Phải Làm Sao Khi Xuyên Thành Mẹ Kế Phản Diện

Chương 6





Dịch: Dực Vũ
Sau khi nhận được câu trả lời, Trần Thục Phân vui vẻ cởi túi lớn túi nhỏ trên xe đạp ra, trong túi vải đỏ có bột mạch nha, còn có đồ hộp, kẹo, đậu phộng, hạt dưa, Giang Hạ thậm chí còn nhìn thấy một miếng vải.
"Ôi! Con gái ngoan, chúng ta vào trong đi." Trần Thục Phân thật sự rất thích Giang Hạ, nếu không cũng không chăm sóc cô như vậy.
Bà không quan tâm người ngoài nghĩ gì về Giang Hạ, dù sao đứa trẻ này bà nhìn cũng thuận mắt như vậy.
Ngôi nhà nông dân bằng đất trước mắt kiên cố và gọn gàng, tường xây bằng gạch bùn làm bằng đất sét vàng trộn rơm.

Trên đó có viết một khẩu hiệu bằng bùn thạch cao: Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm tra chân lý.
Ngôi nhà này được xây dựng lại trước khi hai anh em Giang Hạ kết hôn, nó được xây dựng cạnh một con đường đất, trái phải và phía trước là đất nông điền, phía sau mới có nhà ở.

Lúc này, cửa nhà Giang gia mở ra, trên cửa có dán chữ hỉ màu đỏ tươi.
"Giang Triều Văn, nhìn em trai chút đi." Một người phụ nữ lớn tiếng gầm lên, tràn đầy khí lực.

"Chị dâu, sao Hạ Hạ và cô gia* vẫn chưa về? Chẳng lẽ...!bọn họ sẽ không về?"
(*ý nói con rể)
Người phụ nữ vừa hỏi đang đóng gói những con gà mái già đã nuôi được hai năm vàng óng và bóng loáng.

Cả nhà họ dậy từ rất để chuẩn bị và sắp xếp, thấy đã gần trưa mà ngoài cửa vẫn không có động tĩnh gì, người phụ nữ không khỏi có chút lo lắng.
"Lo cái gì? Nói không chừng bây giờ chúng nó đang trên đường về."
Nữ chủ nhân của Giang gia, cũng là mẹ của Giang Hạ, Ngô Tú Quần, cau mày, bà đã thức dậy vào sáng sớm tay chân không ngừng đến bây giờ mới dừng lại.

Đều nói mí mắt giật giật là điềm xấu, bà đã đè nén cảm giác bất an này trong lòng.
"Mẹ, là cô nhỏ! Cô nhỏ về rồi!" Cậu bé đang chơi bắn bi ngẩng đầu nhìn thấy cô nhỏ, cậu bé cười lớn rồi chạy về phía Giang Hạ.

.
Đầu tháng 5, ánh nắng buôit trưa bắt đầu phả hơi thở rực lửa.

Một cậu bé mặc bộ đồ mặc ở nhà hưng phấn chạy tới, mặt và tay dính đầy bụi, nhưng đôi mắt trong veo lại lộ ra sự gần gũi, gắn bó.
"Cô nhỏ, bà thông gia." Đang chạy ở phía trước, Giang Triều Văn dừng lại trước mặt Giang Hạ, đưa mắt nhìn xung quanh Giang Hạ, rồi nhìn về phía túi đỏ Trần Thục Phân đang cầm.
Kẹo! Đậu phộng và hạt dưa!
Trần Thục Phân nhìn thấy cậu bé trước mặt, nhìn thấy đồ ăn, ánh mắt sáng ngời, nhưng lại lễ phép chào hỏi mọi người, bà không khỏi khen ngợi giáo dưỡng của Giang gia.
Lúc này Giang Hạ cảm thấy buồn khi nhìn thấy bọn trẻ chạy tới và ánh mắt lo lắng của Giang gia.


Gia đình tuy nghèo nhưng đầy tình thương.
Người nhà họ Giang nghe thấy náo động liền bỏ việc đang làm đi tới chào hỏi.
"Bà thông gia, mau vào ngồi đi.

Hạ Hạ về về rồi, cô gia đâu?" Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Giang Hạ, chỉ thấy bà thông gia, không thấy Lục Thiếu Dương.
Người phụ nữ lớn tiếng có nụ cười trên môi và một đứa trẻ đang ngủ trên lưng.

Nước da của cô hơi ngăm đen, bàn tay to gần như gấp đôi Giang Hạ.

Cô ấy là Hồ Tiểu Lan, chị dâu lớn của nhà họ Giang.
Phía sau cô ấy, một người phụ nữ gầy gò, xanh xao vội vàng rửa tay, bưng nước đường đã chuẩn bị sẵn ra.

"Bà thông gia, Hạ Hạ, uống nước đường đi, nhìn mặt hai người đều đỏ bừng hết cả rồi." Đây là con dâu thứ hai của Giang gia, Đàm Á Hồng.
Trong phòng chính, Trần Thục Phân mỉm cười đưa đồ trong tay cho Ngô Tú Quần, nữ chủ nhân của Giang gia, và xin lỗi người nhà họ Giang nhiệt tình: "Thực xin lỗi, Thiếu Dương vừa nhận được một nhiệm vụ khẩn cấp nên vội vàng trở về quân đội, không thể về cùng Hạ Hạ."
Nụ cười trên mặt Ngô Tú Quần dừng lại, "Không sao, không sao, phiền bà thông gia đi cùng rồi."

Mặc dù đều là những ngôi nhà có sân với kết cấu mái ngói nhưng ngôi nhà gạch bùn của họ Giang rất khác với ngôi nhà gạch xanh của họ Lục gia.
Phần gỗ phía trên mái nhà trông như được đem ra từ ngôi nhà cũ, thỉnh thoảng có vài mảnh gỗ mới lẫn vào đây đó.

Bên trái và bên phải của sân rõ ràng là phòng của anh cả và anh hai.

Chính giữa là nhà chính, bên trái nhà chính là phòng của cha mẹ Giang gia, bên phải là phòng của nguyên chủ.

Phòng bếp, chuồng lợn, chuồng gà và nhà vệ sinh ở phía sau nhà chính.
Tất cả những điều này đều xa lạ với Giang Hạ.
"Hạ Hạ, em không sao chứ? Sao chị lại cảm thấy em có chuyện gì đó?" Chị dâu lớn có nước da ngăm đen của Giang gia lo lắng hỏi.