Dịch: Dực Vũ
Để chúc mừng Giang Hạ đi làm, Trần Thục Phân không dễ mới mua được một ít thịt.
Đây là lần đầu tiên trong những ngày gần đây trên bàn ăn của Lục gia có thịt.
Lưu Nguyễn và Lục Hải Minh vô cùng vui vẻ, háo hức đứng trực ở bếp chờ bữa ăn bắt đầu.
"Hạ Hạ, hôm nay công việc của con có tốt không? Có ai làm phiền con không?" Trần Thục Phân ở trên bàn ăn lo lắng hỏi.
Giang Hạ nuốt cháo trong miệng, cười lắc đầu, "Không có người tìm con gây phiền phức, mọi người đều rất chiếu cố con."
Lưu Nguyễn và Lục Hải Minh mặc dù rất thèm thịt nhưng cũng chỉ ăn hai ba miếng rồi không ăn nữa.
Giang Hạ nhìn thấy cảnh này, cảm thấy đau lòng.
“A Nguyễn, Hải Minh, ăn thịt đi!” Giang Hạ đưa hết phần thịt trong bát rau đối diện cho hai đứa trẻ.
"Hạ Hạ, con cũng ăn đi." Trần Thục Phân có chút lo lắng, nửa cân thịt vẫn có chút thiếu.
Giang Hạ còn chưa ăn thịt, trong bát rau chỉ còn lại mấy miếng.
“Mẹ, bữa trưa con đã ăn thịt ở nhà ăn rồi, mọi người cũng nên ăn đi, đừng tiết kiệm.”
Dưới sự chú ý của Trần Thục Phân, Giang Hạ đặt một miếng thịt vào bát của cô.
Trên bàn ăn, Lục Hữu Đức hôm nay đặc biệt im lặng, trong đầu ông dường như có điều gì đó, hoàn toàn lơ đãng, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
"Lão Lục? Lão Lục! Ông có chuyện gì vậy?" Sau khi rửa bát, Trần Thục Phân phát hiện ra ông bạn già của mình vẫn đang ngồi ở bàn ăn tối, vẻ mặt không mấy tốt.
Lục Hữu Đức thở dài một hơi: "Rửa xong rồi à? Giang Hạ đâu?"
"Hạ Hạ đang ở trong phòng A Nguyễn, nói là muốn giúp con bé dọn dẹp phòng.
Hải Minh hiện tại đang chơi đùa với A Nguyễn.
Ông nghe xem, chúng nó đang rất vui vẻ.” Trần Thục Phân có chút cảm động, họ tốt với con cháu, rốt cục thì cũng đã lớn tuổi rồi, không giống Hạ Hạ, hiểu được bọn trẻ.
Từ khi Hạ Hạ đến, nụ cười trên gương mặt bọn trẻ càng nhiều hơn.
A Nguyễn và Hải Minh đều là những đứa trẻ hiểu chuyện, ai đối tốt với mình, chúng nó đều hiểu rõ!
"Ngồi xuống đi, tôi có chuyện muốn nói với bà." Lục Hữu Đức liếc nhìn vợ rồi chỉ vào chiếc ghế đối diện.
Cởi tạp dề ra, Trần Thục Phân cười mắng: "Hiếm thấy ông nghiêm túc như vậy, hôm nay tôi phải vểnh hai tai lên xem ông có thể nói chiêu trò gì."
Ngồi hồi lâu không thấy ông lão nhà mình lên tiếng, Trần Thục Phân cảm thấy có gì đó không ổn: "Lão Lục, ông rốt cuộc có nói không!"
“Hôm nay ở nhà máy tôi nghe được một số tin đồn về Giang Hạ, nếu không nói cho bà biết, đêm nay có lẽ tôi sẽ không ngủ được.”
Lục Hữu Đức lau mặt, ở tuổi này, ông không còn bị tin đồn dao động.
Tuy nhiên, sau khi cắt xén những gì mình nghe được và kết hợp với những động thái của Giang Hạ mấy ngày qua, Lục Hữu Đức đại khái đoán được gì đó.
Trần Thục Phân nghe vậy, sắc mặt sầm xuống, có chút tức giận: "Lão Lục, tôi nói cho ông biết, ông từng tuổi này rồi mà còn tin vào những lời đồn đại đó sao? Có phải bọn họ nói xấu Giang Hạ không? Tôi biết ngay, trong nhà máy những đồng chí nữ đó không có việc gì toàn thích buôn chuyện, chắc chắn bọn họ thấy Hạ Hạ so với bọn họ xinh đẹp hơn, có năng lực hơn nên ghen tị”.
Trần Thục Phân là người cáo trạng trước, chồng chưa kịp nói xong đã đứng về phía Giang Hạ.
Những người không biết đều cho rằng bà là mẹ ruột của Giang Hạ.
"Nhìn bà kìa, tôi nói xong rồi sao? Tôi biết bà thích Giang Hạ, nhưng bà không thể tin tưởng một cách mù quáng.
Chủ tịch Mao* nói rồi không điều tra thì không có quyền lên tiếng.
Tôi còn không phải đang nói suy nghĩ của mình sao?"
(*Thời này chủ tịch nước Trung Hoa dân quốc vẫn là Mao Trạch Đông)
Lục Hữu Đức lộ ra vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy, lần đầu tiên nói chuyện với vợ mình giọng điệu có chút thận trọng.
Nhìn thấy chồng như vậy, Trần Thục Phân chỉ có thể hít sâu một hơi nói: "Được, ông cứ nói đi.
Tôi sẽ nghe, sẽ không thiên vị."
"Hôm nay tôi nghe mọi người nói Giang Hạ, Hầu Phương và Khang Học Bân, con trai của chủ nhà máy giấy, đều là bạn học cấp ba.
Ở trường cấp ba, Giang Hạ có vẻ là người yêu của Khang Học Bân, nhưng không biết cuối cùng vì sao không kết hôn, Thục Phân bà nói Giang Hạ muốn ly hôn với Thiếu Dương, chẳng lẽ là Khang Học Bân xúi giục?”