Buổi chiều,
Khương Hi đang dạy, sau đó lại nhận được một tin nhắn wechat trong điện thoại. Cô lấy điện thoại trong túi ra kiểm tra thì phát hiện đó là tin nhắn của Châu Nhiên.
Châu Nhiên:【Anh đưa Thịnh Nam đến sân bay, em tự đón taxi về được chứ?】
Khương Hi:【Haiz, vậy hoá ra đấy là nhân tình của anh】
Châu Nhiên:【Haha, Khương Hi, em nói gì đó】
Khương Hi:【Em đùa thôi, em tự bắt xe về cũng được】
Nói xong cô cất điện thoại vào trong, đến giờ ra về, bỗng nhiên cô gặp một người phụ nữ khá sang chảnh đứng ở cổng.
Khi cô định đi lướt qua, người phụ nữ lên tiếng: "Chờ đã"
Khương Hi quay sang nhìn, người phụ nữ không ai khác chính là Hân Viên, cô tự giới thiệu: "Tôi là Hân Viên, là cô của Hân Nghiêng"
Khương Hi ngạc nhiên: "Cô đến tìm tôi là có chuyện gì?"
Hân Viên vô thẳng vấn đề: "Nghe nói cô là bạn gái của Châu Nhiên?"
Khương Hi ngạc nhiên: "Phải, cô biết anh ấy à"
Hân Viên mỉm cười: "Châu Nhiên là con trai của chồng tôi, hôm nay tôi đến đây muốn nói rằng cô nên rời xa Châu Nhiên thì tốt hơn, thật sự đấy, cô nghĩ cô xứng làm dâu nhà họ Châu sao? Cô nên xem lại mình đi, một giáo viên thể dục lương ba cọc ba đồng, cuối cùng cô cũng chỉ là một loại thấp kém đứng dưới chân chúng tôi thôi"
"Tôi nói vậy cô hiểu chứ?"
Khương Hi mở to mắt nhìn Hân Viên, như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt, cảm thấy bị xúc phạm vô cùng, cô cáu kỉnh: "Nếu tôi không rời xa anh ấy thì sao? Nhiên Nhiên yêu ai là chuyện của anh ấy, cô cũng chỉ là mẹ kế không được anh ấy chấp nhận thôi"
Hân Viên sốc: "Cô..?"
Khương Hi khẳng định: "Tôi sẽ không bao giờ buông tay Nhiên Nhiên, cô và Hân Nghiêng nhớ rõ điều này, bây giờ tôi đi."
Nói xong Khương Hi một mạch đi bộ đến trạm xe buýt. Hân Viên dậm chân tại chỗ tức giận đứng đó nhìn cô.
Châu Nhiên đang lái xe trở về, bỗng nhiên lại nhận được cuộc gọi của Châu Đình.
Anh mệt mỏi nhấc máy: "Có chuyện gì nữa sao?"
Châu Đình lạnh giọng nói: "Về nhà gặp nói chuyện chút đi"
Châu Nhiên cũng chỉ "Ừ" một tiếng, lúc này lại nhận được cuộc gọi của Khương Hi.
Cô lên tiếng: "Anh đang ở đâu đó"
Châu Nhiên giọng không được vui trả lời: "Ba gọi anh về nhà nói chuyện, em về nhà chưa?"
Khương Hi có chút lo: "Em đang đi cửa hàng tiện lợi"
Châu Nhiên khẽ nói: "Vậy em ở đó ăn gì đỡ đi, anh nói chuyện với ba xong sẽ đến đón em"
Khương Hi "Ừm" một tiếng, sau đó cô tắt máy, không biết là lo lắng cho anh hay sao, cái chân lại không nghe lời mà vô thức đi khỏi cửa hàng tiện lợi sau đó gọi taxi chạy đến nhà họ Châu.
Châu Nhiên về đến nhà, vừa đi vào đã bị Châu Đình ném cái ly thủy tinh vào người, nước văng lên quần áo của anh.
Châu Đình quát: "Mày đúng là chẳng coi tao là ba nữa, hôm nay Hân Viên đến gặp cô ta, cô ta còn trơ trẽn mắng lại Hân Viên, mày thấy cô ta tốt ở chỗ nào chứ?"
Châu Nhiên mở to mắt nhìn, anh quay sang Hân Viên hỏi: "Sao cô lại đến gặp bạn gái tôi? Rốt cuộc cô đã nói những cái gì?"
"Bộ cô không thể yên phận được hả!?"
Cú tát của Châu Đình tát thẳng vào mặt Châu Nhiên, anh cứng đơ người, mi mắt anh rưng rưng.
Châu Nhiên ngước lên, đôi mắt chứa đầy sự thù hận: "Từ nay về sau có chết con cũng không quay lại cái nhà này"
Nói xong anh mệt mỏi bước ra khỏi nhà họ Châu, Châu Đình đứng đó quát: "Thằng nghịch tử, đứng lại!!"
Hân Viên kéo Châu Đình lại: "Anh à bình tĩnh đi mà"
Sau đó nhìn Châu Nhiên, cô thầm nghĩ: "Được lắm, để tôi xem hai người yên ổn đến bao giờ"
Châu Nhiên mệt mỏi bước ra từ nhà của Châu Đình, vẻ mặt không vui nhìn xuống đất
"Nhiên Nhiên"
Chợt nghe giọng của Khương Hi, anh ngẩng đầu lên nhìn.
Khương Hi tươi cười vẫy tay với anh, sau đó còn làm hành động chọt ngón tay vào hai bên má mỉm cười nhìn anh
Châu Nhiên ngạc nhiên đi đến chỗ cô: "Sao em ở đây?"
Khương Hi ôm lấy Châu Nhiên: "Anh buồn lắm phải không, có em đây rồi"
Châu Nhiên lùi ra, anh mỉm cười: "Làm gì có, anh bình thường, thấy em ở đây anh hơi ngạc nhiên thôi, trời cũng lạnh nữa mà em.." Chưa đợi anh nói xong..
Khương Hi cau mày lên tiếng: "Anh nói dối" Sau đó cô chậm rãi nói: "Em biết bên ngoài anh vui vẻ lạc quan vậy, nhưng bên trong là một đống đổ nát"
"Nên là xin anh đấy, chuyện vui có thể không kể hết cho em nghe cũng được. Nhưng nếu có chuyện buồn thì anh hãy nói ra, đừng giữ một mình được không..?"
Châu Nhiên nhìn Khương Hi, cô vẫn mỉm cười ngước lên nhìn anh.
Châu Nhiên khẽ nói: "Khương Hi, anh mệt lắm, anh đã cố hết sức rồi nhưng có lẽ trong mắt ba anh..anh chỉ là một thằng vô dụng"
"Chưa một lần ông ấy tự hào về anh, có lẽ trên đời này chưa từng có ai yêu anh, kể cả người thân"
Khương Hi đưa hai tay lên ôm mặt anh, cô nhanh chóng lại: "Này, anh đã làm tốt lắm rồi"
"Em yêu anh, yêu chỉ thế thôi."
"Và em cũng rất tự hào về anh."
Lúc này, bỗng nhiên anh bế cô lên sau đó rúc đầu vào cổ cô.
Khương Hi bám vào vai anh, cô nhìn xuống,
Cô thầm nghĩ: "Cảm xúc của mình bây giờ sao lại cuồng nhiệt đến vậy..không lẽ mình đã yêu anh ấy, mình không chắc chắn về tình cảm của mình, nhưng bây giờ mình lại thấy thương anh ấy.."
Khương Hi mỉm cười nhẹ nhàng đưa một tay xoa đầu anh.