đó. Nếu anh dám hành động bất chính, em sẽ không tha thứ cho anh đâu.”

“Gì chứ? An Nhiên… Em nói gì vậy?”

Cũng không thể nói thêm gì, Dương Minh Phong vì cú sốc bởi giấc mơ của chính mình mà giật mình tỉnh dậy.

Ngay lúc này, bác sĩ đảm nhận ca phẩu thuật của An Nhiên bước ra.

“Anh là người nhà của Trương An Nhiên đúng không? Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng cô ấy không thể qua khỏi, cô ấy mất máu quá nhiều và chấn thương não. Chúng tôi thành thật xin lỗi.”

Từ lúc nghe đến câu “không thể qua khỏi” thì mọi thứ xung quanh Dương Minh Phong như có sương mù, âm thanh cũng không thể nghe được gì nữa. Tiếng hét của thiếu niên 18 tuổi to đến nỗi cả hành lang ai cũng có thể nghe thấy.