Phác Hoạ Ánh Mắt Si Tình Của Một Người Có Khó Không

Chương 1




"Sở Bách Niên"

"Sở Bách Niên"

"Sở Bách Niên có ở đó không?"

Giọng nói trong trẻo pha lẫn theo thanh âm non nớt của một cô bé 8 tuổi.

Cô bé đi ra từ căn biệt thự chạy vào sân sau khu vườn miệng nhỏ không ngừng lặp lại câu nói "Sở Bách Niên-Sở Bách Niên có ở đó không" giọng nói vừa dễ thương vừa mang theo dụ dỗ đầy cưng chiều nho nhỏ.

Nhưng không một ai đáp lại cả.

Sau một lúc lâu, cuối cùng có người không chịu được nữa chạy ra từ bụi hoa nọ đoạn hét lên.

" Chị Noãn Noãn sao chị cứ đi tìm tên Sở Bách Niên đó hoài thế rõ ràng em ở bên này ngay gần chị cơ mà, chị trả gọi tên em gì cả suốt ngày Sở Bách Niên-Sở Bách Niên"

Người nọ là một bé gái năm tuổi mái tóc dài xoã tung gương mặt phúng phính xinh đẹp cùng cặp mắt đào hoa trời phú, trên tóc mai còn vương vài cánh hoa rụng hiển nhiên vừa chui từ bụi hoa ra.

Cô bé tức giẫn giẫm chân phồng má rồi chỉ tay lên cái cây đại cổ thụ ở đằng kia hét lớn.

"Cái tên Sở Bách Niên vừa núp trên cành cây vừa cười chị đó"



Lúc này Viên Noãn mới ngước ánh mắt mong chờ lên tán cây cao cô hoàn toàn không đoán ra được Sở Bách Niên đang trốn ở đâu chỉ thấy tán cây bên trái rung rinh mạnh lên nghe thấy âm thanh cười khúc khích của cậu bé tên Sở Bách Niên.

Trong mắt Viên Noãn phản chiếu hình ảnh một cậu bé tuấn tú nở nụ cười trong sáng như ánh mặt trời chiếu trên đỉnh đầu, tuy còn nhỏ tuổi nhưng phong thái chống tay nhảy xuống thân cây có thể hiện rõ người ấy sau này có biết bao nhiêu tài hoa thừa hưởng hết phẩm chất lừng lẫy của bậc cha chú thế hệ trước.

Sở Bách Niên đến bên Trình Sương, nhặt đi những cánh hoa rơi lất phất trên tóc cô bé rồi nhẹ giọng dỗ dành.

"A Sương trên đời này đúng là chỉ có em mới có thể biết rõ được anh trốn ở đâu" Giọng nói lanh lảnh mang theo sự khẳng định chắc nịch không ai có thể phàn bác.

Nói xong Sở Bách Niên mới ngước mắt lên nhìn Viên Noãn một chút đoạn rồi lại dời mắt xuống dưới tầm mắt hướng về phía cái váy hồng đào đã bị bụi bẩn làm cho lấm lem bùn đất giọng nói không giấu nổi sự chán ghét: " Mang tiếng là con gái trưởng của Trình gia mà lại ăn mặc bẩn thỉu như vậy, tác phong chẳng giống như tiểu thư tí nào chẳng bằng với Sương Sương, là đang tự rêu rao với người làm mình là một đứa mồ côi hay sao"

Viên Noãn giật mình với giọng nói đó tuy cậu bé nhỏ tuổi hơn nhưng giọng nói lại đầy uy lực khiến người nghe không rét mà run, lúc này có mấy người làm đi qua cũng bàn tán với nhau khi nhìn Viên Noãn đều là ánh mắt khinh thường cùng thương hại.

Người cô run lên gương mặt méo đi vì nhịn khóc giọng nói run rẩy muốn phản biện "Không phải rêu rào, mà vì là muốn tìm thấy em nên mới không ngại đồ bẩn" cô cúi gằm mặt cả người run bần bật.

Đột nhiên Sở Bách Niên bị đẩy ra Trình Sương đẩy mạnh cậu ta rồi chạy đến bên chắn trước mặt Viên Noãn lúc chạy cô bé còn suýt trượt ngã may mà Viên Noãn lẹ mắt đỡ kịp.

Trình Sương đứng chắn trước Viên Noãn đối mặt với Sở Bách Niên tức giận mắng "Ai cho anh bắt nạt chị gái tôi, váy chị tôi bẩn thì làm sao, bộ làm tiểu thư thì quấn áo không được bẩn à khô thân chị Noãn Noãn nay giờ đi tìm anh cả tiếng mà anh còn không khen nổi chị ấy còn nữa chị Noãn Noãn không phải trẻ mồ côi bố mẹ đã điền tên chị ấy vào gia phả chị ấy là con cháu nhà Trình gia là Trình đại tiểu thư không ai được phép bắt nạt"

Sở Bách Niên bị đẩy cũng không tức giận ngược lại buồn cười nói: "A Sương chính vì chị ta được điền tên nên càng phải có phong thái sao cho giống chị gái trên danh nghĩa của em, chị ta bẩn thỉu lôi thôi không ai để tâm nhưng sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của em làm em mất mặt anh là đang lo cho em bị mọi người chê cười dừng lại một chút Sở Bách Niên dùng giọng điệu ghét bỏ mà nói còn nữa anh không hề bắt ép chị ta vì tìm kiếm anh mà để bản thân nhếch nhác như vậy là tự chị ta chuốc lấy"

"Anh, hừ tên đáng ghét không cho phép anh bắt nạn chị Noãn Noãn" Trình Sương đang định xông lên thì một bàn tay nhỏ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô bé giọng nói trong trẻo trấn an" Sương Nhi, Bách Niên nói đúng, chị không nên để mọi người nhìn thấy bộ dạng đáng xấu hổ của này em còn nhỏ nên sẽ không biết người bên ngoài nói những gì, đừng vì chuyện nhỏ này mà rạn nứt tình cảm giữa em và Bách Niên, ngoan theo anh Bách Niên vào nhà đi" Viên Noãn mỉm cười dỗ giành cục bột nhỏ Trình Sương đang tức giận muốn đòi lại công đạo thay mình nhưng cô biết Sở Bách Niên thích Trình Sương nhất cậu sẽ không cho phép ai làm rạn nứt tình cảm với Trình Sương.

"Nhưng mà" Trình Sương còn đang muốn phản bác thì nhận được ánh mắt nghiêm túc của Viên Noãn nhất thời ngoan ngoãn nắm tay Sở Bách Niên đi vào nhà.



Sở Bách Niên được ngọt mà kiêu lâu lâu Trình Sương cũng sẽ chủ động nắm tay hắn như vậy, cười vui vẻ đi vào nhà đến mắt cũng không thèm nhìn sang Viên Noãn.

Sau khi hai cô cậu chủ đi rồi đám người làm lúc này mới gan mượn oai hùm bàn tán to hơn toàn những lời lẽ cay nghiệt nhắm vào Viên Noãn.

Viên Noãn khi ấy mới tám tuổi lại can tâm chịu đựng tự tìm một góc khuất ít người qua lại nhẹ nhàng khóc.

Cô khóc vì đã để một Viên Noãn Noãn bẩn thịu nhếch nhác xuất hiện trước mặt Sở Bách Niên đáng lẽ cô không nên vì chuyện trước kia mà gấp gáp tìm kiếm Sở Bách Niên điên cuồng như vậy đến cả bản thân bị váy nhuốm bùn lầy vẫn không biết gì.

"Lần sau nhất định phải ghi nhớ Bách Niên thích sạch sẽ không được làm bẩn mắt em ấy" dù bị đối xử thậm tệ nhưng Viên Noãn vẫn không tài nào giấu được sự yêu thích khi nhắc đến cái tên Bách Niên.

Đến tận khi sau này

Cái tên Sở Bách Niên vẫn làm Viên Noãn Noãn thổn thức không thôi

Tình Yêu Như Mầm Cây Nhỏ

Luôn

Lặng Lẽ Nảy Mầm Dù Qua Bao Bão Táp

[(1) Phác Hoạ Ánh Mắt Khi Ấy Đều Là Sự Khinh Thường]