Phải Lòng Ba Nuôi

Chương 47




Đỗ Thiên Phúc chán nản thở dài, quả thật qua lời nói hoàn toàn không thể thuyết phục được ý chí mãnh liệt của cộng đồng mạng. Trên tay cần ly coca lớn, uống vào thở ra như người thất tình đang uống rượu đến nỗi gần say không biết gì.

“Được rồi, đừng buồn nữa, sẽ có cách giải quyết thôi mà.”

“Đúng đó đúng đó! Nhưng mà…có chuyện gì vậy?”

Lê Minh Ngọc trừng mắt nhìn về phía đối diện, Lý Khang một lần nữa không hiểu câu chuyện đang diễn ra, cười gượng rồi gãi đầu: “Ha ha…Tôi chỉ muốn giúp thôi…”

Lê Minh Ngọc nhắm nghiền mắt, cố giữ bình tĩnh, giây tiếp theo liền nở một nụ cười không thể vui vẻ hơn: “Cậu im lặng là cách duy nhất giúp tôi và Thiên Phúc rồi, rất cảm ơn lòng tốt của cậu. Thân!”

Ngưng được vài giây cô liền tiếp tục nói: “Cậu làm gì lại ở đây? Chúng tôi không hề gọi cậu.”

Lý Khang: “Tình cờ đi ngang thấy hai người, tôi liền đi đến.”

Nói xong, Lý Khang nhìn về phía Đỗ Thiên Phúc: “Thiên Phúc bị sao vậy? Có chuyện gì khó nói sao?”

Đỗ Thiên Phúc buồn rầu, giọng nói cũng đã chuyển sang chế độ mệt mỏi: “Đúng, rất khó nói, không thể nói với người ngoài.”

Lúc này, Lý Khang như trở thành một người đàn ông có bờ vai rộng, chỉ cần ai muốn đều có thể dựa dẫm: “Khó nói đến đâu, nói ra sẽ nhẹ lòng, nếu cậu không muốn ai biết, tôi sẽ không nói.”

Lê Minh Ngọc tiếp tục liếc mắt: “Cậu giúp được gì?”

Bàn tay của thiếu niên tự tin đặt lên ngực, thề thốt chắc nịt: “Tôi chắc chắn có thể giúp được trong khả năng của mình, dù là nhỏ tôi cũng giúp, tôi thề!”

Hai người Đỗ Thiên Phúc và Lê Minh Ngọc nhìn chằm chằm đối phương, cảm thấy người này không có gì ngoài cái tố chất tự tin về bản thân.

Cảm thấy thật mất mặt.

Suy cho cùng tự tin cũng là tốt.

Lúc này, Lê Minh Ngọc vỗ nhẹ vào lưng Đỗ Thiên Phúc, an ủi.

“Hay là uống rượu, có thể sẽ giải tỏa được một chút.”

Đỗ Thiên Phúc - thiếu niên nghiêm túc, nếu còn ngồi trên ghế nhà trường đương nhiên sẽ tuân theo quy định: “Không thể đâu, chúng ta còn chưa đủ tuổi.”

Lê Minh Ngọc với gương mặt bất lực: “Có làm sao chứ, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Lý Khang bên này nghe đến rượu có chút sáng mắt: “Đúng vậy, sẽ không sao đâu, tôi đây đã uống rất nhiều, không ai ngăn cản!”

Đỗ Thiên Phúc đang cảm thấy buồn phiền trong lòng, cứ như vậy mà gật đầu.

Lần trước, Lê Minh Ngọc cũng đã có ý muốn Đỗ Thiên Phúc cùng uống rượu, nhưng cậu nhất quyết không chịu, thế là đành uống trái cây lên men.

Lần này lại khác, tâm hồn mong manh, đã quá lâu sống trong sự bao bọc của Dương Minh Phong, tận năm 17 tuổi liền gặp phải rắc rối trên mạng xã hội, thành thử ra tâm trạng cảm thấy rất xấu.

Một người lần đầu uống thức uống có cồn, rất nhanh liền say xỉn, Lê Minh Ngọc thì chỉ có chút đỏ mặt. Còn thiếu niên cá biệt kia lại quá đổi bình thường, đến đêm là tìm một chút rượu làm ấm bụng nên chưa tìm ra dấu hiệu say.

Lý Khang vẫn còn tỉnh táo, ý định kêu thêm rượu nhưng bị Lê Minh Ngọc ngăn cản.

“Đừng uống nữa, Thiên Phúc ngủ rồi, chuẩn bị về thôi!”

Lý Khang nghe vậy liền đáp: “Vậy để tôi đưa cậu ấy về!”

“Đừng có mà mơ, tôi sẽ gọi cho chú cậu ấy, đến đêm đi cùng Alpha như cậu, quả thật rất nguy hiểm.”

Lý Khang lúc này cười nhẹ, rồi đáp trả: “Nên nhớ cậu cũng là Omega, tôi có muốn, cậu cũng không cản được.”

Lê Minh Ngọc tức đến đỏ mặt: “Cậu…!”

Đến cuối cùng, vẫn là cả hai người họ dẫn Đỗ Thiên Phúc về nhà, suy cho cùng Lê Minh Ngọc vẫn có tính cách mạnh mẽ hơn cậu.

Hai người đỡ Đỗ Thiên Phúc đi bộ về nhà, một lúc sau cậu lại nằm trên lưng Lý Khang. Lê Minh Ngọc có chút khó chịu trong lòng, nhưng cũng không muốn nói ra.

Lúc đến quán là do Lê Minh Ngọc đi xe gia đình đến đón Đỗ Thiên Phúc, Lý Khang thì chạy xe đạp thể thao đi dạo bắt gặp hai người họ liền rất nhanh chạy vào trong.

Rất may mắn là quán ăn cách không quá xa nhà Đỗ Thiên Phúc, nên là đi bộ đối với Lý Khang không thành vấn đề.

Tuy nhiên, phía Lê Minh Ngọc, cô là con gái cưng trong nhà. Từ nhỏ đến lớn được cưng chiều, khác với Đỗ Thiên Phúc sẽ biết một chút nấu nướng, làm việc nhà, cô lại chính là thuộc dạng người đến cả dọn dẹp phòng cũng không cần đụng đến một ngón tay.

Tuy là phần tính cách mạnh mẽ, nhưng dù gì cô cũng là một Omega đúng nghĩa, chắc chắn sức lực cũng không được lớn. Đi bộ như vậy quả thật có hơi thở dốc.

Lý Khang cõng Đỗ Thiên Phúc về gần đến nhà liền thấy một chiếc xe màu đen chạy đến đậu trước cổng. Lê Minh Ngọc nhìn xe liền biết đó là ai, nhanh chân chạy đến bắt chuyện.

Một lúc sau, người đàn ông cao lớn, phải nói là lớn hơn Lý Khang tận một cái đầu, có thể nhìn ra hơn 1m9.

Phận là Alpha, đương nhiên có thể cảm nhận được Alpha khác, nhưng người đàn ông này lại nổi trội hơn cậu gấp bội.

Dương Minh Phong đen mặt đi đến trước mặt cậu ta, đưa tay đến ôm Đỗ Thiên Phúc vào lòng.

Bàn tay lớn đỡ đùi Đỗ Thiên Phúc dựa vào lòng ngực, trong rất gọn gàng.

Sau đó, giọng nói trầm thấp phát ra âm thanh: “Cảm ơn đã đưa Thiên Phúc về.”

Nói xong liền quay lưng đi vào trong xe, láy xe mượt mà vào trong cổng lớn.