Phải Lòng Ba Nuôi

Chương 38






"Đã đến thành phố bên cạnh chưa ạ?"

Dương Minh Phong lấy lại phong độ, giọng nói trầm đục hơi khàn trả lời: "Chưa."

Đỗ Thiên Phúc cầm điện thoại nhìn thời gian, thì ra chỉ mới có 7 giờ sáng, theo thời gian dự kiến phải 1 tiếng nữa mới sang thành phố bên cạnh, và mất thêm 1 tiếng nữa để đi đến khách sạn đã đặt trước. Đỗ Thiên Phúc chán nản đem cây kẹo mút trong balo ra ngậm, dựa lưng ra sau rồi lướt mạng xã hội.

Dương Minh Phong nhìn đứa nhỏ không có ý trách móc mình tự nhiên lại cảm thấy nhẹ nhõm. Anh lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng lần này không mở cửa kính, chỉ đơn giản nhìn ra bên ngoài.

Sau hơn 2 tiếng ngồi xe, lý do kẹt xe nên đến khách sạn có chút trễ hơn so với dự kiến 30 phút. Tô Nhật đưa cả hai đến trước cửa vào khách sạn, còn anh thì một mình đi đến chỗ đỗ xe.

Dương Minh Phong bước những bước chân dài, đầy tự tin đi vào nhận phòng khách sạn. Cũng vì buộc miệng rủ Đỗ Thiên Phúc cùng đi nên không thể đặt thêm phòng riêng, thành thử ra cả 2 phải ở chung một phòng.

Căn phòng mà Tô Nhật đặt cho chủ tịch là phòng hai người một giường. Ban đầu Tô Nhật làm vậy là muốn Dương Minh Phong nghỉ ngơi thoải mái. Cũng có thể ông trời đã sắp đặt sẵn là như vậy...

Đỗ Thiên Phúc đi theo Dương Minh Phong lên nhận phòng, vừa mở cửa bước vào cả hai liền đứng hình khi nhìn thấy những hình ảnh trước mặt.

Đây là một căn phòng tình yêu dành cho các cặp đôi, nhìn vào thôi cũng thấy vô cùng lãng mạn.

Thành phố này còn được gọi là thành phố Cupid. Có rất nhiều câu chuyện khác nhau, nhưng cái kết chung là những người yêu nhau đến răng long đầu bạc. Và cũng đã có rất nhiều người yêu nhau đến đây, sau chuyến đi lại trở nên mặn nồng hơn, có người sau chuyến du lịch về liền lập tức kết hôn. Không những thế, những ai đi cùng người trong lòng của mình đến đây đa số sẽ thành một đôi. Chính vì lý do đó mà khách sạn ở nên đây chỉ cần là phòng hai người đều sẽ được trang trí lãng mạn như vậy.

Đỗ Thiên Phúc cũng có nghe đến những câu chuyện đó, nhưng không thể tin là bọn họ tận dụng câu chuyện để phát triển công việc. Nhờ như vậy mà rất nhiều người hứng thú mà đến đây, khiến thành phố này lúc nào cũng nhộn nhịp.

Dương Minh Phong cũng không phải lần đầu đến đây nên cũng chẳng bỡ ngỡ gì mấy, nhưng hôm nay không biết vì sao lại cảm thấy có chút khó xử.

Vẻ ngoài lạnh lùng, cứng cỏi đương nhiên không thể nhìn ra sắc thái bên trong. Anh bình tĩnh đi vào, được vài bước liền khựng người bởi câu nói của tiếp tân.

"Chúc hai vị vui vẻ, có một đêm ấm áp, nếu cần gì có thể gọi cho tôi, tôi xin phép đi trước."

Đỗ Thiên Phúc vẫn đang đứng im trước cửa phòng trở nên hóa đá, thật sự là ngượng đến chín mặt.

Đỗ Thiên Phúc: "Cái...Cái gì mà một đêm ấm áp..."

Tô Nhật đỗ xe xong thì đi về sảnh khách sạn, trong lòng tự hào về bản thân hoàn thành tốt công việc, nghĩ chắc chắn sẽ được tăng lương.

"May mà mình đã đặt phòng hai người, nếu đặt phòng dành cho một người từ trước có lẽ cậu Thiên Phúc..."

Tâm trạng vui vẻ, tự hào bỗng nhiên vụt tắt. Tô Nhật nhớ ra nơi đây phòng hai người luôn được trang trí một cách ngọt ngào, lãng mạn liền lập tức đờ người. Đôi tay vụng về nhanh chóng đem điện thoại trong túi chéo bên hông ra, ngón tay rủn rẩy mà tìm số máy của Dương Minh Phong.

Sau vài hồi chuông liền có người bắt máy, giọng nói trầm đục mang vẻ lạnh lùng trả lời: "Có chuyện gì?"

Tô Nhật: "Chủ tịch... À... Tôi xin lỗi vì quên mất thành phố này... Ờm... Hai người ổn không ạ?"

Từ ngữ lộn xộn, khó hiểu nhưng Dương Minh Phong vẫn có thể hiểu được, anh không tức giận cũng không trách móc, giọng điệu như thường ngày đáp lại: "Không sao, về phòng nghỉ ngơi đi."

Nói xong liền cúp máy, Tô Nhật bên này cảm thấy rất yêu quý chủ tịch của mình, bên ngoài lạnh lùng khó gần bao nhiêu, bên trong lại ấm áp, dễ gần bấy nhiêu. Anh quay trở lại trạng thái vui vẻ, tự hào, đi đến bàn tiếp tân nhận phòng.

Sau khi nhận phòng thì cũng là hơn 11 giờ trưa, Dương Minh Phong đương nhiên sẽ không đứa nhỏ đói bụng, không suy nghĩ nhiều mà dẫn Đỗ Thiên Phúc đi ăn.

Tầng trên cùng của khách sạn là một nhà hàng, ban ngày phong cảnh sẽ không đẹp bằng ban đêm, nhưng cũng rất đáng để ngắm.

Đỗ Thiên Phúc được phép lựa chọn chỗ ngồi, cậu không do dự tìm nơi dễ dàng ngắm biển. Từ đầu đến cuối mắt luôn hướng về phía bờ biển. Dương Minh Phong để ý, trong lòng lại cảm thấy có chút vui, thì ra đứa nhỏ lại thích biển đến như vậy.

"Có muốn ra biển chơi không?"

Đỗ Thiên Phúc thấy liền vui mừng đến đứng thẳng dậy, đôi mắt long lanh nhìn anh đầy mong đợi.

"Thật ạ? Chú đi cùng cháu ạ?"

Cậu không vui vì được ra biển, điều cậu thật sự vui bây giờ là được đi cùng anh. Ánh mắt như phát sáng của Đỗ Thiên Phúc chiếu thẳng vào mặt anh, bây giờ có không muốn cũng không thể nào từ chối nổi.