Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 117




Nghe vậy, Sở Mộ Vân cười khẽ.

Tuy nhiên rất nhiều người không hiểu gì, người anh em nói "thích thì cưới" cũng vậy.

"Không phải cô nương? Chẳng lẽ là phụ nữ có chồng? Uầy, như vậy thì có sao... bằng bản lĩnh của hắn mà còn...

Người anh em thích bát quái nọ trợn trắng mắt: "Lăng Mộc vốn không thích phụ nữ!"

Nghe vậy một số người chớp chớp mắt.

Hóa ra là vậy...

Nghe nói dân phong Yêu giới tục tằn, nhưng nguyên nhân quá thô nên đa số Yêu tộc không hiểu tình yêu là gì, toàn sống theo bản năng, có thể sướng thì sướng, chung thủy hay thủ thân như ngọc đều là nói chơi mà thôi. Hôm nay tốt đẹp với ngươi, hôm sau lại đổi người khác, ở cùng nhau đến ngày mốt cũng không phải là chuyện gì to tát. Dù sao trước trận chiến phá không, Yêu giới còn chẳng có luật pháp chứ nói gì đến quan niệm gia đình.

Vì vậy trước đó người kia khịt mũi coi thường phụ nữ có chồng, tuy nhiên khi nghe Lăng Mộc thích nam thì lại cảm thấy thú vị.

Hai anh em tuốt cho nhau cũng không có gì đáng nói nhưng yêu nhau thì lại khá kì quặc.

Dù sao ở đây tình yêu nam nữ giống như trong truyền thuyết, càng không cần nói đến chuyện nam nam...

Vị bát quái kia thấy đám yêu tu đều chấn động, tiếp tục tự hào nói: "Tại sao lại nói Lăng Mộc không phải người bình thường? Hắn thích nam nhân cũng không sao, nhưng lại khăng khăng một mực với một người! Sau đó..."

Anh chàng cứ dong dong dài dài mãi, quần chúng ăn dưa hóng bất mãn: "Trọng điểm là hắn thích ai?"

Anh chàng bát quái đảo mắt, không chém gió nữa mà nói thẳng: "Đó là tông chủ đương nhiệm của Lăng Vân Tông, Túc Vân Quân!"

Không ai nói gì nhưng vẻ mặt của họ đều kì quặc.

Túc Vân Quân là tôn hào, tên của gã là Lăng Túc Vân, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở Lăng Vân Tông, là thế hệ đệ tử đầu tiên.

Gã cũng không hẳn là kém cỏi nếu không so sánh.

Thế hệ nhân tài của Lăng Vân Tông tầng tầng lớp lớp, Lăng Túc Vân chiếm danh đại sư huynh nhưng lại bị hai sư đệ ngược thành người trong suốt.

Lăng Mộc là ngũ sư đệ, không cần nói về thành tích lẫy lừng của hắn nữa vì ai cũng biết.

Giữa đường lại có thêm một lục sư đệ tên là Lăng Huyền, kì ba đến mức cả Yêu giới chấn động.

Đại khái nếu gã tìm đến cửa thì nhà ngươi cứ tắm rửa thơm tho rồi nằm sẵn vào quan tài đi!

Có hai sư đệ như vậy, sao Lăng Túc Vân lại trở thành tông chủ?

Đầu tiên là do Lăng Huyền hành sự lệch lạc, bị đuổi khỏi Lăng Vân Tông đã nhiều năm, từ lâu đã là kẻ điên tiếng xấu vang xa.

Lăng Mộc không có vết nhơ gì nhưng năm đó hắn tự nguyện từ bỏ quyền kế thừa tông chủ, lựa chọn tiếp nhận ám bộ, trở thành chó trông cửa thật sự của Lăng Vân Tông.

Rất nhiều người không hiểu tại sao hắn làm vậy, nhưng bây giờ đã hiểu.

Tình yêu sâu đậm đến mức chắp tay nhường lại địa vị và quyền lực.

Lúc này lại có người thì thầm: "Ta nghe nói... Túc Vân Quân đã có người vợ xinh đẹp và ba đứa con."

"Ha ha." Có người cười lạnh: "Đâu chỉ vậy, ba đứa con đó còn không cùng một mẹ..."

Chuyện này ở Yêu giới cũng không gọi là vết nhơ, trước kia người ta cũng chỉ đùa cợt vài câu, nhưng bây giờ nói đến Lăng Mộc thì ý tứ lại không như vậy nữa.

Tin tức sốt dẻo này khiến không ít người thổn thức, tuy nhiên vị bát quái kia vẫn còn tin bất ngờ hơn.

"Còn có một chuyện nữa!" Anh ta lớn giọng, thành công thu hút sự chú ý của "khán giả": "Các người biết tại sao vị kia lại bị trục xuất khỏi Lăng Vân Tông không?"

Bây giờ hung danh của Lăng Huyền quá nặng, người bình thường không muốn nhắc đến tên húy của gã. Tuy nhiên anh chàng bát quái kia vừa nói, mọi người đều hiểu được.

"Đừng nói là cũng liên quan đến Túc Vân Quân đấy nhé?"

"Thật sự là có liên quan!"

"Thôi đi, chẳng lẽ hai sư đệ đều yêu đại sư huynh? Chuyện này quá vớ vẩn."

"Ai nói vị kia thích Túc Vân Quân? Vị kiêu ngạo khó thuần kia chẳng lẽ lại đi thích tên họ tôm chân mềm kia sao?"

"Thế sao ngươi lại nói có liên quan đến Túc Vân Quân?"

Anh chàng bát quái cười hề hề: "Không phải Lăng Mộc thích tông chủ đại nhân sao."

Có người hít sâu một hơi: "Ý ngươi là... vị kia thích Lăng Mộc?"

Anh chàng bát quái mỉm cười.

Nhưng nụ cười này rất ẩn ý.

"Kẻ điên kia cũng thích người khác?" Có người uống nhiều to gan hét lên.

Một nữ nhân nhàn nhạt nói: "Không chừng là do cầu không được nên mới phát điên đấy."

Chuyện này thật sự là...

Anh chàng bát quái lại tiếp tục nói, mở miệng ra là kể chuyện tình tay ba máu chó mười ngàn chữ... Tuyệt đối là có đủ ngọt ngược.

Sở Mộ Vân lại không nghe nổi nữa, càng nghe đầu óc càng rối bời.

Suy nghĩ của hắn vừa dứt thì Linh cục cưng lại lên tiếng: "Cảm động quá, ta không ngờ Phẫn nộ lại si tình như vậy."

Sở Mộ Vân: "..."

Linh: >﹏<

Sở Mộ Vân nghĩ nên sửa lại câu đầu, cũng không phải là đầu óc rối bời mà là đơn thuần ngốc nghếch.

- Dù sao cũng là hệ thống nhà mình nuôi lớn, nói nó ngốc nghếch chẳng khác nào tự vả mặt.

Sau khi nghe chuyện bát quái xong, Dạ Kiếm Hàn cũng không ở lại quán rượu nữa mà ra ngoài: "Thật sự không nhớ gì?"

Sở Mộ Vân rủ mi mắt, nghe y hỏi liền nghiêm túc lắc đầu: "Không nhớ ra."

Dạ Kiếm Hàn cười khẽ, không chút để ý: "Chứng tỏ ngươi cũng chẳng yêu sâu đậm gì lắm, nói quên là quên..."

Tuy y nói vậy nhưng trong đầu lại nhớ đến lúc hai người mới gặp mặt.

Dạ Kiếm Hàn đặt tên cho hắn, Sở Mộ Vân có nói: "Vì thích mây."

Cái gì cũng không nhớ nhưng lại nhớ mình thích mây.

Rốt cuộc hắn thích mây trên trời hay là thích người tên Vân?

Khóe miệng Dạ Kiếm Hàn hạ xuống, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.

Sở Mộ Vân chú ý đến sự thay đổi tâm trạng của y, trong lòng thầm mỉm cười.

Dạ Kiếm Hàn là thuần S nhưng hôm nay anh chàng bát quái lại chế nhạo y rằng: Người hầu của ngươi ngoan ngoãn nghe lời ngươi là vì hắn từng bị dạy dỗ.

Làm sao Dạ Kiếm Hàn chịu phục được? Nam nhân đều hiếu chiến, đặc biệt là chuyện này.

Sau nhiều ngày nghỉ ngơi, cuối cùng cũng có người đến đánh boss.

Tâm trạng Dạ Kiếm Hàn không tốt nên không có hứng đùa bỡn bọn họ mà ra tay đại khai sát giới.

Không bao lâu hẻm nhỏ liền biến thành biển máu.

Nhìn cảnh này nhiều cũng thành quen, mặt Sở Mộ Vân vẫn không đổi sắc.

Toàn thân Dạ Kiếm Hàn không một vết máu. Chỉ khi đi về phía trước mép giày mới dính máu, nhưng vì máu quá nhiều nên màu đỏ gần như biến thành đen, không thể nhìn ra gì từ đôi giày đen kia.

Sở Mộ Vân đi theo y, đột nhiên trong lòng nhảy dựng.

Dạ Kiếm Hàn cũng ngừng lại.

Hẻm nhỏ này không hẹp, nhưng phía sau tràn ngập máu tươi mà có vẻ âm trầm.

Cũng vì vậy mà ánh sáng đầu hẻm càng trở nên sáng rực.

Mà lúc này, một nam tử đứng ngược sáng không rõ dung mạo, ngoại trừ mái tóc đỏ chói mắt.